Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 142: Phi Xa Bang

Chương 142: Phi Xa Bang


- Đấu cũng được, bất quá phải nói trước, đến lúc đó thua cuộc chớ đổi ý!

Tần Thiên nhìn Tiết Chính Khải, thản nhiên nói.

- Ha ha ha ha... Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nếu ngươi có thể thắng được Tiết Chính Khải đồng học, ta liền ăn quả bóng này!

Miệng rộng cười lớn, giễu cợt nhìn Tần Thiên. Thực lực của Tiết Chính Khải hắn vô cùng rõ ràng, một người đấu cả đội cũng không hề hấn gì.

- Đúng vậy, ngươi cho rằng ngươi là ai, có thể thắng được Tiết ca của chúng ta sao?

Một tên khác hùa theo. Ban hai cùng ban ba đều lộ vẻ khinh thường nhìn Tần Thiên, lớn tiếng chế giễu.

Học sinh bình thường lập tức bị hấp dẫn tới. Thấy Tần Thiên cư nhiên bị ban hai và ban ba chế nhạo, mấy bạn học cùng lớp không khỏi bất bình thay hắn. Tần Thiên trong suy nghĩ của bọn họ là thần a! Lần đầu tiên đánh bại đội bóng rổ, khiến cho người trong lớp tìm lại được tôn nghiêm. Lần thứ hai đánh bại lớp bơi lội, làm cho người trong lớp cực kỳ tự hào. Hiện tại lại có kẻ dám ở địa bàn ban nhất chế nhạo nhân vật cấp thần của lớp, quả thực là muốn chết!

- ĐM! Mấy tên vương bát đản các ngươi, nói gì vậy? Muốn ăn đập à?

Phạm Kiến dẫn đầu, hướng về người ban hai và ba giận dữ nói.

- Muốn chết thì cút xa một chút! Cùng Thiên ca đấu bóng rổ, các ngươi đúng là không tự lượng sức mình!

- Đúng đấy! Bọn ngươi còn chưa đủ tư cách, trở về luyện thêm mấy năm đi!

Người cùng lớp rối rít đi đến, hướng ban hai, ban ba chửi ầm lên, khiến bọn họ liên tiếp lùi về sau. Không ngờ cả lớp lại ủng hộ Tần Thiên như vậy, thật là lợi hại!

- Hừ! Lợi hại hay không, nói suông không tính! Có bản lĩnh thì ra đấu coi, nói nhiều cũng vô dụng!

Miệng rộng nhìn đám người cùng lớp, lớn tiếng hô.

- Đúng vậy! Đấu thử mới biết được! Nói không chừng bị đội trưởng chúng ta giẫm chết thì sao!

Có người trong ban hai, ba hùa theo.

- Mẹ kiếp! Thằng nào vừa nói đó, đi ra đây cho lão tử!

Phạm Kiến giận dữ nói. Thân thể mập mạp giẫm lên phía trước một bước, chấn động cả sàn nhà, dọa người ban hai ban ba lập tức im bặt.

- Tốt lắm, tốt lắm! Nếu đấu thì đấu thôi! Miệng rộng, ngươi đã nói, nếu ta thắng, ngươi sẽ ăn quả bóng! Nếu ngươi dám không ăn, vậy thì chờ đẹp mặt đi!

Tần Thiên nhìn miệng rộng, thản nhiên nói.

- Hừ! Thắng rồi hãy nói!

Miệng rộng khinh thường đáp.

- Chúng ta đi!

Sau đó, miệng rộng hướng về người ban hai, ba nói. Một đám người lập tức đi ra bên ngoài. Người cùng lớp Tần Thiên cũng đuổi theo sau. Cả đám kéo nhau tới sân bóng rổ.

- Nói đi, đánh mấy quả?

Tần Thiên nhìn Tiết Chính Khải hỏi.

- Để khỏi nói ta khi dễ ngươi, đánh mười quả là được rồi!

Tiết Chính Khải nhìn Tần Thiên, nói. Cái mũi hắn ta vênh lên tận trời, rõ ràng không coi Tần Thiên ra gì. Trong lòng thầm nghĩ, lát nữa sẽ cho ngươi nhục nhã đến chết!

- Thôi đi, hay là ngươi cứ khi dễ ta đi! Một quả là đủ! Cho ngươi cầm bóng trước, nếu đưa được bóng vào rổ thì ngươi thắng!

Tần Thiên nhìn Tiết Chính Khải, nói.

- Kháo! Hắn điên rồi sao? Hắn cho hắn là Micheal Jordan hay Kim Dung tái thế a? Lại dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy, muốn chết sao?

- Tự chuốc lấy nhục nhã mà! Giẫm bẹp hắn đi, Chính Khải!

Người ban hai, ba lập tức liền hò hét rối rít. Mọi người hướng về phía Tần Thiên lớn tiếng chế nhạo. Tiết Chính Khải nhìn Tần Thiên, âm thầm cười lạnh, đã muốn chết thì ta không nương tay nữa!

- Thiên ca, cố gắng lên! Hành hạ chết bọn chúng!

Phạm Kiến hô lớn.

Lập tức, người cùng lớp cùng nhau quát to lên. Thanh âm vang dội cực kỳ chỉnh tề, rất khí phách, dọa người ban hai, ban ba giật mình, kinh động mọi người ở gần sân bóng kéo đến. Mọi người rối rít chạy đến, thấy có tranh tài bóng rổ liền túm tụm lại mà xem.

- Một cầu hay mười quả? Nếu không ta thắng, người khác sẽ nói ta khi dễ ngươi!

Tiết Chính Khải nhìn Tần Thiên nói.

- Giả vờ giả vịt vừa thôi! Không dám đấu thì cút đi! Ta không có thời gian đùa với ngươi!

Tần Thiên nhìn Tiết Chính Khải, lạnh lùng nói.

- Tốt! Ta sẽ cho ngươi thấy!

Tiết Chính Khải nhìn Tần Thiên, giận dữ nói, cầm bóng đi qua, ra khỏi đường ba điểm.

- Bắt đầu!

Miệng rộng hô lớn. Tiết Chính Khải lập tức khởi động bóng.

- Hừ! Vương bát đản! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thực lực!

Tiết Chính Khải nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói, mạnh mẽ dẫn cầu nhanh chóng hướng Tần Thiên vọt tới. Bước chân cực nhanh, mạnh mẽ vọt tới trước mặt Tần Thiên, một động tác giả cùng cước bộ như ảo ảnh trực tiếp lừa gạt Tần Thiên, vọt tới dưới rổ, giơ cao tay lên, mạnh mẽ đưa bóng vào rổ.

Tất cả bất quá chỉ vài giây đồng hồ. Tất cả mọi người bị động tác tuyệt đẹp của Tiết Chính Khải làm cho kinh hãi, nhất thời miệng há thật to.

Nhưng mà một khắc sau, miệng họ lại mở to hơn cả quả trứng vịt. Bởi vì Tần Thiên không biết từ lúc nào đã vọt tới trước mặt Tiết Chính Khải, hơn nữa nhảy cao lên, vị trí còn cao hơn Tiết Chính Khải một cái đầu, mắt nhìn xuống Tiết Chính Khải, một tát trực tiếp hướng quả bóng trên tay Tiết Chính Khải đánh tới.

- Không thể nào!

Tiết Chính Khải hét lớn, vẻ mặt kinh hoảng. Mình rõ ràng đã vòng qua Tần Thiên rồi, làm sao Tần Thiên có thể xuất hiện ở trước mặt mình nữa? Không thể nào a!

Đáng tiếc, đã muộn! Bàn tay to của Tần Thiên hung hăng vỗ xuống quả bóng rổ.

Bốp!

Một tiếng vang lớn. Quả bóng bị đạp vào do lực đạo quá mạnh, nên đập thẳng vào mặt Tiết Chính Khải. Tiết Chính Khải lập tức lật ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh.

Mà Tần Thiên, hạ xuống đất thật đẹp, sau đó nhặt bóng lên, chậm rãi ra khỏi vạch ba điểm, rồi lại chậm rãi trở về, còn dừng lại trước mặt Tiết Chính Khải một chút, nhìn hắn một cái, sau đó đem bóng nện vào khung rổ.

Ba ba ba ba...

- Thiên ca uy vũ!

Đám người cùng lớp quát to lên.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Người ban hai, ba u mê cả. Đây là tình huống gì vậy? Làm sao có thể? Tần Thiên sao có thể thắng được Tiết Chính Khải? Không thể nào a!

- Miệng rộng, đừng đứng ngu người ra đấy nữa! Nhanh mà ăn đi! Ngươi ăn cả quả hay cắt ra ăn a?

Tần Thiên cầm quả bóng, đi tới trước mặt miệng rộng. Miệng rộng nhất thời sắc mặt đại biến.

- A... Ta, ta sẽ ăn, nhưng mà ta không nói ăn lúc nào! Ngươi cũng không nói, cho nên để ta nghĩ xem ăn lúc nào đã!

Miệng rộng nhìn Tần Thiên, nói.

- Nói như vậy, ngươi định ăn quỵt sao?

Tần Thiên nhìn hắn, lạnh lùng nói. Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao bắn vào mặt miệng rộng. Miệng rộng sợ hãi, phải lùi về sau vài bước.

Phanh phanh!

Đột nhiên lúc này, tiếng xe phân khối lớn vang lên. Ngay sau đó, hai ba chục chiếc xe gắn máy từ cổng trường đang mở lao vào. Đi đầu là một tên lưu manh tóc dài, xe cũng là xe độ. Mấy tên này lái xe hướng Tần Thiên đi tới, vây quanh tất cả mọi người rồi vặn ga gầm rú mãnh liệt, phát ra tạp âm kinh thiên.

- Bang Phi Xa!

Có người hét lớn.

- Tiểu tử, ngươi chính là Tần Thiên phải không?





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch