- Buông ra! Ta muốn đến bệnh viện, ta muốn đến bệnh viện!
Lâm Hiểu Di kích động thốt lên, sắc mặt nàng vô cùng khó coi. Nàng đẩy Tần Thiên ra, nhanh như gió lao ra khỏi cửa. Tần Thiên vội vàng đuổi theo, dù thế nào, nàng cũng là nữ nhân của hắn.
Hai người, một trước một sau, lao ra khỏi phòng làm việc, khiến các lão sư khác giật mình kinh hô, rối rít chạy ra xem xét, nhưng bóng dáng hai người sớm đã khuất xa.
- Lâm lão sư, đợi ta một chút!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đang điên cuồng chạy trốn, lớn tiếng gọi. Hắn cố gắng tăng tốc, chớp nhoáng bắt được tay nàng, kéo mạnh lại.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô phải gấp gáp như vậy?
- Không phải chuyện của ngươi! Cút đi, đồ lưu manh!
Lâm Hiểu Di phẫn nộ quát, tâm trí nàng đã hoàn toàn rối loạn. Nàng hất tay Tần Thiên ra, rồi chạy thục mạng ra khỏi cổng trường, vẫy một chiếc taxi. Tần Thiên lập tức đuổi theo lên xe, Lâm Hiểu Di không nói gì, chỉ là khuôn mặt lộ vẻ lo lắng tột độ, thân thể run rẩy không ngừng, dường như vô cùng bối rối.
Tần Thiên nhìn bộ dáng của nàng, biết rằng lúc này hỏi cũng vô ích, bèn lặng im không nói.
Xe rất nhanh đến trước cửa bệnh viện. Lâm Hiểu Di vội vàng mở cửa xe, chạy thẳng vào trong. Tần Thiên lập tức ném lại mấy tờ tiền, rồi đuổi theo nàng. Hai người lên tầng sáu, đến một gian phòng bệnh.
- Bà nội!
Lâm Hiểu Di khẩn trương kêu lên, mạnh mẽ đẩy cửa xông vào. Tần Thiên cũng theo sát phía sau. Bên trong, một vị bác sĩ cùng hai y tá đang xem bệnh cho một phụ nữ trung niên, đột nhiên thấy hai người xông vào thì không khỏi giật mình.
- Mẫu thân! Mẫu thân người thế nào rồi? Người không sao chứ, mẫu thân?
Lâm Hiểu Di nhào đến bên giường bệnh. Trên giường, người phụ nữ kia gầy trơ xương, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Mẹ... mẹ... không sao, chỉ... hơi đau một chút. Con không cần lo lắng, mau trở về lớp đi.
Phụ nhân nhìn Lâm Hiểu Di, khó khăn nói. Tần Thiên vừa nhìn liền hiểu ra, thì ra Lâm Hiểu Di vì mẫu thân mình nguy kịch, nên mới gấp gáp đến vậy.
- Mẫu thân, người đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lâm Hiểu Di nhìn mẫu thân mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tần Thiên hỏi qua bác sĩ tình hình, biết được đại khái. Mẫu thân của Lâm Hiểu Di mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Nếu không phẫu thuật ngay, e rằng không sống được mấy ngày nữa. Tình huống có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.
- Lâm tiểu thư, chúng tôi chờ cô ở ngoài.
Bác sĩ nhìn Lâm Hiểu Di nói, rồi dẫn hai y tá rời đi. Tần Thiên vẫn ở lại trong phòng.
- Di Di, đây là bằng hữu của con sao? Rất tuấn tú đó, như vậy là mẫu thân yên tâm rồi.
Mẫu thân Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên, vui vẻ nói, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
- Mẫu thân, không phải...
- Đúng vậy, thưa bác gái. Cháu là bằng hữu của Di Di, tên là Tần Thiên.
Lâm Hiểu Di còn muốn giải thích thì Tần Thiên đã cắt lời nàng, kín đáo ra hiệu bảo nàng không nên giải thích, tránh gây thêm đả kích cho mẫu thân nàng.
- Vâng, mẫu thân, huynh ấy là bằng hữu của con.
Lâm Hiểu Di khó khăn nói.
- Hài tử ngốc, có gì phải ngượng ngùng. Mẫu thân bị bệnh nhiều năm như vậy, khiến con chịu nhiều vất vả, cũng là mẫu thân không tốt... Tiểu Thiên, xin cậu đối xử tốt với nó. Tuy tính cách nó có hơi lạnh lùng, nhưng tâm địa lại vô cùng thiện lương. Hai đứa ở chung với nhau, nên bao dung lẫn nhau hơn, được không?
Mẫu thân Lâm Hiểu Di rất cao hứng nhìn hai người.
- Con biết rồi, thưa bác gái.
Tần Thiên vội vàng gật đầu.
- Vâng, mẫu thân yên tâm, chuyện của bọn con người đừng lo lắng, an tâm dưỡng bệnh là quan trọng nhất. Chờ người khỏi bệnh, chúng con sẽ dẫn người đi du ngoạn khắp nơi. Không phải người vẫn luôn muốn đến Bắc Kinh một chuyến sao? Chờ người khỏi bệnh, chúng ta sẽ lập tức lên đường.
Lâm Hiểu Di nhìn mẫu thân mình, nước mắt giàn giụa.
- Thật là... Hài tử ngốc, con khóc cái gì? Không phải là mẫu thân không có chuyện gì sao? Mẫu thân... khụ khụ khụ...
Lâm mẫu nặng nề ho khan, thậm chí bắn cả máu lên mặt Lâm Hiểu Di và chăn đệm, sau đó liền ngất đi.
- Aaa! Bác sĩ, mau tới, mẫu thân tôi lại ngất rồi!
Lâm Hiểu Di hoảng sợ hét lên. Bên ngoài, bác sĩ nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy tình huống này liền đẩy Lâm Hiểu Di ra, sau đó phân phó y tá đẩy xe tới, đem Lâm mẫu vào phòng phẫu thuật.
- Lâm tiểu thư, nơi này cô không thể vào.
Bác sĩ ngăn Lâm Hiểu Di đang muốn xông vào.
- Không! Ta muốn nhìn... Ta muốn nhìn mẫu thân ta!
Lâm Hiểu Di la lớn, cố gắng xông vào. Tần Thiên vừa thấy vậy, vội vàng ôm chặt nàng lại, để y tá khóa cửa.
- Buông ta ra! Buông ta ra! Ta muốn xem mẫu thân ta!
Lâm Hiểu Di liều mạng giãy giụa, gào thét.
- Bình tĩnh lại đi! Đừng ầm ĩ nữa! Cô như vậy có ích lợi gì? Vào đó chỉ khiến họ thêm phiền toái, ảnh hưởng đến việc cứu người. Cô mau ngoan ngoãn ngồi xuống đây cho ta!
Tần Thiên quát lớn.
- Ô ô...
Lâm Hiểu Di khóc òa lên, ôm chặt lấy Tần Thiên, vô cùng đau khổ.
- Khóc đi, khóc lên sẽ tốt hơn.
Tần Thiên vỗ vỗ lưng Lâm Hiểu Di, nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiểu Di ôm Tần Thiên khóc thật lâu, cho đến khi bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra mới ngừng lại.
- Sao rồi, bác sĩ? Mẫu thân tôi thế nào rồi?
Lâm Hiểu Di túm lấy vạt áo bác sĩ, hỏi dồn dập.
- Bệnh nhân tạm thời đã ổn định, nhưng vẫn đang hôn mê. Hơn nữa tình hình đã rất nguy kịch, phải nhanh chóng làm thủ tục phẫu thuật, nếu không e rằng nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà phẫu thuật cũng không chắc chắn sẽ thành công. Bệnh nhân đã ung thư đến giai đoạn cuối, trong nước hiện tại còn chưa có ca nào phẫu thuật thành công. Cô nên suy nghĩ cho kỹ, thời gian cũng không còn nhiều, nửa canh giờ nữa cô phải quyết định.
Những lời này như sét đánh giữa trời quang. Lâm Hiểu Di ngơ ngác cả người, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
- Bác sĩ, chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?
- Không có, chỉ có cách phẫu thuật này thôi.
- Vậy phẫu thuật cần bao nhiêu tiền?
- Hai mươi vạn.
Lâm Hiểu Di vừa nghe, nhất thời chân đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã xuống. Hai mươi vạn đối với nàng chính là một con số trên trời. Mấy năm nay, vì chữa trị cho mẫu thân mà gia cảnh nàng đã vô cùng khó khăn, phòng ốc cũng đã bán đi, lại vay nợ bên ngoài không ít. Đừng nói hai mươi vạn, hai nghìn đồng nàng cũng không thể xoay sở nổi.
- Bác sĩ, có thể phẫu thuật trước được không? Số tiền kia chúng tôi cần thêm một chút thời gian.
- Việc này không được.
Bác sĩ cự tuyệt dứt khoát. Lâm Hiểu Di vừa nghe, liền quỳ sụp xuống đất, hai mắt thất thần, vẻ mặt tuyệt vọng cùng bi ai.
- Mẫu thân, con gái bất hiếu.
Lâm Hiểu Di lẩm bẩm, cả người như mất hết hồn vía.
- Tỉnh lại đi! Không phải chỉ là hai mươi vạn thôi sao? Để ta trả! Bác sĩ, lập tức chuẩn bị phẫu thuật đi!
Tần Thiên đỡ nàng dậy, nói lớn.
- Hả? Hai mươi vạn của cậu lấy ở đâu ra? Đừng gạt tôi! Tần Thiên, tôi còn lạ gì gia cảnh của cậu sao? So với tôi cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi.
Lâm Hiểu Di khổ sở nói.
- Ta nói có là có! Bác sĩ, ta đi thanh toán, ông chuẩn bị phẫu thuật đi.
Bác sĩ gật đầu, đưa đơn ký tên cho Lâm Hiểu Di, sau đó đi vào phòng phẫu thuật. Tần Thiên cầm đơn, mang theo Lâm Hiểu Di đang tuyệt vọng đến chỗ thanh toán viện phí.
- Tần Thiên, cậu đừng gạt tôi nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu.
Trên đường đến nơi nộp viện phí, Lâm Hiểu Di vẫn không tin Tần Thiên có tiền.
- Có phải gạt cô hay không, lát nữa sẽ biết.
Tần Thiên cười nói, sau đó lấy thẻ ngân hàng Sở Văn Long đưa, giao cho y tá thu viện phí. Thẻ vừa quẹt, liền hiện lên con số một trăm vạn.
- Nhìn đi, có gạt cô không?
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói. Lâm Hiểu Di liếc mắt nhìn con số một và hàng loạt số không phía sau, trong phút chốc, nàng cũng ngẩn người ra. Không sai, là một trăm vạn!
- Thế nào, ta không lừa cô chứ?
Lúc này, Lâm Hiểu Di đã kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Tần Thiên nộp hai mươi vạn phí phẫu thuật, cũng nộp luôn tiền viện phí còn thiếu trước đây, khoảng mấy vạn đồng.
- Đi thôi, đừng ngây ra nữa! Chúng ta đến phòng giải phẫu đợi tin tốt.
Lâm Hiểu Di nghe hắn nói, liền giật mình tỉnh táo lại.
- Tại sao cậu đối với tôi tốt như vậy? Sao lại muốn giúp tôi? Cậu phải biết, tôi không thể trả lại số tiền này cho cậu đâu.
- Cô đã quên chuyện ngày hôm qua trong phòng làm việc rồi sao? Hiện tại, cô là nữ nhân của ta, đương nhiên ta phải giúp. Ta sẽ không để cô phải khóc.
Tần Thiên tà mị nói.
Trong lòng Lâm Hiểu Di chấn động, cảm giác vô cùng ấm áp, nước mắt trào dâng. Lúc này, trong lòng nàng có hàng trăm tư vị, một mảng hỗn loạn. Cái tên học sinh hư hỏng này, lại cho nàng một cảm giác ấm áp đến vậy. Lâm Hiểu Di phát hiện, hình như mình đã thích nam nhân bá đạo này rồi.
- Đi thôi, đừng khóc nữa. Chúng ta đi chờ tin tốt lành.
Tần Thiên mạnh mẽ nắm lấy tay Lâm Hiểu Di, ôm nàng đến phòng phẫu thuật, khiến nàng sợ hãi kêu lên, hai tay lại càng ôm chặt lấy hắn, không hề kháng cự, mà còn tựa đầu vào ngực hắn, tất cả chỉ vì câu nói kia.
"Cô là nữ nhân của ta, ta tuyệt đối không để cô phải khóc." Những lời này đã khắc sâu trong lòng nàng.