Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 45: Phẫu Thuật Đại Công

Chương 45: Phẫu Thuật Đại Công


Tần Thiên ôm lấy Lâm Hiểu Di, cước bộ vững chãi trở về trước phòng giải phẫu. Hắn không buông tay, vẫn ôm chặt mỹ nhân vào lòng. Cả hai đều trầm mặc, Lâm Hiểu Di vòng tay ôm chặt cổ Tần Thiên, trong lòng trào dâng cảm giác an toàn chưa từng có.

Tần Thiên cúi đầu nhìn mỹ nữ trong ngực, chợt nhận ra Lâm Hiểu Di đã thay đổi. Nàng giờ đây giống như một tiểu nữ nhi, không còn vẻ lãnh đạm, vô tình của "lão xử nữ" ngày nào.

Thời gian phẫu thuật kéo dài vô tận, hai người kiên nhẫn chờ đợi, tin tức vẫn bặt vô âm tín. Lâm Hiểu Di lo lắng khôn nguôi, Tần Thiên thấy vậy liền cố gắng tìm chuyện để nàng khuây khỏa.

Trong lúc trò chuyện, Tần Thiên mới biết được sự thật đằng sau vẻ lạnh lùng của Lâm Hiểu Di, cũng như nguyên nhân nàng ba mươi tuổi vẫn chưa thành gia thất, tất cả đều vì mẫu thân.

Phụ thân của Lâm Hiểu Di từ khi nàng còn trong bụng mẹ đã bặt vô âm tín. Từ đó đến nay, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.

Vài năm trước, mẫu thân nàng bị phát hiện mắc bệnh ung thư, cần một khoản tiền lớn để điều trị. Vốn có một kẻ muốn kết thân cùng nàng, nhưng khi nghe tin dữ này liền dứt khoát đoạn tuyệt. Sau đó, nàng liên tục gặp phải những kẻ như vậy, thuần túy thấy dung mạo xinh đẹp mà muốn trêu đùa, vừa nghe đến chuyện kết hôn liền bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Vì vậy, nàng trì hoãn đến tận năm nay, đã hai mươi chín tuổi.

- Vậy sự tình cô làm trong phòng hôm đó là sao?

Tần Thiên nhớ tới cảnh tượng hôm qua Lâm Hiểu Di trong phòng, không nhịn được liền hỏi.

- A... Hỗn đản, ta... Ta chỉ là muốn giải tỏa áp lực tâm lý thôi.

Lâm Hiểu Di mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng đánh vào ngực Tần Thiên, vô cùng xấu hổ.

- Hắc hắc, lão sư, phương pháp giải tỏa áp lực của cô thật đặc biệt.

Bị Tần Thiên trêu chọc, Lâm Hiểu Di mặt càng thêm đỏ, liền vùi mặt vào ngực hắn, không để ý tới nữa.

Tần Thiên thấy bộ dạng này của nàng thì thở phào một hơi, cuối cùng cũng khiến nàng bớt lo lắng.

Thời gian trôi nhanh, một buổi sáng đã qua, hai người vẫn mỏi mòn chờ đợi. Đến tận hai giờ chiều, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra, một vị bác sĩ bước ra, vẻ mặt mệt mỏi.

Lâm Hiểu Di vừa thấy liền từ trong ngực Tần Thiên nhảy xuống, vội vã chạy đến trước mặt bác sĩ, khẩn trương hỏi:

- Bác sĩ, mẫu thân ta phẫu thuật thế nào rồi? Có thành công không?

- Lâm tiểu thư, xem ra tấm lòng hiếu thảo của cô đã cảm động trời xanh. Tỷ lệ phẫu thuật thành công của ung thư giai đoạn cuối cao nhất cũng chỉ năm phần trăm, nhưng hôm nay đã thành công, xin chúc mừng cô.

Bác sĩ cao hứng nói.

- Thật sao?

Lâm Hiểu Di không thể tin vào tai mình, hai mắt mở to.

Bác sĩ gật đầu xác nhận.

- A... Thật tốt quá.

Lâm Hiểu Di hưng phấn kêu lên, quay phắt lại nhào vào lòng Tần Thiên, ôm chặt hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa. Thân thể nàng run rẩy không ngừng, khóc không thành tiếng.

- Tốt rồi, tốt rồi, đừng khóc, phải vui lên mới đúng.

Tần Thiên vỗ nhẹ lưng Lâm Hiểu Di, qua một lúc thì nàng ngừng khóc.

- Lâm tiểu thư, ta phải nói cho cô một chuyện, mặc dù mẫu thân cô phẫu thuật thành công, nhưng tuổi thọ của bà cũng không còn dài nữa, nhiều thì năm năm, ít thì ba năm. Nếu bà còn tâm nguyện gì thì cô hãy mau chóng giúp bà hoàn thành.

- Ta biết rồi, đa tạ bác sĩ.

- Ha ha, không có gì, cứu người là thiên chức của chúng ta. Mẫu thân cô hiện tại vẫn chưa tỉnh, nhưng chắc đến tối sẽ tỉnh lại. Theo tình hình bệnh của bà, ta đề nghị cô nên chuyển bà đến phòng bệnh cao cấp, nơi đó có y tá đặc biệt hỗ trợ, có lợi cho bệnh tình của bà. Nhưng chi phí có thể sẽ khá cao, cái này tùy cô lựa chọn.

- Bác sĩ, ta...

- Không thành vấn đề. Bác sĩ cứ sắp xếp cho bà phòng tốt nhất, tiền bạc không phải là vấn đề.

Tần Thiên cắt lời Lâm Hiểu Di.

- Ừ, vậy được, ta lập tức đi sắp xếp.

Bác sĩ nói xong liền phân phó y tá đẩy xe bệnh đưa Lâm mẫu đến phòng bệnh cao cấp. Tần Thiên để Lâm Hiểu Di đi theo, còn bản thân thì đến nơi nộp viện phí. Một tháng viện phí cùng tiền thuốc thang các loại, tổng cộng tốn gần mười vạn.

- Mẹ kiếp, bệnh viện quả nhiên là nghề hái ra tiền. Sau này ta nhất định phải mở một cái mới được.

Tần Thiên nhìn thẻ hao đi mấy chục vạn, lẩm bẩm nói, sau đó đi đến phòng bệnh cao cấp.

Đến phòng bệnh cao cấp, Lâm Hiểu Di đang ngồi bên giường, ánh mắt không rời mẫu thân. Tần Thiên lặng lẽ đi đến bên cạnh.

- Lâm tiểu thư, nơi này cứ giao cho chúng tôi là được rồi, hai người nên ra ngoài. Hiện tại bệnh nhân cần được yên tĩnh nghỉ ngơi để ổn định.

Một y tá nói với Lâm Hiểu Di.

- Vâng, cảm ơn nhiều, nếu mẫu thân ta tỉnh lại, xin hãy gọi ngay cho ta.

Lâm Hiểu Di nhìn y tá nói, sau đó cùng Tần Thiên ra khỏi phòng bệnh.

- Tần Thiên, hôm nay thực sự cảm ơn cậu, ta không biết phải báo đáp thế nào.

- Cảm ơn cái gì. Ta đã nói cô là nữ nhân của ta rồi, còn ân huệ gì nữa. Nếu cô thực sự muốn cảm ơn, vậy thì "ân ái" một phen cũng được đấy.

Tần Thiên liếc nhìn Lâm Hiểu Di từ trên xuống dưới. Hôm nay ôm nàng lâu như vậy, hắn đã phải kìm nén rất nhiều.

- Hỗn đản, ai là nữ nhân của cậu?

Lâm Hiểu Di đỏ mặt, nũng nịu mắng. Tần Thiên nhìn bộ dạng này của nàng, cảm thấy vô cùng đáng yêu, không nhịn được kéo nàng vào lòng, trực tiếp hôn lên môi nàng, đầu lưỡi luồn vào trong, quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng, điên cuồng mút lấy.

Lâm Hiểu Di vội đẩy hắn ra, đỏ mặt nói:

- Bị người khác nhìn thấy thì sao?

- Vậy chúng ta đến chỗ không có ai được không?

Tần Thiên xấu xa cười nói, bế Lâm Hiểu Di lên, không để ý nàng kêu la, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nữ. Vừa hay bên trong không có ai, hắn liền khóa cửa lại, sau đó đặt nàng xuống.

- Vậy đã được chưa, nơi này đảm bảo không có ai, không cần lo lắng.

- Thật xấu xa, ta là cô giáo của cậu đó.

Lâm Hiểu Di ngượng ngùng nói, bộ dạng vô cùng quyến rũ. Tần Thiên kích động, liền ngồi xuống nắp bồn cầu, sau đó dang chân ra cho Lâm Hiểu Di ngồi lên đùi mình, khiến nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

- Cô giáo Lâm, hắc hắc, ta đến đây.

Tần Thiên đùa giỡn, vừa nói vừa ôm lấy ngực Lâm Hiểu Di. Bộ ngực nàng vừa lớn vừa mềm khiến Tần Thiên cảm nhận được một khoái cảm mãnh liệt. Lâm Hiểu Di bị ôm lấy, không nhịn được rên lên một tiếng, thân thể run rẩy, hai tay gắt gao ôm lấy bả vai Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di, hai tay vuốt ve hai khối tuyết trắng tươi mới, dùng sức nhào nặn. Lâm Hiểu Di nhất thời rên rỉ liên tục, cả người uốn éo kích động, "hắc động" bên dưới đã nhỏ giọt liên tục, chiếc quần lót mỏng manh trong nháy mắt đã ướt sũng nước.

- Sao rồi, cô giáo Lâm, có sướng không?

Tần Thiên vừa xoa bóp hai khối tuyết cầu vừa hỏi.

- A... Cậu... Ư... Cậu xấu xa.

Lâm Hiểu Di hổn hển nói, cảm giác trước ngực khiến nàng không nói nên lời.

- Hắc hắc, còn có thứ sảng khoái hơn nữa cơ.

Tần Thiên tà ác cười, cởi áo sơ mi của nàng ra. Chiếc áo ngực viền đen bằng tơ bên trong liền lộ ra, hai quả cầu như muốn nẩy ra ngoài.

Tần Thiên trực tiếp lột luôn áo ngực, lập tức hai "đại bạch thỏ" hoàn toàn lõa lồ, vô cùng mê hoặc. Tần Thiên cũng không nhịn được nữa, hai tay duỗi ra, há miệng mút lấy thật mạnh.

- Aaahhh...

Lâm Hiểu Di không nhịn được rên lớn, thân thể kịch liệt run rẩy, hai tay gắt gao ôm đầu Tần Thiên, khiến hắn càng thêm mạnh mẽ. Một tay hắn trượt xuống dưới háng nàng, nhẹ nhàng cởi chiếc váy ra, bên trong là chiếc quần lót chữ T đã ướt đẫm nước, ngọc lộ theo đùi nàng chảy xuống thành từng vệt dài óng ánh.

Tần Thiên đưa tay luồn tới "hắc động" của Lâm Hiểu Di, lập tức cảm nhận được dâm thủy chảy ra ướt cả tay. Lâm Hiểu Di cũng ngã vào người Tần Thiên, toàn thân mềm mại không có chút khí lực.

Tần Thiên thừa thắng xông lên, đem "vũ khí tổ truyền" của mình ra, đặt trước cửa động. Cảm xúc va chạm truyền tới khiến Lâm Hiểu Di mất đi lý trí, chủ động đẩy "hắc động" của mình tới gần "vũ khí tổ truyền" của Tần Thiên.

- Cô giáo, ta muốn tiến vào nơi đó của cô.

Tần Thiên cười xấu xa, không đợi Lâm Hiểu Di đáp lại, mạnh mẽ nhấn một cái. Trong nháy mắt, "vũ khí" của hắn đâm vào trong "hắc động", một cảm giác mềm mại sít sao truyền tới.

- Ah...

Lâm Hiểu Di thét lên một tiếng thảm thiết, "vũ khí" của Tần Thiên quá mức cường đại, cộng thêm ngày hôm qua mới bị khai phá, nên nhất thời vẫn còn rất đau.

- Sao thế, không sao chứ?

Tần Thiên vội vàng hỏi.

- Đồ vô lại, biết rõ hôm qua người ta mới... lại còn dùng lực mạnh như vậy. Muốn chết sao?

Lâm Hiểu Di cau mày mắng.

- Hắc hắc, quên mất, ta sẽ cẩn thận.

Sau một lúc, Lâm Hiểu Di rên rỉ càng lúc càng lớn, càng muốn Tần Thiên làm mạnh hơn.

Tần Thiên tự nhiên càng làm càng mạnh, khiến cho "hắc động" của Lâm Hiểu Di như hồng thủy vỡ đê, khoái cảm đến chết đi sống lại. Sợ người khác nghe thấy, nàng cố nén không dám kêu, cuối cùng không nhịn được liền cắn vào vai Tần Thiên.

-A...Ư..ư...

Lâm Hiểu Di rên rỉ rất có tiết tấu, trong phòng vệ sinh vang vọng một khúc xuân tình.

Nửa canh giờ sau, Lâm Hiểu Di không chịu được nữa, cả người run rẩy ôm chặt lấy Tần Thiên. Tần Thiên cũng quát lên một tiếng, "vũ khí tổ truyền" sùi bọt mép. Cuộc chiến kết thúc, hai người dồn dập thở nặng, đặc biệt là Lâm Hiểu Di. Đây đã là lần thứ ba nàng tiết thân, khoái cảm đến nỗi suýt ngất đi, cả người không còn chút khí lực.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch