Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 143: Nộ Hỏa

Chương 143: Nộ Hỏa


Tần Thiên liếc nhìn đám đông hai ba chục kẻ vây quanh, nhất thời trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu. Bọn chúng buổi sáng vừa bị người của hắn đánh cho tan tác, xế chiều đã vội vã kéo đến gây sự. Xem ra, nếu không ra tay tàn nhẫn, e rằng khó mà dẹp yên đám ô hợp này.

"Tiểu tử, hỏi ngươi đó, điếc hay sao?"

Tên mặc áo vàng hống hách xô đẩy Tần Thiên, Phạm Kiến thấy vậy liền muốn xông lên, nhưng bị Tần Thiên ngăn lại.

"Nói đi, tiểu tử!"

Tên áo vàng tiếp tục xô đẩy, đám người trong bang đua xe đồng loạt xuống xe, tay lăm lăm ống tuýp, mặt mày dữ tợn. Bọn chúng đã sớm biết Tần Thiên là ai.

"Ngươi thử đẩy ta thêm lần nữa xem sao?"

Tần Thiên thản nhiên nhìn tên áo vàng, lạnh lùng nói.

"Mụ nội ngươi, dám lớn lối với lão tử, ta liền đẩy ngươi thêm lần nữa, ngươi có thể làm gì ta nào?"

Tên lưu manh áo vàng khinh thường nhìn Tần Thiên, mạnh mẽ đưa tay lên, hung hăng đẩy mạnh.

Song, khi bàn tay cơ bắp của tên áo vàng còn chưa chạm đến Tần Thiên, Tần Thiên đã ra tay như điện chớp, hai tay vung lên, chộp lấy cánh tay hắn, mạnh mẽ bẻ một cái.

"Rắc!"

Tiếng xương gãy cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, xương tay tên áo vàng gãy đến tận vai. Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tần Thiên bồi thêm một quyền vào mặt, xương mũi cũng gãy nát, ngã lăn ra đất kêu cha gọi mẹ.

Tần Thiên vẫn chưa buông tha, bước tới dẫm mạnh lên tứ chi của hắn.

"Rắc! Rắc!"

Tiếng xương tứ chi gãy rụng vang lên liên tiếp, tên áo vàng bị Tần Thiên phế đi tứ chi chỉ trong vòng chưa đầy mười giây. Tứ chi gãy đoạn, mặt mũi bầm dập, hắn nằm trên mặt đất, chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ không thể tin được. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, trên mặt đất còn vương vãi vết máu tươi.

Đám người bang đua xe chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, phải mất năm giây mới hoàn hồn.

"Kháo, dám đánh Tam ca của chúng ta, giết chết hắn đi!"

Một tên côn đồ giận dữ gào lên, lập tức vung gậy sắt trong tay, hướng Tần Thiên lao tới như sói đói, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đám côn đồ cũng tỉnh táo lại, đồng loạt xông về phía Tần Thiên.

"Lùi lại, đừng tới gần!" Tần Thiên quay đầu, lớn tiếng quát đám người Phạm Kiến, ngay sau đó mạnh mẽ lao lên phía trước, nhắm thẳng vào tên đầu tiên ra đòn.

Tốc độ Tần Thiên cực nhanh, cả người như một cơn gió lốc, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, trong nháy mắt tránh được một gậy, sau đó vung một quyền phản công.

"Chết!"

Tần Thiên quát lớn, một quyền nhắm thẳng vào mặt đối phương. Tên nọ trúng đòn, cằm vỡ tan tành, cả người bắn ra sau mấy mét.

Nhưng Tần Thiên không vì vậy mà bỏ qua cho hắn, tiếp tục xông tới. Hôm nay, Tần Thiên quyết tâm hung hăng dạy dỗ bọn này một trận, đánh ngã đối phương rồi, hắn còn phải đánh gãy tứ chi mới hả dạ.

"Giết hắn đi!"

Một tên côn đồ thấy đồng bọn bị Tần Thiên đánh cho thân thể be bét máu me, nhất thời nổi giận. Nhưng lời hắn còn chưa dứt, trong nháy mắt, một cây gậy sắt đã tiếp xúc thân mật với mặt hắn. Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị một gậy đánh cho tê liệt, ngay sau đó, hắn còn chưa kịp thống khổ, hai chân liền bị Tần Thiên phế bỏ.

Những tên còn lại đang chuẩn bị tấn công, thấy Tần Thiên tàn bạo như vậy, nhất thời cũng bị dọa cho kinh hồn bạt vía, không dám xông bừa lên nữa. Từ lúc bắt đầu đến giờ chưa đầy một phút, đã có ba người bị phế. Tên kia từ đâu chui ra vậy?

Những học sinh đang vây xem lại càng thêm sợ hãi, bọn họ đã bao giờ chứng kiến cảnh ác đấu máu tanh như vậy đâu? Không ít nữ sinh bị dọa cho ngất xỉu, chỉ có Hàn Thi Vũ còn tương đối bình tĩnh, bởi vì nàng đã từng nhìn Tần Thiên đánh người như vậy mấy lần, bất quá sắc mặt vẫn có chút trắng bệch.

"Hừ! Ai còn muốn đánh thì cứ tiến lên!"

Tần Thiên liếc nhìn đám người đang vây bắt mình, ống tuýp trong tay còn nhỏ máu tươi, khiến cho hình ảnh Tần Thiên thoạt nhìn cực kỳ tàn nhẫn.

"Lên, ta không tin hắn có thể đồng thời ứng phó công kích của nhiều người chúng ta như vậy!"

Một tên lao lên, lập tức cả nhóm người từ bốn phương tám hướng đổ tới.

"Hừ! Một đám rác rưởi!"

Tần Thiên khinh thường nói, thân thể mạnh mẽ bật lên, giơ tay lên, trong nháy mắt, ống tuýp đã đập vào bả vai một tên, trực tiếp nện đứt xương bả vai của hắn. Ngay sau đó, không đợi hắn kịp phản ứng, Tần Thiên đã đá một cước vào hạ bộ, khiến tên đó văng ra ngoài.

Lúc này, công kích của mười mấy tên khác đã tới trước mặt Tần Thiên. Tần Thiên trực tiếp trườn người xuống, ống tuýp trong tay mạnh mẽ quét ngang, nhất thời bốn năm tên bị một gậy của Tần Thiên quét ngã trên đất. Trên người Tần Thiên cũng trúng bốn năm đòn, nhưng may là tất cả đều đánh trúng sau lưng, không gây tổn thương đến đầu Tần Thiên.

Kết quả, Tần Thiên đã nổi giận.

"Chết hết đi!"

Tần Thiên nổi giận gầm lên, mạnh mẽ vọt tới trước mặt một tên, một gậy trực tiếp đập vào lồng ngực hắn, lại một gậy hung hăng nện lên cánh tay hắn, đem cánh tay cũng nện đứt lìa. Ngay sau đó, một cước đạp ra ngoài, một tên công kích tới bên cạnh cũng bị Tần Thiên nện một gậy lên đầu, nhất thời đỉnh đầu nở hoa, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Đám người kia vốn muốn vây công, nay thấy hắn giống như nổi điên, nhất thời sợ hãi, rối rít tản ra, không dám xông lên trước.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch