Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 112: Khiến ngươi tức đến thổ huyết

Chương 112: Khiến ngươi tức đến thổ huyết


Tần Thiên vốn ghét cay ghét đắng hạng người tự cho mình là trưởng bối. Loại người này chẳng khác nào cặn bã, gặp phải kẻ như vậy, Thần Thiên tự nhiên muốn hảo hảo giáo huấn một phen. Vừa nãy chỉ nhìn thôi đã thấy chướng mắt, hiện tại còn dám buông lời ngông cuồng, càng khiến Tần Thiên thêm phần khó chịu.

- Ngươi vừa nói ai là chó mèo? Tốt nhất nên ăn nói cẩn trọng!

Tần Thiên liếc nhìn nam nhân kia, lạnh giọng cảnh cáo.

- Hừ! Chẳng lẽ ta nói sai? Tiểu tử ngươi dựa vào cái gì mà muốn làm bạn trai của Văn Văn? Ta cho ngươi biết, ta cùng Văn Văn đã có hôn ước, nàng sớm muộn gì cũng là của ta. Ngươi tốt nhất nên cút xéo cho khuất mắt!

Nam nhân kia trừng mắt nhìn Tần Thiên, lớn tiếng quát mắng, giọng điệu mang theo vẻ khinh miệt.

- Ồ, vậy sao? Nếu đã như vậy, ngươi còn kích động làm gì, sợ một tên tiểu tử nghèo hèn như ta cướp mất hay sao?

Tần Thiên nhìn nam nhân kia, thản nhiên đáp lời.

- Hừ! Ta chỉ muốn cho ngươi biết, loại người thấp hèn như ngươi căn bản không đủ tư cách đến gần Văn Văn. Tự soi gương mà nhìn lại bản thân đi, xem ngươi có bản lĩnh gì? Đừng mơ tưởng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngươi cho rằng đang diễn phim tình cảm hay sao?

Nam nhân kia nhìn Tần Thiên, cười lạnh chế giễu.

- Thật sao? Nhưng biết đâu lại có kỳ tích xảy ra. Chẳng phải trên tin tức thời sự thường đưa tin về chuyện tiểu tử nghèo cưới được thiên kim tiểu thư nhà giàu hay sao?

Tần Thiên vẫn giữ vẻ thản nhiên đáp lời.

- Hừ! Đồ ngu xuẩn! Mấy tin đó chẳng qua chỉ là bịa đặt mà thôi, vậy mà ngươi cũng tin? Khó trách cả đời chỉ là hạng bét!

Nam nhân kia nhìn Tần Thiên, càng thêm phần khinh bỉ.

- Hay cho câu nói đó! Văn Văn, nàng muốn gả cho cái loại mồm loa mép giải, mắt chó coi thường người, lại lùn tịt, không có chút tố chất nào này sao?

Tần Thiên quay đầu nhìn Đồng Văn Văn, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn đối với nam nhân kia.

Lời vừa dứt, nam nhân kia lập tức ý thức được mình đã lỡ lời. Hắn vội vàng nhìn Đồng Văn Văn bên cạnh, biết rằng bản chất thật của mình đã bị bại lộ. Từ trước đến nay, hắn luôn cố gắng duy trì vẻ nho nhã trước mặt Đồng Văn Văn, không ngờ lại bị Tần Thiên đẩy vào tròng.

- Lưu Tỉnh, ta thật quá thất vọng về ngươi, không ngờ ngươi lại là hạng người như vậy!

Đồng Văn Văn vô cùng thất vọng nhìn nam nhân kia nói.

- Không phải vậy… Văn Văn, hãy nghe ta giải thích. Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, do ta quá nóng vội, quá quan tâm đến nàng, nên mới không nhịn được buông lời thô tục. Chỉ là lỡ lời thôi, nàng phải hiểu cho ta chứ.

Nam nhân kia vội vàng giải thích với Đồng Văn Văn, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên.

- Ta kháo! Ngươi trừng mắt với ta làm gì? Có tật giật mình hay sao? Văn Văn, nàng thấy đó, chắc chắn vừa rồi hắn đã bộc lộ bản chất thật. Nếu không, sao có thể giải thích trôi chảy như vậy? Mắng chửi người khác vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đã luyện tập từ trước vậy. Văn Văn, nàng tin hắn chỉ lỡ lời thôi sao? Ta tuyệt đối không tin. Hắn nhất định chỉ là loại dùng mắt chó nhìn người. Bất kể nàng có tin hay không, ta vẫn tin là như vậy!

Tần Thiên chỉ vào nam nhân kia, nói với Đồng Văn Văn, nhân cơ hội kích động để nàng thêm tức giận. Nam nhân kia tức đến muốn thổ huyết, lúc này hắn thật sự muốn giết chết Tần Thiên.

- Hừ! Tiểu tử, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, rồi ta sẽ từ từ khiến ngươi sống không bằng chết!

Tần Thiên nhìn nam nhân kia, âm thầm cười lạnh.

- Tiểu tử, ngươi đang nói nhảm nhí gì đó? Có tin ta tìm người giết chết ngươi không?

Nam nhân kia giận dữ quát, trực tiếp túm lấy vạt áo Tần Thiên, uy hiếp.

- Nàng xem, Văn Văn, ta nói có sai đâu? Hắn không lừa được nàng thì quay sang uy hiếp ta, đúng là chó cùng rứt giậu.

Tần Thiên lại nhân cơ hội nói với Đồng Văn Văn. Nam nhân kia vừa nghe thấy, nhất thời buông lỏng tay ra.

- Văn Văn, hãy nghe ta nói, ta thật lòng yêu nàng. Nàng đừng nghe mấy lời xằng bậy của tên lưu manh kia, nàng phải tin ta, phải tin ta!

Nam nhân kia kích động nói, bắt đầu trở nên luống cuống.

- Đủ rồi! Lưu Tỉnh, ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!

Đồng Văn Văn tức giận quát vào mặt nam nhân kia, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

- Văn Văn, ta…

- Cút ra ngoài!

Nam nhân kia còn chưa kịp nói hết câu đã bị Đồng Văn Văn lớn tiếng cắt ngang, đuổi hắn ra ngoài.

- Được rồi huynh đài, đừng cố cãi nữa. Ngươi đã lộ bản chất thật của mình rồi. Ngươi tưởng Văn Văn là hài tử ba tuổi hay sao, dễ dàng bị lừa gạt như vậy à? Hay là ngươi nên tìm một lão sư về học thêm chút lễ phép đi, đừng nói những lời xấu hổ mất mặt như vừa rồi. Ta cảm thấy buồn thay phụ thân ngươi a, nuôi ngươi lớn đến như vậy, mà ra ngoài lại làm mất mặt lão. Thật đáng buồn! Nếu lão nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ngươi, không biết sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ?

Tần Thiên nhìn vẻ mặt hối hận của nam nhân kia, chế giễu.

- Ngươi… hừ, nếu có gan thì hãy theo ta quyết đấu!

Nam nhân kia lạnh lùng nhìn Tần Thiên, nói, lúc này hắn đã không thể kìm nén được lửa giận trong lòng nữa rồi, nhất định phải cho Tần Thiên một trận mới hả dạ.

- Uầy! Văn Văn, nàng xem, ta nói không sai chút nào. Tên kia nói không lại giờ muốn đánh người, thật quá thô lỗ, đúng là không có giáo dục.

Tần Thiên nhìn nam nhân kia lắc đầu, tiếp tục thêm dầu vào lửa. Những chuyện như vậy Tần Thiên rất thích làm, nhất là khi nhìn thấy nam nhân kia giận dữ quát tháo như sấm nhưng không làm gì được mình, thật là sảng khoái!

- Ngươi… Ngươi câm miệng ngay! Đã là nam nhân thì hãy ra quyết đấu!

Nam nhân kia nhìn Tần Thiên, tàn bạo quát, rồi xoay người bỏ đi.

"Hừ! Quyết đấu? Lão tử còn đang lo không có cơ hội đánh ngươi đây, dám lên mặt với lão tử!".

Tần Thiên nhìn bóng lưng nam nhân kia, cười lạnh thầm nghĩ.

- Ha ha! Nàng đừng buồn, loại người như vậy thật không đáng đâu.

Tần Thiên nhìn thấy tâm tình của Đồng Văn Văn trùng xuống, liền an ủi.

- Ừ! Tần Thiên, đa tạ ngươi đã cho ta nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.

Đồng Văn Văn gật đầu đáp lời Tần Thiên.

- Không có gì. Ta rất thích vạch mặt những kẻ lòng lang dạ thú như vậy!

Tần Thiên nhìn Đồng Văn Văn nói, trên thực tế, bất kỳ ai bị Tần Thiên ép đến như vậy, cũng sẽ phát điên lên, nếu không thì là người không bình thường.

- Được rồi! Ta ra ngoài dạy dỗ tên kia một chút, nếu không ta cũng chẳng phải là nam nhân.

Tần Thiên cười nói, rồi lập tức bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Tần Thiên đã thấy nam nhân kia đang chờ cách đó không xa, liền đi tới.

- Hừ! Ngươi cũng dám ra đây chịu chết à?

Nam nhân kia lạnh lùng nhìn Tần Thiên, vung tay lên, hai tên hộ vệ lực lưỡng bên cạnh liền tiến lên, khiến Tần Thiên giật mình kinh hãi.

- Ngươi định cho hai người bọn họ đối phó với ta à? Ngươi thật quá vô sỉ, sao lại có thể như vậy chứ? Không phải ngươi nói là quyết đấu sao?

Tần Thiên tức giận nhìn nam nhân kia.

- Hừ! Đồ ngu ngốc, ta nói gì ngươi cũng tin à? Ngươi cho rằng vừa rồi đắc tội với ta ở trong kia, ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy hay sao?

Nam nhân kia nhìn Tần Thiên, cười lạnh chế giễu, vẻ mặt lộ rõ vẻ đắc ý.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch