Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 154: Hung Đại Vô Não

Chương 154: Hung Đại Vô Não


- Cô nương định điều tra thế nào? Nơi này rộng lớn như vậy, tìm đâu ra xưởng chế sữa bột giả kia?

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, cất giọng hỏi.

- Không biết.

Lý Phỉ Nhi đáp lời dứt khoát.

Tần Thiên suýt chút nữa đã buông lời mắng nhiếc.

- Ta thấy chi bằng chúng ta hồi phủ an giấc còn hơn.

Tần Thiên buồn bực nhìn Lý Phỉ Nhi, nói.

- Không được! Nhất định phải tra đến cùng! Đi!

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, nói, rồi bước đi tùy tiện về một hướng. Nơi này kiến trúc nhà cửa hoàn toàn không có quy hoạch, cực kỳ hỗn loạn, nhà ngói, tường bùn, phòng trọ xen lẫn, đến cả khẩu âm cũng khác biệt. Quán Lan Châu, món cay Tứ Xuyên, các quán ăn vặt... khắp nơi đều như vậy.

Hai người Tần Thiên đi vào, y phục của họ thực sự quá khác biệt, vượt quá sự hiểu biết của dân chúng nơi đây, rất nhiều người đi ngang qua không khỏi dừng lại nhìn ngắm.

- Vị tẩu tẩu, xin hỏi một chút, tẩu có biết nơi này có xưởng chế biến sữa bột giả nào không?

Lý Phỉ Nhi trực tiếp kéo một phụ nhân đi ngang qua hỏi. Phụ nhân lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không biết, rồi vội vã rời đi.

- Ách... Ta lạy cô! Cô có thể dùng chút trí lực của một cảnh sát được không?

Tần Thiên bất lực nhìn Lý Phỉ Nhi. Thảo nào đến giờ nàng vẫn chỉ là thực tập sinh.

- Không làm như vậy thì làm thế nào?

Lý Phỉ Nhi chu môi nói. Tần Thiên liền chán nản, không buồn đáp lời.

- Này đại thúc, thúc có biết chỗ nào làm sữa bột giả không?

Lý Phỉ Nhi lại chặn một đại thúc trung niên hỏi.

- Không biết! Không biết!

Người kia đáp lớn một tiếng rồi trực tiếp quay đầu rời đi. Lý Phỉ Nhi không nản lòng, lại hỏi thêm một người. Nàng còn chưa mở miệng, đã phát hiện người này nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của mình. Nhất thời giận dữ, nàng liền muốn xông vào động thủ, Tần Thiên vội vàng tóm lấy nàng, ngăn lại, để mặc cho kẻ kia chuồn mất.

- Ta kháo! Cô điên à? Chúng ta tới tra án chứ không phải đánh nhau!

- Hừ! Ai bảo tên kia háo sắc! Lần sau gặp lại, ta nhất định đánh cho hắn một trận, tống vào trại tạm giam vài ngày!

Lý Phỉ Nhi giận dữ nói.

- Thôi đi! Điều tra như vậy không thu hoạch được gì đâu! Hay là trước đi ăn cơm đã, ta đói lắm rồi.

- Hừ! Ai bảo không được gì! Để đến chiều ta cho huynh xem!

Lý Phỉ Nhi không phục mà nói.

- Được rồi! Tùy cô! Chúng ta đi dùng bữa trước.

Tần Thiên mặc kệ nàng, bước vào quán ăn.

Hai người vào quán cay Tứ Xuyên. Nơi này không có một vị khách nào, lão bản ngồi trước quầy đang nghịch điện thoại. Thấy hai người đến, y lập tức mời vào.

- Hai vị trang phục thật đẹp! Muốn dùng gì không?

Lão bản nhìn hai người, cười hỏi.

- Để ta xem đã.

Lý Phỉ Nhi nói xong, cầm thực đơn, xem mấy lượt rồi hướng về lão bản nói:

- Cho ta một suất canh cá và thịt heo cay Tứ Xuyên.

- Được! Còn vị tiên sinh này?

Lão bản nói.

- Cho ta canh thịt bò đi, với cả một con gà quay cùng hai bình rượu ngon.

Tần Thiên nhìn lão bản nói.

- Không được uống rượu! Lão bản, cho chúng tôi hai lon nước ngọt là được rồi.

Lý Phỉ Nhi nói. Lão bản lập tức gật đầu.

- Đúng rồi, lão bản, hỏi thúc chuyện này. Thúc có biết chỗ nào chế tạo sữa bột giả không? Thúc xem ta mặc y phục cảnh sát, đến đây điều tra đặc biệt, hy vọng thúc có thể phối hợp, bắt những phần tử ngoài vòng pháp luật này. Đến lúc đó, cục cảnh sát nhất định sẽ có phần thưởng cho thúc. Thúc nhìn này, đây là thẻ ngành của ta.

Lý Phỉ Nhi lấy ra thẻ cảnh sát, hướng về phía lão bản nói. Tần Thiên ngồi đối diện, có cảm giác muốn đập đầu xuống bàn.

Lão bản vừa nhìn thấy thẻ ngành của Lý Phỉ Nhi, sắc mặt y lập tức biến đổi, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại.

- Cái này ta cũng không biết. Ta ở chỗ này cũng đã ba năm, không nghe nói đến chuyện làm giả sữa bột. Không giúp được cô rồi, cảnh quan. Ta xuống bếp đây.

Lão bản nhìn Lý Phỉ Nhi mỉm cười nói, rồi xoay người rời đi, nhưng lại bị Lý Phỉ Nhi bắt lại.

- Lão bản, thúc sợ bị trả thù sao? Thúc yên tâm, cảnh sát chúng tôi có thể bảo vệ được thúc, tuyệt đối sẽ không có thương tổn gì đâu.

Lý Phỉ Nhi tiếp tục nói.

- Cảnh quan à, ta thật sự không biết, ta còn phải đi nấu ăn đã.

Lão bản nói xong liền rời đi. Lý Phỉ Nhi vẻ mặt thất vọng.

- Cô dựa vào cái gì mà cho rằng hắn biết?

- Không biết! Chỉ hỏi thử một chút, nếu hắn biết thì tốt, không biết thì thôi.

Lý Phỉ Nhi bưu hãn nói. Lúc này thì Tần Thiên hoàn toàn bội phục Lý Phỉ Nhi, câu "hung đại vô não" quả thực chính là để miêu tả những người như nàng.

- Thôi cô cứ ngồi yên đó, chiều nay ta điều tra cho.

Tần Thiên thầm nghĩ, thà tự mình động thân cho nhanh, còn hơn chờ cô ta dây dưa tốn thời gian.

- Hừ! Huynh thì có biện pháp gì?

- Biện pháp gì kệ ta.

- Hừ! Để xem huynh phá án như thế nào.

Lý Phỉ Nhi hiển nhiên là không tin Tần Thiên.

- Được, cứ thế đi. Ta đi rửa tay đã.

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, rồi đi về phía nhà vệ sinh. Thừa dịp Lý Phỉ Nhi không chú ý, Tần Thiên liền ẩn thân vào phòng bếp. Hiện tại hắn đã có thể ẩn thân được khoảng năm mươi nhịp thở.

Vừa rồi, khi Lý Phỉ Nhi chưa lấy thẻ ngành, sắc mặt chủ quán vẫn bình thường, vừa lấy ra thẻ ngành, sắc mặt y liền đại biến. Tần Thiên suy đoán trong này nhất định có gì đó, cho nên liền ẩn thân theo lão bản vào phòng bếp.

- Đi mau, nói cho Tôn ca biết, có người đến điều tra, mau cho người đến dọa cho chúng biết điều một chút.

Trong phòng bếp, chủ quán nói với một người phụ nữ. Người phụ nữ nghe xong liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

"Quả nhiên là vậy".

Tần Thiên thầm nghĩ, nhìn nữ nhân đi ra ngoài, cũng lập tức xoay người rời đi, trở lại đại sảnh.

- Các cô trước đây có phải đã từng phái người điều tra nơi này?

Tần Thiên trở lại chỗ ngồi, trực tiếp hỏi.

- Ừ. Lúc trước có hai đồng nghiệp tới đây điều tra, kết quả bị người ta đánh. Sao huynh biết?

Lý Phỉ Nhi nói.

- Tốt! Cô cứ đợi ta phá vụ này cho.

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, thần bí cười một tiếng.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch