Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 9: Một Đám Bỏ Đi

Chương 9: Một Đám Bỏ Đi


Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía âm thanh phát ra, hiện ra trước mắt là hoa khôi học viện Hàn Thi Vũ cùng hai vị khuê mật đang tiến đến. Lập tức, đám đông kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc, quên cả khép lại.

- Tần Thiên, ba người bọn ta có được không?

Hàn Thi Vũ hướng Tần Thiên dò hỏi.

- Đương nhiên là được!

Tần Thiên đáp lời. Hắn vốn không dám mơ tưởng có cao thủ nào đến tương trợ, chỉ cần có người chuyền bóng đã là may mắn lắm rồi.

- Ha ha ha... đám người khoa mỹ thuật tạo hình toàn lũ bỏ đi. Lại để nữ nhân ra sân thi đấu!

Tên cao lớn liếc nhìn đám người khoa mỹ thuật tạo hình với ánh mắt trào phúng. Đám người khoa mỹ thuật tạo hình nín lặng, không dám hé răng nửa lời.

- Được, đám ngươi đã gom đủ năm người, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Mỹ nhân, nếu cô nương sợ bị thương thì cứ ra hiệu, ta sẽ nương tay.

Tên cao lớn nhìn Hàn Thi Vũ, buông lời trêu ghẹo. Hàn Thi Vũ lườm hắn một cái, lộ vẻ chán ghét, rồi trốn thẳng sau lưng Tần Thiên.

- Được. Đã bắt đầu, ta cũng nói rõ vài quy tắc. Trên sân thi đấu, va chạm là khó tránh khỏi. Nếu lỡ va đầu vào nhau thì mong đừng trách móc. Hơn nữa, chúng ta sẽ chơi hai mươi lượt giao bóng. Lượt giao bóng đầu tiên sẽ cho đám ngươi phát, bằng không đến lúc kết thúc trận đấu, đám ngươi lại chẳng có cơ hội tấn công nào.

Tên cao lớn nhìn Tần Thiên nói, rồi ném thẳng quả bóng về phía Tần Thiên.

- Hừ, đa tạ!

Tần Thiên tiếp được quả bóng, kéo đám người của mình lại, đưa bóng cho Phạm Kiến để hắn phát bóng, đồng thời dặn dò mọi người lát nữa phải chơi như thế nào.

- Tốt, bắt đầu!

Trọng tài hô lớn, tên mập mạp lập tức ném bóng cho Tần Thiên. Tần Thiên nhận bóng, thuần thục dẫn bóng xông lên. Về bóng rổ, Tần Thiên có thể xem là khá. Khi còn ở cấp ba, bộ môn bóng rổ của trường, hắn xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Đương nhiên, đám người khoa thể dục kia cũng không phải hạng vừa.

“Hừ! Thằng nhãi, để ta cho ngươi biết tay, cho ngươi nếm mùi nhục nhã!”

Tên cao lớn nhìn Tần Thiên đang dẫn bóng, thầm nghĩ. Hắn phất tay ra hiệu cho đồng đội phòng thủ, còn một mình xông lên ngăn cản Tần Thiên.

Tần Thiên thấy tên cao lớn xông tới, lập tức ném bóng về phía Phạm Kiến. Sau đó, hắn bắt đầu di chuyển, ra hiệu cho Phạm Kiến ném trả bóng.

Phạm Kiến vừa thấy, lập tức ném bóng trong tay về phía Tần Thiên. Trên không trung, quả bóng vẽ nên một đường vòng cung hoàn mỹ, bay về phía Tần Thiên.

Nhưng tốc độ ném bóng quá chậm, một tên cao to khác đã nhảy lên tóm được. Lập tức, đối phương bắt đầu phản công. Lúc này, Tần Thiên quả thực không kịp trở tay.

- Bang! Quả bóng mang theo lực lớn, đập thẳng vào rổ, làm toàn bộ giá đỡ rung chuyển.

- Tỉ số 1-0!

Trọng tài hô lớn. Ba người Hàn Thi Vũ lộ vẻ thất vọng.

- Thấy chưa, ta đã bảo rồi. Một lũ ô hợp mà đòi chiến thắng. Đúng là nằm mơ!

- Đúng là tự rước nhục. Đúng là ngu xuẩn!

Đám người khoa mỹ thuật tạo hình thấy đám Tần Thiên thua một quả, chẳng những không cảm thấy buồn bã, ngược lại còn có chút hả hê, buông lời châm chọc.

- Tần Thiên, ta...

- Không sao. Chỉ là một sai lầm thôi. Mới chỉ bắt đầu. Đi, phát bóng đi!

Tần Thiên xua tan vẻ áy náy của Phạm Kiến bằng vài lời. Phạm Kiến gật đầu, chạy tới nhặt bóng, rồi phát bóng cho Tần Thiên.

Tần Thiên cầm bóng xông về phía đối phương. Hắn muốn đột phá vào giữa, nhưng bị người từ hai phía kẹp lại, hai tay vung loạn xạ, thiếu chút nữa đã bị đánh vào mặt. Tần Thiên vội vàng chuyền bóng về phía Hàn Thi Vũ.

- Hừ! Muốn lẻn vào à? Muốn chết?

Tên cao to nhìn Tần Thiên bị buộc phải chuyền bóng, cười lạnh.

Hàn Thi Vũ đứng đó, bóng rổ như thế nào nàng còn chẳng biết. Sau khi nhận được bóng, nàng vẫn ôm khư khư trước ngực, thấy có người chạy tới cướp bóng thì giật nảy mình. Kết quả là bóng bị cướp mất, đối thủ đang phản công. Tần Thiên thầm kêu không ổn, ra hiệu cho tên mập mạp quay về phòng thủ, đồng thời nhanh chóng chạy ra chặn đường tên đang cầm bóng.

Nhưng tên đang cầm bóng lại đập bóng sang một bên, lách người sang hướng khác để né tránh. Tần Thiên vội vàng quay đầu xem bóng đi hướng nào. Vừa quay đầu, hắn thấy một bóng người cao lớn, một tay cầm bóng, vụt qua, nhảy thẳng lên rổ. Tần Thiên hoảng hốt né tránh.

- Bang!

Lại thêm một cú úp rổ mạnh mẽ.

- Tỉ số bây giờ là 2-0.

- Thằng nhãi, nhận thua đi. Đám ngươi không phải đối thủ của bọn ta!

Tên cao lớn sau khi úp rổ, hung hăng nói với Tần Thiên. Nói xong, hắn liền quay người bỏ đi. Đám nam sinh khoa mỹ thuật tạo hình đứng bên cạnh thấy vậy, cũng tản dần.

- Tần Thiên, thật xin lỗi. Đều tại ta không tốt!

Hàn Thi Vũ lộ vẻ tội lỗi nói. Dưới con mắt nàng, bọn họ đã hết hy vọng thắng trận bóng này rồi.

- Thằng nhãi, nhận thua đi. Ngươi không phải đối thủ của bọn ta!

Đám người khoa thể dục hung hăng càn quấy nói.

- Hừ! Mới chỉ 15 quả mà thôi. Để ta cho đám ngươi biết thế nào là kỳ tích!

Tần Thiên nhìn đám người khoa tạo hình, lạnh lùng quát. Nói xong, hắn ném bóng cho tên mập mạp.

- Hừ! Hai đứa kẹp chết hắn cho ta!

Tên cao lớn thấy Tần Thiên dẫn bóng, lập tức bố trí hai tên đồng đội kẹp chặt Tần Thiên.

“Hừ! Ta nhịn đủ rồi, giờ mới ra tay, cho đám ngươi biết thế nào mới gọi là cao thủ!”

Tần Thiên nhìn hai tên đang xông tới, thầm nghĩ. Sở dĩ vừa rồi hắn thua nhiều như vậy là hoàn toàn cố ý. Bởi vì hắn muốn giáng một đòn thật mạnh vào đám người kia, cho nên mới không sử dụng dị năng. Mà hiện tại, hắn đã vận dụng để tiêu diệt bọn chúng.

- Nhìn đây này. Nhìn xem ông đây làm thế nào vượt qua này!

Tần Thiên nhìn hai tên trước mặt, nói. Chân dậm mạnh, cả người ôm bóng bay đi. Vừa vọt lên được hai bước, cả người lập tức lùi lại, vòng qua hướng bên trái. Với tốc độ nhanh như chớp, hắn đã vượt qua hai tên kia, mang theo quả bóng hướng về phía rổ.

- Sao có thể có tốc độ nhanh như vậy được!

Mọi người kinh hãi.

Tên cao lớn kia thấy hai đồng đội của mình bị Tần Thiên dễ dàng vượt qua, giật mình, vội chạy về phòng ngự.

- Hừ! Ta cho đám ngươi xem thế nào là ghi điểm!

Tần Thiên nhìn hai tên cao lớn, quát. Cả người hắn bay lên, cầm quả bóng ném vào rổ.

- Dám ở trước mặt ta ném bóng vào rổ à? Muốn chết!

Gã kia hét lớn, nhảy mạnh lên, thò tay về phía quả bóng của Tần Thiên. Lòng bàn tay hắn giơ trước quả bóng để gạt nó ra.

Nhưng làm thế thì đã sao. Tần Thiên đã dùng lực vào quả bóng, đánh bay tay tên cao lớn kia, làm quả bóng bay vào rổ.

- A...

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết. Quả bóng bị nện mạnh vào rổ. Tỉ số là 15-1!

Trong nháy mắt, xung quanh lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều sững người ra, mang vẻ mặt không thể tin nổi. Tần Thiên rõ ràng đã tấn công chính diện, còn đập thẳng vào mặt đội trưởng đội bóng của trường, làm hắn văng ra. Thật đáng sợ. Đây là thực lực cỡ nào.

- Không thể nào, không thể nào!

Có người vẫn không tin.

- Hừ! Cái gì mà không thể nào. Cứ chờ xem!

Tần Thiên lạnh lùng nhìn những kẻ sợ chết kia.

- Tần Thiên, ngươi giỏi quá!

Hàn Thi Vũ vui mừng nắm tay Tần Thiên, nói.

- Đồ con hoang, ta muốn hành hạ ngươi. Phát bóng!

Tên cao lớn giận dữ nói, nhận quả bóng từ đồng đội chuyền sang. Hắn lập tức xông thẳng vào Tần Thiên, trực tiếp đối đầu 1 vs 1.

- Thằng nhãi, ngươi chết đi!

Tên cao lớn phẫn nộ quát, rồi nhảy mạnh lên, nắm chắc phần thắng, ném quả bóng vào rổ.

- Hừ! Muốn ném vào rổ sao? Đừng hòng!

Tần Thiên hừ lạnh, cả người như một viên đạn pháo bay đi, tay phải giơ nhanh ra, vươn tới quả bóng trên tay tên cao lớn.

- Không!

Tên cao lớn thấy Tần Thiên nghịch thiên bay tới, hét lên, nhưng đã muộn.

- Bịch!

Lại là một tiếng vang lớn, đi kèm một tiếng hét thảm. Nhưng lần này không giống với lần Tần Thiên đập tay vào, mà lần này hắn nhảy lên cao, rồi đập quả bóng xuống đất. Cả đám đông bên ngoài há hốc mồm. Cảnh tượng này thật nghịch thiên. Thật sự quá mạnh.

Nhưng Tần Thiên chẳng thèm quan tâm, nhanh chóng phóng đi, cầm quả bóng trong tay, thừa dịp những người kia chưa kịp phản ứng, hắn lại một lần nữa ném bóng về phía rổ. Quả bóng dường như muốn xé rách cả lưới.

Tỉ số là 15-2!

Toàn trường lại một lần nữa ồ lên, đến cả Hàn Thi Vũ cũng bất ngờ.

- Không, ta không phục. Phát bóng, phát bóng nhanh!

Tên cao lớn kêu lên, lại một lần nữa nhận bóng, rồi lao về phía Tần Thiên. Lúc này, hắn không thèm phối hợp ba bước gì nữa, lập tức lao thẳng tới Tần Thiên. Sau ba bước lấy đà, bóng lại bị Tần Thiên đoạt lấy, rồi cũng sau ba bước, bóng lại bay vào rổ, giống như người chơi bóng rổ trong game vậy. Trâu bò y hệt như người trong game, Tần Thiên vẫn còn đu trên rổ.

Nếu như lần đầu Tần Thiên ném bóng vào rổ có thể bảo là may mắn... Nhưng rồi lần thứ hai, thứ ba thì sao? Rồi mười bảy lần tiếp theo nữa, chẳng lẽ đều là may mắn sao? Sau lần thứ hai mươi Tần Thiên ném bóng vào rổ, toàn bộ người xung quanh không dám hé răng nửa lời. Tất cả đều không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả nữa. Lúc trước, bọn họ còn cười nhạo Tần Thiên không biết lượng sức, nhưng bây giờ, sau khi thấy được thực lực khủng bố của Tần Thiên, cả đám chỉ còn biết trợn mắt mà xấu hổ.

- Không thể nào. Sao có thể như vậy được. Sao ta có thể thua được. Không thể nào. Đây là ăn may, là ăn may mà thôi!

Tên cao lớn không thể tin nổi, hét lên. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể chấp nhận thất bại này.

- Hừ! Không có gì là không thể cả. Bọn ngươi mới là kẻ bỏ đi!

Tần Thiên khinh thường nhìn đám người kia.

- Còn bọn ngươi nữa. Cũng là đồ bỏ đi nốt. Bị máy bay bỏ bom giữa nhà mà vẫn còn nén giận. Thật không biết đến ngày thê tử bọn ngươi bị bắt đi, bọn ngươi còn có thể nén giận được nữa không. Thậm chí lại còn cười nhạo, khinh bỉ kẻ khác!

Tần Thiên chỉ thẳng vào đám nam sinh khoa mỹ thuật tạo hình, vừa cười lạnh vừa nói, làm cả đám tức giận.

- Tần Thiên, ngươi đừng có làm càn!

Một tên tức giận đứng lên, chỉ thẳng vào mặt Tần Thiên, quát.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch