Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 111: Diễn Kịch

Chương 111: Diễn Kịch


"Ồ, vì sao ta cảm giác như đã quên mất chuyện gì a?"

Tần Thiên ngồi trên giường bệnh lẩm bẩm tự nhủ, mày khẽ nhíu lại, không khỏi suy tư hồi lâu. Bỗng chốc, ánh mắt hắn bừng sáng, rồi sắc mặt chợt biến đổi.

"Thôi rồi, hôm nay ta có hẹn với Thi Vũ!"

Tần Thiên kinh hô một tiếng, vội vàng chộp lấy điện thoại di động, nhưng thiết bị đã sớm cạn kiệt linh lực. Tần Thiên lập tức ba chân bốn cẳng lao ra khỏi phòng bệnh, tìm đến vị y tá ban nãy, ngỏ ý mượn điện thoại để liên lạc với Thi Vũ. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.

"Uy, xin chào, xin hỏi ngươi tìm ai?"

Hàn Thi Vũ ở bên kia lãnh đạm lên tiếng.

"Thi Vũ à, là ta, Tần Thiên đây!"

"Tần Thiên? Hừ!"

Hàn Thi Vũ vừa nghe đến tên Tần Thiên, lập tức hừ lạnh một tiếng, liền cúp máy.

"Hỏng bét rồi, tiểu nha đầu này nổi giận rồi!"

Tần Thiên thầm nghĩ chẳng lành, lập tức gọi lại lần nữa, kết quả Hàn Thi Vũ bên kia kiên quyết không nghe, một lúc sau thì tắt luôn điện thoại.

"Lần này thảm thật rồi!"

Tần Thiên lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi, liền gửi đi một tin nhắn, nói với Hàn Thi Vũ rằng bản thân bị thương, đang ở bệnh viện, nhưng đến bây giờ mới tỉnh lại. Tần Thiên bất lực trả lại điện thoại di động cho vị y tá.

"Đa tạ cô nương, năm lần bảy lượt mượn di động của cô mà còn chưa biết quý danh, xin chào, ta là Tần Thiên."

Tần Thiên nhìn tiểu hộ sĩ nói, lại cẩn thận đánh giá nàng một phen, phát hiện tiểu y tá này cũng khá xinh đẹp, mặc dù có chỗ không bằng Hàn Thi Vũ, nhưng cũng không phải hạng tầm thường, coi như là một mỹ nhân đi, bất quá có chút gầy.

"Ha ha, đừng khách khí, ta tên là Đồng Văn Văn, vừa nãy huynh cãi nhau với bạn gái sao?"

Y tá khẽ mỉm cười nhìn Tần Thiên hỏi.

"Ừ."

Tần Thiên gật đầu đáp.

"Ha hả, thật ra thì nữ tử rất dễ dỗ dành, chỉ cần huynh nhận sai, nói lời xin lỗi là được rồi."

Đồng Văn Văn nhìn Tần Thiên, ôn nhu nói.

"Ta cũng nghĩ vậy, vấn đề là nàng bây giờ ngay cả điện thoại cũng không nghe, ta nghĩ mãi không ra biện pháp."

"Nga, vậy sao, vậy huynh hãy đến tìm nàng giải thích là được rồi."

Đồng Văn Văn vẻ mặt khả ái nhìn Tần Thiên mà nói.

"Cũng được, hiện tại cũng chỉ còn cách đó thôi."

Tần Thiên đáp lời, định bụng sau khi xuất viện sẽ tìm Hàn Thi Vũ hảo hảo giải thích mọi chuyện. Tần Thiên nghĩ dù sao ở đây cũng chẳng có việc gì làm, không bằng cùng mỹ nữ này tán gẫu giết thời gian.

Hai người tùy tiện hàn huyên, nói chuyện trời nam biển bắc, Tần Thiên đem toàn bộ sở học tán gái ra thi triển, chọc cho Đồng Văn Văn cười ha ha, vô cùng vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh.

"Văn Văn, Văn Văn!"

Lúc này, một thanh âm nam tử từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó một nam tử đi giày da, tay cầm bó hoa tươi bước vào. Nam tử này thoạt nhìn rất anh tuấn, một thân âu phục chỉnh tề, thêm vào chiếc kính gọng vàng, đầu tóc chải chuốt, bộ dáng này đích thị là công tử nhà giàu, đối với nữ nhân rất có lực sát thương.

Đồng Văn Văn vừa nhìn thấy nam tử đi vào, nhất thời sắc mặt đại biến, nụ cười trên môi trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ khó coi. Tần Thiên thấy vậy thì hơi sửng sốt.

"Văn Văn, đi thôi, ta đã mua hai vé xem phim, xem xong chúng ta đi ăn tối, ta đã đặt chỗ ở khách sạn cao cấp Shangrila, chỗ dành riêng cho các cặp đôi hẹn hò đó."

Nam tử cao hứng nhìn Đồng Văn Văn nói một hồi, đưa bó hoa tươi trong tay cho nàng.

Đồng Văn Văn nhìn nam tử, lắc đầu nói:

"Lưu Tinh, ta nghĩ... hay là thôi đi, chúng ta đã chia tay rồi, huynh đừng đến tìm ta nữa."

"Văn Văn, ta biết trước kia ta không tốt, nhưng ta đã biết sai rồi, ta đã thay đổi, chúng ta có thể quay lại được không?"

Lưu Tinh mỉm cười nhìn Đồng Văn Văn nói.

"Nhưng... Lưu Tinh, sau khi chúng ta chia tay, ta đã cẩn thận suy nghĩ một hồi, chúng ta thật sự không thích hợp ở bên nhau, hay là thôi đi."

Đồng Văn Văn nhìn Lưu Tinh nói một cách ngại ngùng.

"Sao có thể như vậy được, ta cảm thấy chúng ta rất thích hợp mà, Văn Văn, nàng hãy hảo hảo suy nghĩ lại đi."

Nam tử nói.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết, cứ như vậy đi, ta ở trong xe chờ nàng tan sở."

Nam tử cắt ngang lời Đồng Văn Văn, xoay người hướng ra ngoài nói, không để cho Đồng Văn Văn có cơ hội phản bác, trực tiếp định đoạt thay nàng. Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn, phát hiện nàng căn bản không muốn đi, nhưng không hiểu sao không đành lòng cự tuyệt. Tần Thiên nghĩ đến việc đã mượn di động của nàng mấy lần, liền tính toán giúp nàng một phen.

"Tiên sinh, xin dừng bước..."

Tần Thiên hướng về phía nam tử hô lớn, nam tử lập tức dừng lại, xoay người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Thiên.

"Ngươi gọi ta?"

Tần Thiên nhìn nam tử, khẳng định.

"Gọi ngươi đó, chúng ta quen nhau sao?"

Nam tử nhìn Tần Thiên với giọng điệu kỳ quái, liếc mắt nhìn thấy quần jean rách và áo phông cũ kỹ, trong mắt nhất thời lộ ra một tia khinh miệt.

"Chúng ta không quen nhau, chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết, sau này không nên đến quấy rầy Văn Văn nữa, nàng đã không còn thuộc về ngươi nữa, nàng bây giờ là bạn gái của ta rồi."

Tần Thiên nhìn nam tử thản nhiên nói, phía sau Đồng Văn Văn sắc mặt lập tức đại biến, vội nắm lấy tay Tần Thiên, Tần Thiên cũng thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, quay người lại nhìn nàng, ôn tồn nói:

"Nha đầu, đừng sợ, có ta ở đây rồi, không ai có thể bắt nạt nàng cả."

Tần Thiên vừa nói vừa nháy mắt với Văn Văn, ý bảo nàng phối hợp với mình.

Đồng Văn Văn nhìn sắc mặt Tần Thiên, liền hiểu ra Tần Thiên đang giúp mình, nhất thời mặt khẽ ửng đỏ, gật gật đầu, bởi vì Tần Thiên đang nắm tay nàng, làm cho nàng vô cùng khẩn trương.

Nam tử vừa nghe xong, nhất thời sắc mặt đại biến, bước nhanh đến chỗ Tần Thiên, trực tiếp giơ tay đẩy mạnh một cái, nhìn Tần Thiên, vẻ mặt tức giận mà nói:

"Tiểu tử, ngươi là ai, mau buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra."

"Hừ! Ta là ai ư, ngươi vừa rồi bị điếc sao, ta là bạn trai của Văn Văn, ngươi nói có đúng không?"

Tần Thiên trừng mắt, hướng Đồng Văn Văn nhìn.

"A... Đúng đúng, hắn hiện tại là bạn trai ta, Lưu Tinh, xin huynh sau này đừng đến quấy rầy ta nữa."

Đồng Văn Văn khẩn trương nói đến nỗi có chút cà lăm.

"Cái gì! Ta không tin, không thể nào, hắn có gì tốt chứ? Nàng xem trang phục của hắn đi, chỉ cần nhìn qua đã thấy là tên lưu manh, khẳng định không phải người tốt, Văn Văn, ta biết lần trước là ta không đúng, nhưng nàng cũng không thể vì muốn trừng phạt ta mà tùy tiện tìm một tên mèo mả gà đồng này, như vậy là hủy hoại cuộc đời, hơn nữa, bá phụ cũng sẽ không đồng ý..."

Nam tử vừa nói vừa khinh bỉ nhìn Tần Thiên. Hắn cực kỳ hài lòng về sự ưu việt hơn người của bản thân.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch