Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 293: Bản Thiếu Muốn Báo Thù

Chương 293: Bản Thiếu Muốn Báo Thù


- Tần Thiên ca ca, vì sao người đột nhiên rời đi, thậm chí không báo trước một lời? Nơi đó có gì thú vị để tiêu khiển chăng? - Triệu Tiểu Nhã ngồi trên xe, hướng Tần Thiên dò hỏi.

- Vô cùng nhàm chán! Nơi thôn dã kia, tín hiệu truyền âm đã đoạn tuyệt, nói chi đến Internet. - Tần Thiên đáp lời Tiểu Nhã.

- Thật vậy sao? Nếu thế, vì sao huynh lại đi lâu đến vậy?

- Bởi vì nơi đó quá mức hoang vu, xe đến nơi đã mất hai ngày, lưu lại ba ngày, khi quay về lại gặp xe hỏng thêm một ngày, kết quả là trễ mất tám ngày.

- Hừ! Dối trá! Huynh tưởng nói vậy thì ta sẽ tin sao? Mau khai báo! Rốt cuộc huynh có nhớ ta không? - Tiểu Nhã tiến sát lại gần Tần Thiên, hương thơm thiếu nữ xộc vào khiến tim hắn đập loạn nhịp. Hắn đảo mắt ngắm nhìn bộ ngực của Tiểu Nhã, hai bầu sữa căng tròn, quả thực là mê người khôn tả.

- Nhớ! Bản thiếu nhớ muội đến phát cuồng! - Tần Thiên cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị để tập trung lái xe. Hiện tại, hắn ngay cả hộ chiếu cũng không có, mọi việc đều nhờ Lương Văn Đạo hỗ trợ, vẫn chưa biết đã xong xuôi hay chưa.

- Tần Thiên ca ca, huynh thật sự nhớ ta sao? Hay là nhớ đến nơi này? - Tiểu Nhã ngượng ngùng hỏi, nhưng tay lại kéo cổ áo mình xuống, để lộ một phần bầu ngực đầy đặn, trắng mịn, tỏa hương thơm quyến rũ.

- Tiểu Nhã! Đang lái xe, muội đừng như vậy! Mau ngồi xuống! - Tần Thiên vội vàng nói, hắn không muốn bị Tiểu Nhã mê hoặc mà gây ra tai nạn xe cộ.

- Hi hi! Vậy khi về đến nhà, Tiểu Nhã sẽ cởi xiêm y cho huynh ngắm được không? - Tiểu Nhã tiếp tục trêu chọc, thấy sắc mặt Tần Thiên ửng đỏ, nàng vô cùng đắc ý, hóa ra mị lực của mình vẫn còn rất mạnh.

- Được! Về đến nhà rồi nói tiếp! - Tần Thiên nhanh chóng đáp lời để tránh Tiểu Nhã tiếp tục câu dẫn, nếu không thì thật nguy hiểm.

Chẳng mấy chốc, hai người đã trở về khu dân cư. Tần Thiên lái xe vào ga-ra, rồi cùng nhau lên lầu. Khi đi được nửa đường, hai người liền gặp Lý Phỉ Nhi đang mặc cảnh phục, vẻ mặt tức giận cầm chiếc mũ cảnh sát đi lên.

- Hắc hắc! Lão bà của ta, sao lại giận dữ như vậy?

Tần Thiên ôm Lý Phỉ Nhi từ phía sau, khiến nàng giật mình kêu lên một tiếng, tưởng rằng có kẻ vô lễ với mình. Nhưng nghe được thanh âm của Tần Thiên, lập tức mừng rỡ, vẻ giận dữ trên mặt tan biến, thay vào đó là sự vui mừng. Thế nhưng, nghĩ đến việc Tần Thiên âm thầm biến mất, thần sắc nàng lại trùng xuống, mạnh mẽ hất tay Tần Thiên ra.

- Hừ! Đừng chạm vào ta! Ngươi là tên khốn kiếp! Bỏ lại bọn ta, đi tìm niềm vui thú!

- Đúng! Đúng vậy! - Triệu Tiểu Nhã lập tức đứng về phía Lý Phỉ Nhi, chỉ thẳng vào Tần Thiên, tỏ vẻ tức giận.

- Khụ! Khụ! Nào phải như vậy! Bản thiếu quả thực có chuyện gấp phải ra ngoài, nếu không đâu cần vội vàng rời đi như vậy? - Tần Thiên khổ sở giải thích.

- Gấp gáp như vậy, ta mới không tin! Chín phần mười là bỏ chúng ta để đi ôm ấp mỹ nhân khác rồi! Tiểu Nhã, đi thôi! Chúng ta không cần quan tâm đến tên sắc lang này nữa! - Lý Phỉ Nhi vừa nói vừa lôi kéo Tiểu Nhã lên lầu.

- Khoan đã! Khoan đã mà! Chờ ta một chút! Ta sẽ giải thích! - Tần Thiên vội vàng nói. Triệu Tiểu Nhã thấy bộ dạng gấp gáp của hắn liền nở nụ cười tinh quái rồi bỏ đi. Phỉ Nhi cũng vậy, vẫn không thèm nghe, tiếp tục lên lầu. Tần Thiên thấy Tiểu Nhã bỏ đi, liền đuổi theo Phỉ Nhi, chớp mắt đã về đến phòng nàng. Phỉ Nhi đi vào phòng, đóng cửa lại, nhưng không khóa. Tần Thiên nhanh chóng mở cửa, tiện tay khóa ngược lại.

- Hắc hắc! Phỉ Nhi, muội đừng giận nữa mà... - Tần Thiên ngồi xuống bên cạnh Phỉ Nhi, ôm lấy nàng rồi nói. Bất ngờ, Phỉ Nhi cúi xuống cắn mạnh vào ngực Tần Thiên.

- Á... Đau quá! - Tần Thiên đau đớn kêu lên.

- Mau... Mau thả ra! - Tần Thiên vội vàng nói.

Phỉ Nhi tăng thêm lực cắn, cắn thật mạnh một cái rồi mới buông ra, nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hắn, nàng vô cùng đắc ý.

- Đáng đời! Ai bảo huynh dám bỏ chúng ta mà đi sung sướng bên ngoài?

- Hay lắm! Dám cắn bản thiếu, bản thiếu muốn báo thù! - Tần Thiên nở nụ cười gian tà nhìn Phỉ Nhi nói.

Phỉ Nhi nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên liền biết không ổn, chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Tần Thiên đè xuống giường. Chậm rãi, Tần Thiên giữ lấy hai tai nàng, mạnh mẽ hướng tới đôi môi đỏ mọng mà hôn.

- Ô... Ô...

Trong chớp mắt, đôi môi của Lý Phỉ Nhi đã bị Tần Thiên chiếm lấy. Sau đó, chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng cũng bị Tần Thiên bắt giữ, một loại cảm giác tê dại, thoải mái chạy khắp người nàng. Lý Phỉ Nhi không bao lâu đã bị chế ngự. Tần Thiên thấy vậy, được đà tiếp tục dùng lưỡi quấn lấy lưỡi của Phỉ Nhi, làm cho nàng dần trở nên mê man.

Chớp lấy cơ hội, Tần Thiên luồn tay vào bộ ngực đầy đặn của Phỉ Nhi, dùng sức xoa nắn nhẹ nhàng, khiến cho cả cơ thể Phỉ Nhi phải run lên. Phỉ Nhi muốn đẩy tay Tần Thiên ra, nhưng không ngờ bị hắn trực tiếp cởi những cúc áo bên ngoài, để lộ ra cặp bánh bao to lớn. Tiếp đà, Tần Thiên lại dùng tay xoa nắn ngực Phỉ Nhi khiến nàng trở nên mềm nhũn. Thừa cơ Phỉ Nhi vô lực, Tần Thiên cởi áo ngực của nàng. Hai quả nho đỏ mọng mê người lộ ra, Tần Thiên lập tức dùng miệng mút lấy, nhẹ nhàng kích thích nàng.

Lý Phỉ Nhi không thể chịu được, rên lên khe khẽ, sắc mặt nàng đã đỏ bừng.

Bên dưới phòng bếp, ba người Hàn Phi Vũ, Sở Tương Tương và Triệu Tiểu Nhã nghe thấy thanh âm rên rỉ vừa thoải mái vừa thống khổ của Lý Phỉ Nhi liền lập tức biết tình huống đang xảy ra.

- Đại sắc lang!

Hai thanh âm bất mãn của Hàn Phi Vũ và Triệu Tiểu Nhã phát ra cùng lúc.

- Tần Thiên! Mau buông ra! Mọi người nghe thấy đấy! - Lý Phỉ Nhi bây giờ vô cùng hoảng loạn. Quả nho của nàng đang bị Tần Thiên mút, cảm giác vô cùng thoải mái, phía dưới hắc động cũng đã xuất thủy, khoái cảm đã dâng trào. Thế nhưng, nàng thực sự không dám tiếp tục vì sợ mọi người biết được tình huống.

- Đây là do muội cố tình chọc tức bản thiếu, bản thiếu chỉ báo thù thôi! - Tần Thiên vô sỉ nói.

- Ngươi... dám... - Chưa dứt lời, quả nho của Phỉ Nhi bị Tần Thiên nhẹ nhàng dùng răng cắn.

- Ta không chọc tức ngươi nữa... Ta không dám nữa! - Lý Phỉ Nhi vội vàng nói, nàng sợ nếu cứ tiếp tục thế này, nàng không thể khống chế được mình nữa. Lúc này, Tần Thiên mới buông lỏng, vẻ mặt nhìn Phỉ Nhi rất gian xảo.

- Không chọc tức bản thiếu nữa là tốt.

- Hừ! Sắc lang! - Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên mà mắng, nhưng giọng nói lại không chút nào tức giận. Nàng vội vàng mặc lại y phục của mình.

- Khụ khụ! Các nàng cứ liên tục gọi bản thiếu là sắc lang. Trong khi ta đây rất mực thuần khiết! - Tần Thiên vô sỉ đáp.

- À đúng rồi, vừa nãy ta thấy muội đang đùng đùng tức giận lên lầu.

Nghe Tần Thiên nhắc đến, sắc mặt của Phỉ Nhi liền trở nên khó coi. Bộ dạng giống như đang muốn giết mười tám đời tổ tông người khác, khiến Tần Thiên cũng phải kinh hãi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch