Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 313: Thịt Thỏ Thơm Lừng

Chương 313: Thịt Thỏ Thơm Lừng


- Lệnh bài người có bao nhiêu? Tân Thiên hỏi Tạ Phong, hai người hiện tại kết bạn đồng hành.

- Tại hạ đang có ba mảnh, từ đầu đến giờ ta chưa từng để tâm đến cái gọi là Địa Bảng kia, chỉ là phụ thân ta ép buộc ta đến cái nơi này rèn luyện. Ta thực sự bị ép buộc đấy, cho nên lệnh bài với ta có hay không cũng không quan trọng, nếu huynh thích, ta liền tặng huynh đây. Tạ Phong trực tiếp ném ba cái lệnh bài cho Tân Thiên.

- Không cần đâu, người tự giữ lấy đi. Tân Thiên cự tuyệt.

- Đúng rồi, hiện tại đã tối rồi, chúng ta không đi tìm đối thủ sao, còn phải tìm chỗ ngủ nữa chứ. Tạ Phong nói.

- Không cần ngủ, buổi tối mới là thời điểm thích hợp để chém giết đoạt lệnh bài, à mà không đúng, người có thể đi ngủ.

- Sao ta có thể vô nghĩa khí như vậy chứ, chúng ta cùng đi giết người đoạt bảo.

Hai người tiến sâu vào rừng, một bóng người cũng không thấy, chỉ thỉnh thoảng phát hiện vài cổ thi thể. Trời rất nhanh liền tối đen như mực, nhưng hai người vẫn không có ý định dừng lại.

- Thật thơm quá đi, mùi thịt nướng. Tạ Phong nuốt nước miếng nói, từ chiều đến giờ hắn chỉ ăn chút thịt khô. Hai người đều ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.

Tân Thiên cũng thấy có chút đói bụng, khẽ hít mũi, lập tức cảm nhận được phương hướng. Hắn ra hiệu cho Tạ Phong thu liễm khí tức, rồi men theo mùi hương thịt nướng mà tiến đến.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã đến nơi phát ra mùi thịt, nơi đó cũng không cách xa chỗ hai người đang đứng là bao.

Năm tên Dị Năng Giả đang ngồi cạnh đống lửa nướng mấy con thỏ hoang, hương thơm tỏa ngát, mùi thịt nướng thơm lừng.

- Đậu xanh rau má, sao lại thơm đến thế này. Tạ Phong nhìn mấy con thỏ nướng mà không kìm được nước miếng. Tân Thiên thì quan sát xung quanh một chút, gần đây không còn bóng dáng kẻ nào khác, năm tên trước mặt, kẻ cao nhất cũng chỉ đạt Nhị Tinh một cấp, không phải đối thủ của hắn.

- Chúng ta đi cướp thịt của bọn chúng đi. Tạ Phong kích động nói.

- Người ở đây chờ ta, rất nhanh chúng ta sẽ có thịt thỏ nướng. Tân Thiên nói.

Tạ Phong thực lực quá thấp, có đi theo cũng không giúp được gì, trừ phi dựa vào những quả cầu pha lê lần trước đối phó với tên áo trắng. Thế nhưng cái thứ đó gây động tĩnh quá lớn, Tân Thiên chỉ muốn âm thầm ra tay.

Tân Thiên lặng lẽ tiến tới, nhặt lấy một cành cây dài nửa mét, cũng khá cứng cáp, từ từ tiếp cận đám người kia.

Tên Nhị Tinh Dị Năng Giả bỗng cảm giác có chút gì đó không đúng, hướng về nơi Tân Thiên đang tiến đến nhìn.

- Có gì sao? Một tên bên cạnh hỏi.

- Ta cứ cảm thấy có ai đang theo dõi chúng ta. Tên Nhị Tinh một cấp nói.

- Sao có thể, chúng ta ở chỗ này có năm người, ai dám đến chứ, hơn nữa bây giờ đã tối, tất cả đều đã tìm chỗ nghỉ ngơi rồi, thôi ăn thịt thỏ thôi nào. Người bên cạnh nói.

Lời vừa dứt, Tân Thiên liền xuất thủ, Ẩn Hình dị năng kết hợp với thuấn di, chẳng ai nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy một luồng khí tức nhanh chóng vụt qua. Tên Nhị Tinh một cấp kinh hãi mà nhảy né tránh.

"Bụp"

Hắn vừa nhảy lên, ngay lập tức bị một đòn đánh từ phía sau, bất tỉnh ngã xuống đất. Bốn tên còn lại thấy vậy, kinh hãi tột độ.

Lại một tên kêu lên, rồi ngã xuống mặt đất. Lần lượt như vậy đến người thứ ba, hai người kia không hiểu nguyên do, liền bị dọa sợ mất mật. Thực lực của họ quá kém, căn bản không thể phát hiện được Ẩn Hình của Tân Thiên.

- Có quỷ... ! Một tên hô lớn.

- Quỷ cái đầu cha nhà người. Tân Thiên lại ra tay đánh ngất xỉu tên vừa hô lên. Tên còn lại sợ hãi, liền chuyển sang trạng thái chiến đấu, biến thành một con Báo Săn, nhưng tiếc là gã vừa biến hóa, liền bị Tân Thiên cho một đấm ngất xỉu.

Tạ Phong từ xa quan sát tất cả, con mắt muốn rớt ra ngoài rồi, không ngờ Tân Thiên lại lợi hại đến vậy.

- Huynh làm sao mà biến mất được vậy, dị năng của huynh là Ẩn Hình sao? Tạ Phong nhìn Tân Thiên hỏi.

- Không hề, chẳng qua tốc độ của ta cực nhanh mà thôi, này thịt thỏ tới tay rồi, mau ăn đi. Tân Thiên nói.

Tạ Phong vừa nghe đến thịt thỏ, liền không tò mò nữa, trực tiếp lấy một cái đùi thỏ bắt đầu ăn.

Tân Thiên lục soát lệnh bài trên người năm tên này, không ngờ thu được tới bốn mươi sáu miếng lệnh bài. Sau khi thu lấy lệnh bài, Tân Thiên liền đắp lên mặt mỗi tên một con dấu.

- Cái này cho huynh. Tạ Phong nhìn Tân Thiên làm xong, liền đưa cái đùi thỏ cho Tân Thiên. Tân Thiên cũng không khách sáo bắt đầu ăn, mùi vị thơm ngon, nướng lại vừa lúc, ăn rất ngon miệng.

Hai người ăn xong thỏa mãn, liền rời đi sau khi xử lý xong năm con thỏ. Còn năm tên Dị Năng Giả kia, khi tỉnh dậy, thế nào cũng tức giận đến chết, đã bị người ta đóng dấu lên mặt, còn bị mất cả bữa tối. Cứ thế mà không rõ ràng bị ai đánh cướp.

Tân Thiên cùng Tạ Phong tiếp tục đi tìm kiếm Dị Năng Giả để cướp, cứ như vậy kéo dài đến nửa đêm. Hai người đã đánh cướp qua sáu nhóm Dị Năng Giả.

Tạ Phong chịu không nổi nữa, đòi đi ngủ, Tân Thiên mới dừng lại. Tổng cộng trong đêm, Tân Thiên thu được một trăm ba mươi sáu miếng lệnh bài. Chỉ với số lượng này, hắn đã đủ để rời khỏi cuộc thi, thế nhưng hắn hiện tại chưa muốn rời khỏi, mà muốn kiếm thêm lệnh bài để tăng thứ hạng.

Tạ Phong nằm bên cạnh Tân Thiên ngủ, Tân Thiên thì ngồi một bên tu luyện, sau khi để Ba Ba Ca giám sát.

Ngày hôm sau, lúc sáng sớm, Tân Thiên từ tu luyện hồi tỉnh, không ngờ Tạ Phong vẫn còn ngủ, lập tức đánh thức.

- Mau dậy nào, người còn ngủ tiếp, ta sẽ bỏ đi một mình đấy. Tân Thiên nhìn Tạ Phong nói.

- Từ từ, người ta còn đang ngủ.

- Dậy!!

- Rồi rồi, ta dậy. Tạ Phong buồn bực nói, nhanh chóng bò dậy đi theo Tân Thiên.

Hai người đi một lúc, đã thấy rất nhiều người đang rời khỏi điểm tranh tài, ước chừng cũng đã hai ba mươi người.

- Thế quái nào, lại nhiều người thất bại trong sáng nay đến vậy? Tân Thiên nghi hoặc, hai người vẫn tiếp tục đi về phía trước, lại gặp một nhóm người đang rời khỏi, không tới nửa tiếng sau, con số này đã lên đến hai ba trăm người thất bại.

Hai người càng đi về phía trước, càng thấy nhiều người thất bại hoặc là bị thương, cá biệt còn có vài cỗ thi thể.

- Huynh đệ, ta thấy phía trước có gì đó không ổn thì phải, nếu không, sao nhiều người cùng một hướng rời đi vậy? Tạ Phong túm lấy một người thất bại đang rời đi hỏi.

- Tự mình đi mà xem. Người kia tức giận nói, không thèm nghe Tạ Phong hỏi.

- Đậu xanh rau má, muốn biết thì ta mới hỏi, đã không trả lời còn tức giận. Tạ Phong bực bội.

- Có lẽ phía trước có biến cố gì đó, chúng ta cũng đi xem thử một chút đi. Tân Thiên nói, hắn cảm thấy phía trước vừa xảy ra sự kiện gì đó.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch