Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 314: Lôi Đài Tranh Tài

Chương 314: Lôi Đài Tranh Tài


Hai người cấp tốc tiến về phía trước, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng nổ vang dội, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết. Lại thấy vô số kẻ từ tiền phương tháo lui, trên mặt hằn rõ dấu vết bị loại bỏ.

Hai người gia tăng tốc độ, chẳng mấy chốc đã thấy phía trước xuất hiện một khoảng đất trống rộng lớn, một đám người ước chừng hơn hai trăm đang vây quanh.

"Người của cổ võ môn phái." Tạ Phong nhìn đám người, lên tiếng.

Hiện ra trước mắt hai người là một khoảng sân khổng lồ, chu vi chừng hai mươi lăm mét, vô số cây cối bị chặt hạ để tạo thành đấu trường. Giữa sân đấu, một đạo sĩ khoác đạo bào xanh đang ác chiến với ba gã Dị Năng giả.

Phía đối diện, chừng hai ba mươi người thuộc các môn phái cổ võ khác nhau đang đứng xem, bên cạnh có một chiếc bàn đơn sơ, trên đó bày hơn hai mươi miếng lệnh bài.

"Bọn chúng đang làm trò gì vậy?" Tạ Phong hỏi.

"Vị huynh đài, nơi đây xảy ra chuyện gì?" Tần Thiên vỗ vai một người bên cạnh đang xem, lên tiếng.

"Tranh tài! Các đệ tử của cổ võ môn phái mở lôi đài so tài, kẻ nào chiến thắng sẽ đoạt được lệnh bài của đối phương." Người kia không ngoảnh đầu lại, đáp lời.

"Ai cũng có thể tham gia sao?" Tần Thiên hỏi.

"Đương nhiên, chỉ cần kẻ đó đủ thực lực." Người kia nói xong liền quay đầu lại, liếc nhìn Tần Thiên. Thấy Tần Thiên chỉ có tu vi Một Sao Nhất Cấp, liền lộ vẻ khinh thường.

"Loại người như ngươi cũng dám mơ tưởng sao? Cẩn thận giữ lấy cái mạng nhỏ đi." Người đó khinh miệt nói, chẳng thèm để ý đến Tần Thiên.

"Đa tạ." Tần Thiên không bận tâm đến vẻ mặt của kẻ kia.

"Không ngờ nơi này lại có lôi đài tranh tài, còn quy mô hơn ta dự kiến." Tần Thiên thầm nghĩ.

Thực tế, mỗi khi đến lượt Dị Năng giả so tài, các đệ tử của môn phái cổ võ đều mở lôi đài tranh tài. Vừa để phô diễn thực lực, vừa tiết kiệm thời gian tìm kiếm lệnh bài so với việc đơn độc tìm kiếm từng người, quả là nhất cử lưỡng tiện.

"Tần Thiên, ta có chút việc, đi trước nhé, hẹn gặp lại." Tạ Phong đột ngột lộ vẻ bối rối, nói xong, Tần Thiên còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, đã nghe một tiếng rống giận của một cô gái.

"Tạ Phong! Tên khốn kiếp nhà ngươi, dám sau lưng lão nương đi tìm nữ nhân khác, có tin ta phế bỏ thứ quý giá của ngươi không hả?" Một thanh âm giận dữ vang lên.

Tần Thiên quay đầu lại, thấy một cô gái ăn mặc hở hang đang lao về phía Tạ Phong, tay cầm một thanh đao sắc bén.

"Thiện tai, thiện tai! Giờ ta đã hiểu vì sao Tạ huynh lại ngưỡng mộ ta đến vậy." Tần Thiên thầm mặc niệm cho Tạ Phong.

Giờ phút này, trong sân đấu, trận tranh tài đang diễn ra vô cùng khí thế, những người vây quanh chẳng ai quan tâm đến sự việc của Tạ Phong, mà ra sức hò hét cổ vũ.

Trong sân đấu, vị đạo sĩ tu vi Nhị Sao Nhị Cấp đối chiến với ba Dị Năng giả tu vi Nhị Sao, cả ba kẻ này đơn độc không phải là đối thủ của vị đạo sĩ, nhưng khi liên thủ thì quả nhiên cân sức.

"Đánh hắn đi!"

"Đập chết tên đạo sĩ kia đi!"

"Tấn công nhanh lên!"

"Đánh cho hắn thân tàn ma dại đi!"

Vô số tiếng reo hò cổ vũ của khán giả vang lên, Tần Thiên nghe thấy cũng thấy kinh hãi, thật là quá bạo lực. Dĩ nhiên, hắn quên mất rằng so với những việc hắn đã làm, thì những chuyện này còn hiền lành gấp bội.

Trong sân đấu, vị đạo sĩ kia đang bộc phát khí thế cường đại, trong nháy mắt tung ra một chưởng về phía một tên Dị Năng giả, một bàn tay màu trắng hiện ra, hướng về tên Dị Năng giả mà đánh tới.

"Aaaaaaaaaaaaaaaa!"

Trong nháy mắt, tên Dị Năng giả bị đánh bay khỏi đấu trường, sống chết chưa rõ.

Thấy vậy, đám khán giả càng reo hò điên cuồng hơn.

Hai tên Dị Năng giả còn lại căn bản không phải là đối thủ của vị đạo sĩ, trong chớp mắt đã bị giải quyết.

"Xong! Ván này, đạo hữu Trần Phú Khang phái Nga Mi thắng." Một gã đạo sĩ khác đi về phía chiếc bàn gỗ bên cạnh, cầm lấy một miếng đồng rồi dùng dùi gõ lên, tuyên bố.

Vị đạo sĩ tiến đến bàn gỗ, thu hết toàn bộ lệnh bài trên bàn, rồi quay trở lại sân.

"Còn ai muốn đấu?" Vị đạo sĩ hướng bốn phía hỏi.

Không ngờ không một ai đáp lại, mọi người đang nhìn nhau dò xét.

"Làm gì có kẻ nào ngốc mà lên đó tìm khổ chứ?"

"Đúng vậy, tên này đã thắng sáu trận rồi, mà vẫn không hề mệt mỏi, nhất định là có pháp bảo hộ thân. Leo lên khiêu chiến chẳng khác nào tự tìm đến cái chết."

"Hay là chúng ta đợi người tiếp theo ra sân xem sao?"

Tiếng nghị luận của mọi người vang lên, vị đạo sĩ nghe được liền tỏ vẻ đắc ý.

"Nếu không có ai thách đấu, ta xin cáo lui nghỉ ngơi." Đạo sĩ đắc ý nói, xoay người rời đi.

"Khoan đã, có ta." Tần Thiên đột nhiên hô to, rồi nhảy xuống sân.

Mọi người nhìn thấy Tần Thiên, liền dùng khí tức dò xét.

"Đậu xanh rau má! Một Sao Lục Cấp mà dám khiêu chiến đệ tử thân truyền của đạo trưởng phái Nga Mi, quả là không biết lượng sức."

"Không ngờ lại có kẻ ngu ngốc như vậy, thực sự muốn tìm đến cái chết sao?"

"Thèm khát lệnh bài đến phát điên rồi sao?"

Lập tức một đám người khinh thường bàn tán, Tần Thiên không chút để ý, trấn định nhìn vị đạo sĩ.

Vị đạo sĩ Trần Phú Khang đánh giá Tần Thiên một lượt, hắn dùng khí tức dò xét vài lần, vẫn xác định đối phương chỉ có tu vi Một Sao Lục Cấp. Liền vứt bỏ vẻ khẩn trương, mà buông lỏng, nhìn Tần Thiên có chút xem thường.

"Đạo hữu, đây không phải là gia tộc tỷ thí, có câu quyền cước không có mắt, nếu đạo hữu có mệnh hệ gì thì tại hạ sẽ thấy đáng tiếc. Bây giờ người rời đi vẫn còn kịp, nếu bắt đầu tranh tài rồi thì hối hận cũng không kịp đâu." Trần Phú Khang nói.

Gã ta rõ ràng không để Tần Thiên vào mắt, xem Tần Thiên như một tên tay mơ từ một gia tộc nào đó mới bước chân vào đời.

"Không cần nhiều lời, cứ bắt đầu đi." Tần Thiên thản nhiên đáp.

"Ngươi chắc chắn chứ? Đối với ta, không cần quá một khắc đồng hồ liền có thể giải quyết ngươi, đánh với ngươi chẳng có chút ý nghĩa nào." Trần Phú Khang tự tin nói, không hề có ý định muốn cùng Tần Thiên so tài.

"Ta đã bảo là có thể, cứ bắt đầu đi."

"Ngươi thật không sợ chết sao? Nơi này không phải là chỗ đùa giỡn đâu." Trần Phú Khang lại nói tiếp.

"Trời ạ! Rốt cuộc có đánh hay không đây? Hai người sợ thua nên cố tình lẩn tránh? Nếu không thì để lại lệnh bài rồi cút đi cho người khác lên." Tần Thiên không nhịn được, liền mạnh miệng chửi bới.

Tần Thiên chửi bới om sòm, khiến mọi người nhất thời đều im lặng, kinh hãi.

"Trẻ trâu là đây sao?" Có người nói.

"Vị huynh đài này cũng ngưu quá đi!" Một người khác lên tiếng.

Trần Phú Khang nghe được Tần Thiên nói, sắc mặt liền trở nên tức tối. Vốn dĩ gã nghĩ Tần Thiên là một tên dở hơi, tu vi thấp mà lại dám xuống khiêu chiến, đối với việc tu luyện của gã chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng không ngờ Tần Thiên lại trước mặt mọi người mắng gã, khiến gã quyết định phải ra tay trừng trị Tần Thiên một trận.

"Tốt! Ngươi đã muốn chết, ta sẽ đáp ứng ngươi." Trần Phú Khang lạnh lùng nói.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch