Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 312: Tạ Phong

Chương 312: Tạ Phong


Không biết trải qua bao lâu, Tần Thiên dần dần hồi tỉnh. Toàn thân hắn vẫn chưa có chút khí lực, cảm giác như bị trói buộc, đau nhức vô cùng. Thế nhưng nội thương lại không còn nghiêm trọng như trước.

"Kẻ kia đã tỉnh!" Một giọng nam nhân vang lên.

Người lên tiếng chính là nam tử tuấn mỹ đã cứu Tần Thiên. Tần Thiên nhìn gã, cảm thấy có chút quen thuộc.

"Là ngươi đã cứu ta sao? Ngươi là...?" Tần Thiên dò hỏi.

"Ngươi đoán xem, ta là ai?" Nam tử kia đáp lời.

"Đậu xanh!" Tần Thiên tức giận đến muốn phun huyết. Nếu hắn biết, đã chẳng cần phải hỏi, bắt kẻ khác đoán, đoán cái con mẹ nhà nó!

"Này này, đừng kích động như vậy chứ! Dù ta biết bản thân ta anh tuấn tiêu sái, nhưng ngươi cũng không cần hâm mộ đến vậy. Nói trước, ta đây chỉ thích mỹ nữ thôi!" Nam tử kia tự sướng nói.

Tần Thiên trừng mắt nhìn gã. Nếu có đao trong tay lúc này, Tần Thiên sẽ không ngần ngại rút ra chém cho gã một nhát. Người này sao có thể vô sỉ đến vậy!

"Đa tạ ân cứu mạng của ngươi. Nhưng ta đoán không ra ngươi là ai, dù cho nhìn ngươi có chút quen mắt." Tần Thiên nói.

"Ngươi không cần cám ơn ta. Cái mạng của ta cũng là do ngươi cứu về. Ngươi thật không nhớ tháng trước ta chính là kẻ tuấn tú tiêu sái bị đuổi giết sao? Tạ Phong chính là ta!" Nam tử nhìn Tần Thiên đắc ý nói.

"A... thì ra là ngươi! Ta nhớ ra rồi, vẫn nên cám ơn ngươi. Ta tên là Tần Thiên." Tần Thiên nhìn Tạ Phong, giới thiệu bản thân.

Chẳng trách nhìn quen mặt. Lần trước, sau khi dạy dỗ tên đầu heo dám khi dễ Triệu Nhã Chi, hắn đã ngẫu nhiên cứu được Tạ Phong. Không ngờ tới hôm nay lại gặp gã ở đây, mà còn là một võ giả nữa. Bất quá, thực lực không cao, chỉ Nhất Tinh cấp bảy.

"Ngươi không cần giới thiệu. Ta biết ngươi là người thừa kế duy nhất của Tần gia. Hiện cả kinh đô đều biết ngươi. Ngươi cũng phải cẩn thận, các đại gia tộc kia đối với ngươi đều không có hảo ý đâu!" Tạ Phong nhìn Tần Thiên nói.

"Đối với ta không có hảo ý? Tại sao chứ? Ta thì liên quan gì đến bọn chúng?" Tần Thiên khó hiểu hỏi.

"Ta đây không rõ. Có lẽ do ngươi xấu trai hơn ta." Tạ Phong khoát tay lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Tần Thiên nghe lý do này, thật muốn bóp chết gã, nhưng toàn thân hắn lại vô lực.

"Đúng rồi, tại sao ngươi lại có mặt ở đó?" Tần Thiên nhìn Tạ Phong hỏi.

"Vô tình thôi. Ta đang đi, nghe thấy có tiếng đánh nhau, cho nên muốn rời đi, không ngờ lại gặp ngươi đang bị mấy tên Nhật Bản truy sát. Thật là trùng hợp!" Tạ Phong cao hứng nói.

"Chúng ta bây giờ mỗi người cứu nhau một lần, xem như không ai nợ ai." Tần Thiên nhìn Tạ Phong nói.

"Chuyện này ngươi không thấy rất thú vị sao? Chúng ta đều cứu đối phương một mạng, đúng là sinh tử chi giao. Sau này chúng ta chính là huynh đệ!" Tạ Phong hào sảng nói, đưa tay vỗ vai Tần Thiên, mà quên rằng hắn đang bị thương, khiến Tần Thiên đau đến suýt khóc.

"Ngươi bị thương như vậy, ta dẫn ngươi ra ngoài, rời khỏi cuộc tranh tài nhé." Tạ Phong nói.

"Ngươi không cần lo, rất nhanh sẽ khỏe thôi. Đúng rồi, ta hôn mê bao lâu rồi?" Tần Thiên hỏi.

"Một buổi sáng. Ngươi có đói bụng không? Ta còn chút đồ ăn." Tạ Phong nhìn Tần Thiên nói, lấy từ trong túi càn khôn ra một chút khô bò và nước.

"Không cần đâu, ngươi ăn đi, ta ngồi điều tức một chút." Tần Thiên nói.

"Vậy ngươi điều tức chữa thương đi. Ta sẽ thủ hộ cho ngươi. À đúng rồi, để ta đi gọi điện thoại cho gia gia mới được. Tại sao lại có người Nhật Bản trà trộn vào nơi tranh tài được!" Tạ Phong đột nhiên nói, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Tần Thiên nhìn Tạ Phong đi gọi điện thoại, liền lập tức để Ba Ba Ca cảnh giới, sau đó ngồi xuống điều tức, kích thích huyết mạch toàn thân. Tần Thiên thấy mình bị nội thương, phương pháp tốt nhất chính là hấp thu năng lượng của nội đan yêu thú.

Tần Thiên còn phát hiện, khi năng lực càng tăng cao, huyết mạch của hắn lại càng nhiều, tốc độ điều tức cũng nhanh hơn.

Nửa canh giờ sau, nội thương của Tần Thiên dường như đã tốt hơn. Đồng thời, huyết mạch năng lực giúp Tần Thiên phục hồi vết thương với tốc độ kinh người.

Tạ Phong ở một bên ngồi nhìn, không thấy ai đột kích, đành ngồi ăn khô bò một cách nhàm chán. Thời gian cứ như vậy trôi đến năm giờ chiều, Tần Thiên lúc này đã khôi phục thực lực tới đỉnh phong. Huyết mạch năng lực quá bá đạo, da thịt tế bào Tần Thiên tăng nhanh quá trình trao đổi, khiến ngoại thương Tần Thiên phục hồi tốt hơn.

"Mẹ kiếp bọn Nhật Bản! Dám làm cho ông đây bị thương! Đợi lão tử thực lực cường đại, có ngày làm thịt bọn bây!" Tần Thiên thầm nghĩ trong lòng. Tên áo trắng quá cường đại, Ba Ba Ca đã nói cho hắn biết gã đó thực lực đã đạt Tam Tinh nhị tầng. Không phải là người mà hắn có thể lập tức đấu lại trong thời gian ngắn.

"Giúp ta, tháo mấy dải băng này." Tần Thiên hướng về phía Tạ Phong nói. Tạ Phong đang buồn chán ngẩn ngơ nghe thấy tiếng Tần Thiên, liền thanh tỉnh. Xoay người lại, thấy Tần Thiên đang tháo băng, liền kinh hãi.

"Ngươi làm trò gì thế? Ngươi bị thương, không thể tháo băng ra!" Tạ Phong ngăn cản.

"Không có chuyện gì đâu, ngươi nhìn xem." Tần Thiên giơ tay về phía Tạ Phong. Vốn là tràn đầy vết thương, nhưng bây giờ đã không còn, hơn nữa da còn non mịn vô cùng.

"Thế quái nào? Sao nhanh như vậy? Ngươi uống xuân dược sao?" Tạ Phong cả kinh.

"Ngươi mới uống thứ hại người đấy!" Tần Thiên tức giận nói, lập tức cố gắng tháo các dải băng quanh người, vết thương trên người toàn bộ biến mất. Da thịt non mịn không khác gì làn da của nữ nhân.

"Ngươi nhìn gì? Tránh ra! Ta không có hứng thú với nam nhân đâu, cút ra nào!" Tần Thiên bị Tạ Phong nhìn chăm chú, liền quát mắng, nhanh chóng lấy y phục từ Thần Tàng tinh cầu ra mặc.

"Trời ơi, ngươi thật không sao?" Tạ Phong nói.

"Ta trời sinh tuấn mỹ, làm sao có sao được!" Tần Thiên liếc mắt, nhìn Tạ Phong một hồi rồi tự sướng.

"Ngươi mà đòi tuấn mỹ, chọc cười ta đi! Ta chính là đệ nhất mỹ nam của kinh đô!" Tạ Phong không phục nói.

Tần Thiên cũng không muốn tranh cãi làm gì. Thấy trời đã tối, bản thân khôi phục thực lực, lập tức muốn hành động vào ban đêm.

"Tốt lắm, đa tạ ngươi đã cứu ta. Ta hiện tại đã khỏe rồi, chi bằng chúng ta tại đây chia tay." Tần Thiên nói.

"Đừng, ngươi chờ ta chút! Ta đi với ngươi, đi một mình rất là nhàm chán." Tạ Phong nắm tay Tần Thiên nói.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không ảnh hưởng ngươi." Tạ Phong nhìn Tần Thiên, kéo kéo nói.

"Đi theo ta rất nguy hiểm." Tần Thiên nói. Tần Thiên sợ rằng nếu mình bị Tạ Phong bám theo, thì không thể hút máu người được, như vậy rất phiền toái.

"Ta không sợ, ngươi đừng lo." Tạ Phong nói.

Tần Thiên nhìn bộ dạng Tạ Phong, xem chừng mình không đáp ứng, hắn cũng sẽ bám lấy không buông.

"Vậy cũng tốt!" Tần Thiên thầm nghĩ.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch