Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 153: Điều tra

Chương 153: Điều tra


"Này, bát phụ, rốt cuộc chúng ta đang làm cái trò gì vậy? Dù sao cô nương cũng nên cho ta biết một chút chứ!" Tần Thiên bước nhanh đuổi theo Lý Phỉ Nhi, miệng không ngừng hỏi.

"Ngươi còn dám gọi ta như vậy lần nữa, ta liền một chưởng đập chết ngươi!" Lý Phỉ Nhi liếc nhìn Tần Thiên, lạnh lùng quát, khiến hắn lập tức ngậm miệng, không dám hé răng nửa lời.

Hai người rời khỏi bệnh viện, liền đi đến trạm xe buýt. Dọc theo đường đi, hai kẻ giả dạng khất cái đã thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ, thi nhau chỉ trỏ, khiến Tần Thiên vô cùng xấu hổ, chỉ dám cúi đầu, không dám nhìn ai. Vẻ mặt Lý Phỉ Nhi cũng chẳng khá hơn là bao.

"Con ngoan, thấy chưa, không chăm chỉ học tập sẽ thành ra như vậy, lớn lên phải ra đường xin ăn, hơn nữa, ngay cả cái bát cũng không có tiền mua. Chúng ta bố thí cho bọn hắn một ít tiền đi." Một phụ nhân dẫn theo một đứa bé chừng bốn năm tuổi đứng trước mặt Tần Thiên, lấy hắn làm gương xấu để răn dạy con trẻ, rồi từ trong ví lấy ra một tờ bạc lẻ ném xuống đất.

"Khinh! Bà mới là ăn mày!" Tần Thiên giận tím mặt, bản thân hắn đường đường là một trang tuấn kiệt, phong lưu phóng khoáng, vậy mà lại dám nói hắn là khất cái, ngươi mới là khất cái, cả nhà ngươi đều là khất cái.

"Thật là loạn hết cả rồi, bố thí cho còn dám mắng người, chê ít hả? Vậy thì nhịn đi, ta cũng không có nhiều mà cho đâu!" Thiếu phụ nhặt tiền lên, dắt đứa bé rời đi.

Lý Phỉ Nhi đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, không khỏi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Hừ! Có gì đáng cười chứ, nhìn thế này thật là mất mặt quá đi!" Tần Thiên tức giận nói.

Xe buýt tới, hai người chen chúc leo lên.

Xe buýt thành phố Quang Châu lúc nào cũng đông nghịt người, hai người vừa bước lên đã không còn chỗ để xoay người. Tần Thiên bị ép sát vào phía sau Lý Phỉ Nhi, mùi hôi nách từ y phục nàng bốc lên khiến hắn buồn nôn, những người xung quanh cũng ngửi thấy mùi khó chịu này, ghê tởm liếc nhìn Tần Thiên, nhưng vì xe quá đông, không thể nhúc nhích, đành phải quay mặt đi, bịt chặt mũi.

"Hình tượng anh minh của ta coi như tan tành mây khói rồi!" Tần Thiên thầm than, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sao phía dưới cứ có cái gì mềm mềm cạ vào...

"Oa, không hay rồi, là cái mông nhỏ của Lý Phỉ Nhi a!"

Theo nhịp xe lắc lư, tiểu đệ của Tần Thiên cũng dần dần cương cứng lên, chĩa thẳng vào cặp mông căng tròn của Lý Phỉ Nhi.

"Tần Thiên, ngươi mau lấy cái thứ kia ra khỏi người ta!" Lý Phỉ Nhi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tần Thiên, hắn chỉ biết cười khổ.

"À... Cái kia... là điện thoại di động của ta, ta lập tức lấy ra ngay." Tần Thiên vội vàng lấp liếm, cố gắng lùi lại, nhưng xe buýt quá đông, không còn chỗ để lùi. Bỗng xe phanh gấp một cái, Tần Thiên đổ người về phía trước, tiểu đệ đâm mạnh vào lớp quần của Lý Phỉ Nhi.

"Còn không mau lấy ra, khó chịu chết đi được!" Lý Phỉ Nhi bất mãn nói, tay mò xuống dưới, Tần Thiên muốn ngăn cản cũng không kịp, tiểu đệ đã bị Lý Phỉ Nhi tóm gọn trong tay.

"Điện thoại gì mà vừa cứng vừa nóng như vậy? Tần Thiên, sao nó lại nóng như vậy?" Lý Phỉ Nhi ngơ ngác nhìn Tần Thiên, đưa tay muốn cầm "chiếc điện thoại" ra, nhưng lại phát hiện vật kia có thể động đậy, hơn nữa hình như còn to ra.

Đầu óc Lý Phỉ Nhi nhất thời trống rỗng, cái thứ đó của hắn mà là điện thoại di động sao? Rõ ràng là... là...

Trong nháy mắt, khuôn mặt Lý Phỉ Nhi đỏ bừng, bàn tay đang nắm lấy vật kia cũng buông lỏng.

"Hắc hắc... Cái kia... cô nương cũng biết đấy, nơi này quá chật, hơn nữa... ta là nam nhân bình thường, đây chỉ là phản ứng sinh lý rất bình thường thôi." Tần Thiên lúng túng giải thích.

"Ngươi... đồ lưu manh!" Lý Phỉ Nhi tức giận quát, trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, muốn đẩy ra nhưng không còn không gian, vật kia vẫn đâm tới từng chút một.

Suy nghĩ một chút, Lý Phỉ Nhi liền xoay người, đứng đối diện với Tần Thiên, như vậy có lẽ sẽ không bị hắn đâm chọt nữa.

Đột nhiên, tài xế phanh xe gấp, Lý Phỉ Nhi vừa mới xoay người, còn chưa kịp đứng vững, cả người đã nhào về phía Tần Thiên, môi nàng chạm vào môi hắn, hạ thân hai người cũng ép sát vào nhau.

Một hồi lâu sau, Lý Phỉ Nhi mới kịp phản ứng, vội vàng tách ra, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Tần Thiên như kẻ thù giết cha.

"Khụ khụ... Cái kia, thật không phải cố ý, không liên quan đến ta." Tần Thiên lúng túng nói, Lý Phỉ Nhi hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn nữa.

Xe buýt đã đến trạm, một đám người ùa xuống, xe vắng hẳn đi, Lý Phỉ Nhi liền dịch ra chỗ khác, tránh bị chiếm tiện nghi thêm lần nữa.

Đi qua mười mấy trạm, ra khỏi thành phố, xe dừng lại ở vùng ngoại ô, đây là trạm cuối cùng. Hai người xuống xe, thời gian đã là giữa trưa.

"Này, cô nương còn chưa nói cho ta biết chúng ta đến đây làm gì a?" Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi hỏi, nơi này vô cùng hỗn tạp, khắp nơi đều là đồ phế thải, mấy tên tiểu lưu manh đứng ở đầu đường, nhìn qua rất nguy hiểm.

"Đến điều tra một vụ trọng án. Gần đây trên thị trường xuất hiện rất nhiều sữa bột giả, rất nhiều hài tử ăn phải đã gặp chuyện không may rồi. Có tình báo cho biết loại sữa giả đó được chế tạo ở chỗ này, ta đến đây để điều tra một chút." Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói.

"Móa, không được đâu, đây là chuyện của cảnh sát các ngươi, tại sao lại kéo ta vào? Sao ngươi không tìm người ở cục cảnh sát đi cùng chứ?"

"Ta còn đang trong giai đoạn thực tập, không thể tự ý đi phá án, chỉ có cảnh sát kỳ cựu mới được tham gia vụ này thôi."

"Kháo!" Tần Thiên vừa nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu, thì ra là phá án chui.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch