Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 43: Nàng là Nữ Nhân của Ta

Chương 43: Nàng là Nữ Nhân của Ta


"Các ngươi đang làm chi vậy?"

Lâm Hiểu Di sải bước tiến đến, đôi mắt phượng hừng hực nộ hỏa, gắt gao khóa chặt Tần Thiên.

"Lão sư, kỳ thực chúng ta đang tỷ thí võ nghệ, kẻ bại phải quỳ lạy. Ta nói có đúng không?"

Tần Thiên khẽ nhíu mày, ánh mắt như điện xẹt qua đám đông. Mấy tên thuộc khoa Thể Dục bị khí thế bức người của hắn dọa cho hồn phi phách tán, ai nấy đều cúi gằm, không dám đối diện.

"Vâng!"

Mọi người thuộc khoa Mỹ Thuật đồng thanh đáp lời, thanh âm vang vọng.

"Hừ, có kẻ cáo tri ta rằng các ngươi tụ tập nơi đây ẩu đả. Tần Thiên, ngươi đả thương người của khoa Thể Dục, không sợ bị trường học đuổi khỏi hay sao?"

Lâm Hiểu Di trừng mắt nhìn Tần Thiên, ngữ khí băng lãnh, mang theo uy hiếp.

"Đâu có, ai nói vậy chứ? Chứng cứ đâu? Huống hồ, thân hình ta nhỏ bé như vậy, làm sao có thể địch lại đám tráng hán khoa Thể Dục kia? Ta nói có đúng không?"

Mọi người lại một lần nữa đồng thanh khẳng định.

"Lâm lão sư, chúng ta có thể làm chứng, Tần Thiên không hề động thủ. Chúng ta chỉ là cùng người khoa Thể Dục giao hữu bóng rổ, kết quả bọn họ sơ ý nên ngã nhào, hoàn toàn không liên can đến Tần Thiên."

Thời khắc mấu chốt, Phạm Kiến vô cùng nghĩa khí, đứng ra giải thích.

"Lâm lão sư, ta cũng có thể làm chứng, Tần Thiên huynh đệ không hề ẩu đả."

Hàn Thi Vũ bất ngờ lên tiếng, khiến Tần Thiên có chút kinh ngạc, không ngờ tới.

"Lão sư, chúng ta cũng có thể chứng minh Tần Thiên vô tội."

Lại có thêm vài người đứng ra làm chứng. Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều đồng lòng, chỉ trừ một kẻ vẫn đứng im tại chỗ, đó chính là tên lùn lần trước bị Tần Thiên đánh cho quỳ xuống xin tha.

Hắn vừa không lên tiếng, lập tức bị vô số ánh mắt tập trung soi mói. Tên lùn hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp không đứng về phía Tần Thiên. Tần Thiên hiểu rõ, mười phần thì chín phần sự việc này đều do tên này gây ra.

"Hừ, không ẩu đả? Vậy đây là cái gì?"

Lâm Hiểu Di lấy điện thoại ra, mở đoạn video mà tên lùn đã gửi, cảnh tượng Tần Thiên ra tay hung hăng hiện lên trên màn hình. Khoảnh khắc ấy, người của khoa Mỹ Thuật cảm thấy bất an, không ngờ rằng có kẻ đã lén ghi hình rồi gửi cho Lâm Hiểu Di. Mọi người không khỏi lo lắng cho Tần Thiên.

"Lâm lão sư, điều này có thể chứng minh cái gì? Chúng ta chỉ là đang đùa giỡn vật lộn tự do mà thôi, các ngươi nói có đúng không? Mau nói cho rõ ràng, nếu không cẩn thận bị khai trừ đó."

Tần Thiên trừng mắt uy hiếp đám người khoa Thể Dục, đồng thời nhắc nhở bọn họ, bất kể đúng sai, một khi sự việc bị truy cứu, cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm. Dù không bị đuổi học, cũng khó tránh khỏi bị xử phạt.

"Đúng, chúng ta chỉ là đang đùa giỡn vật lộn tự do thôi."

Hảo Sỏa cố nén uất ức trong lòng, lên tiếng.

"Đúng vậy, chỉ là vật lộn tự do thôi."

Người của khoa Thể Dục rối rít phụ họa. Trong số bọn họ, có kẻ là công tử nhà giàu, không sợ bị khai trừ, nhưng cũng có kẻ thì không. Không ai muốn vì giáo huấn Tần Thiên mà hại bản thân, cho nên Hảo Sỏa mở miệng trước, những người khác lập tức hùa theo.

"Các ngươi..."

Lâm Hiểu Di bị đám người Tần Thiên trắng trợn thông đồng, tức giận đến á khẩu, không biết phải nói gì.

"Không phải là vật lộn tự do! Lão sư, bọn họ ẩu đả, xác thực là ẩu đả! Ta có chứng cứ, ta có thể chứng minh!"

Tên lùn đứng đó, thấy tình hình không như ý muốn, liền hét lớn.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người hung hăng trừng về phía hắn, khiến hắn kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa ngã xuống.

"Hừ, Tần Thiên, ngươi còn gì để nói? Ngoan ngoãn theo ta đến phòng làm việc một chuyến."

Lâm Hiểu Di giận dữ nói, rồi xoay người rời đi. Tần Thiên vẫn đứng im tại chỗ, không hề sợ hãi. Đám người Phạm Kiến lo lắng không yên.

"Tần Thiên, phải làm sao bây giờ? Hay là ta nói phụ thân ta đến nói chuyện trước với hiệu trưởng?"

Hàn Thi Vũ lo lắng nhìn Tần Thiên, vô thức nắm chặt tay hắn. Đám người Phạm Kiến cũng rất lo lắng, nhưng lực bất tòng tâm, bọn hắn không có bối cảnh.

"Hắc hắc, muội thích ta sao, tiểu mỹ nhân?"

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ trêu chọc.

"Hỗn đản, đến lúc nào rồi, ngươi không thể nghiêm túc một chút sao?"

Hàn Thi Vũ gấp gáp đến muốn khóc.

"Haha... Ta không sao đâu, các ngươi cứ yên tâm chờ ta chiến thắng trở về. Biểu hiện hôm nay của các ngươi ta sẽ ghi nhớ kỹ, nhất là những kẻ có bụng dạ bất lương."

Tần Thiên nói xong, hung hăng liếc nhìn tên lùn, dọa hắn sợ hãi vội vàng bỏ chạy, để lại phía sau tiếng cười đầy châm biếm của mọi người.

"Hừ! Tần Thiên, lần này ngươi chết chắc rồi! Tất cả các ngươi cũng thế, dám cười nhạo ta, ta sẽ chơi chết các ngươi!"

Tên lùn nấp trong bóng tối, âm lãnh nhìn mọi người.

Tần Thiên vừa đi, người của khoa Thể Dục liền giải tán, người khoa Mỹ Thuật cũng lục tục trở về phòng học.

Tần Thiên theo sau Lâm Hiểu Di, hai người một trước một sau trở về phòng làm việc của nàng. Tần Thiên thuận tay khóa trái cửa phòng, rồi thản nhiên ngồi xuống bàn làm việc của Lâm Hiểu Di, không chút kiêng kỵ nhìn nàng đang giận xanh mặt.

"Sách sách, Lâm lão sư đừng nóng giận, tức giận đối với nữ nhân là điều không tốt đâu."

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di một cách say đắm. Ngày hôm qua hắn đã trêu đùa nàng, cảm giác này phải nói là sảng khoái. Tần Thiên khao khát muốn làm lại lần nữa, bất quá lại cảm thấy hơi chút chột dạ, hơn nữa bên ngoài lại có nhiều lão sư, cho nên hắn cũng không dám quá trớn, chỉ là trêu đùa một chút thì chắc không sao.

"Càn rỡ! Tần Thiên, ngươi xuống ngay cho ta! Ta là lão sư của ngươi, ngươi phải biết tôn trọng ta!"

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên giận dữ nói, một tay vội vàng che đi ngực mình.

"Hắc hắc, tốt, Lâm lão sư, ta tôn trọng cô, ta đã xuống rồi nè."

Tần Thiên cười hì hì, từ trên bàn đứng xuống, rồi lấy cái ghế bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lâm Hiểu Di. "Nói đi, Lâm lão sư, cô chuẩn bị xử phạt ta như thế nào?"

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di không chút sợ hãi nói. Hắn nắm trong tay nhược điểm của nàng, dĩ nhiên là không sợ gì cả. Mặc dù uy hiếp một nữ nhân thì có chút vô sỉ, thế nhưng hắn chính là kẻ vô sỉ như vậy.

"Ngươi... Ngươi nghiêm túc một chút cho ta, thái độ nghiêm túc một chút..."

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên giận dữ nói, tình cảnh giống như Tần Thiên là lão sư, còn Lâm Hiểu Di là học sinh. Tần Thiên nhìn bộ dáng tức giận của Lâm Hiểu Di lại cảm thấy có chút vui vẻ, bất quá hắn cũng thu liễm lại, cho nàng một chút mặt mũi.

"Hừ! Tần Thiên, lần này ẩu đả, ngươi có biết hậu quả thế nào không?"

Lâm Hiểu Di lạnh lùng nhìn Tần Thiên nói.

"Hậu quả gì? Ta làm sao biết được? Lâm lão sư, chẳng lẽ cô tính báo lên trường học khai trừ ta sao?"

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.

"Hừ! Không tệ, hành vi của ngươi hôm nay đã đủ để khai trừ ngươi rồi. Nhưng nếu ngươi đem cuộn phim lần trước giao ra đây, chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu nữa, thế nào?"

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói.

"Lâm lão sư, cô cho là có thể sao?"

Tần Thiên nhìn nàng cười lạnh nói.

"Hừ! Chẳng lẽ ngươi muốn bị khai trừ sao?"

Lâm Hiểu Di uy hiếp Tần Thiên. Vừa dứt lời, Tần Thiên đột ngột đứng dậy, một tay ôm lấy nàng, siết chặt, gần như dán cả người nàng lên người hắn. Lâm Hiểu Di không biết Tần Thiên muốn làm gì, vừa định há mồm la lên thì đôi môi đỏ thắm liền bị một thứ gì đó đột ngột ngăn lại, ngay sau đó có một thứ gì đó mềm mại tiến vào trong miệng nàng, trực tiếp quấn quýt cùng cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Tần Thiên cứ vậy mà cưỡng hôn nàng.

Lâm Hiểu Di vừa định phản kháng thì bộ ngực cao ngất của nàng lại thất thủ. Đôi bưởi năm roi của nàng đột nhiên bị một đại thủ nắm chặt, trong phút chốc cả người Lâm Hiểu Di run lên, cái cảm giác khác thường này khiến nàng không cách nào kháng cự. Miệng nhỏ nhắn trong nháy mắt thất thủ rơi vào tay giặc, trực tiếp bị Tần Thiên dẫn đạo, hai người cùng mút lấy đầu lưỡi đối phương.

Qua hơn một khắc, hai người mới tách nhau ra, khuôn mặt Lâm Hiểu Di đỏ như táo, nhưng bàn tay xấu xa của Tần Thiên hiện đang đặt trên ngực nàng vuốt ve, làm cơ thể nàng như mềm nhũn ra. Nàng muốn đẩy Tần Thiên ra nhưng lại không có chút khí lực nào, bên dưới đã hơi rỉ ra một dòng suối.

"Lâm lão sư, cô không có tư cách nói điều kiện với ta, vì cô là nữ nhân của ta."

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di tà dị nói.

"Ngươi... Ngươi thật lưu manh!"

Lâm Hiểu Di thật sự không biết nói gì với Tần Thiên cho tốt, bên dưới thân thể truyền đến từng đợt khoái cảm, làm cho đầu óc nàng có chút mơ hồ.

Tần Thiên nhìn gương mặt thành thục trước mặt, chỉ muốn thu hái ngay lập tức, nhưng đây lại là phòng làm việc nên không tiện.

"Reng... Reng... Reng..."

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, dọa hai người cùng kêu lên một tiếng. Lâm Hiểu Di giật mình tỉnh lại, mãnh mẽ thoát khỏi vòng tay của Tần Thiên, sửa sang lại y phục, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên.

"Alo."

"Xin hỏi có phải là Lâm Hiểu Di tiểu thư không? Tôi là bác sĩ Triệu ở bệnh viện, bệnh tình của mẹ cô xuất hiện triệu chứng xấu, vui lòng đến đây một chuyến."

Lâm Hiểu Di nghe xong, điện thoại trong tay nháy mắt rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, cả người rung rinh không vững, ngã ra bên cạnh.

Tần Thiên vừa nhìn liền lập tức lao đến ôm nàng lại.

"Làm sao vậy, Lâm lão sư, cô không sao chứ?"





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch