"Vì sao lâu như vậy ngươi mới đến, làm hại ta chờ đến mỏi mắt, ta muốn phạt ngươi!" Hàn Thi Vũ bước đến trước mặt Tần Thiên, oán giận nói, một bộ dáng tiểu nữ nhân nũng nịu, khiến hai người tựa như một đôi tình nhân bình thường.
"Tiểu Vũ, sao muội lại ở cùng một chỗ với hạng người này? Hắn sẽ làm hại muội đấy. Chúng ta đi thôi, bằng không sẽ muộn mất, không cần để ý đến một kẻ như hắn!" Dương Vĩ đi đến, khinh thường liếc nhìn Tần Thiên, nói với Hàn Thi Vũ. Ngày hôm qua Tứ Trọc giáo huấn Tần Thiên, hắn ở một bên nhìn, cho nên hôm nay nói chuyện đặc biệt vênh váo, căn bản không sợ Tần Thiên, nghĩ rằng Tần Thiên bị đánh một trận nên vẫn còn sợ hãi.
"Dương Vĩ, huynh nói gì vậy? Tất cả chúng ta đều là bạn học, sao huynh có thể nói như vậy?" Hàn Thi Vũ liếc nhìn Dương Vĩ, bất mãn nói.
"Hừ! Tiểu tử, để cho ngươi nhảy nhót một hồi, lát nữa đông người, sẽ khiến ngươi lộ cái đuôi ra!" Tần Thiên thoáng liếc qua Dương Vĩ, lòng lạnh nhạt thầm nhủ, không hề để ý đến hắn.
"Tốt, vậy muội muốn phạt ta như thế nào? Là muốn chiếm đoạt nụ hôn đầu của ta sao?" Tần Thiên mê đắm nhìn Hàn Thi Vũ, trắng trợn trêu đùa, khiến gương mặt nàng ửng đỏ.
"Đáng ghét, lưu manh đáng chết, ai thèm nụ hôn đầu của huynh chứ?" Hàn Thi Vũ vội vàng nói, bộ dáng giống như đang làm nũng. "Muội còn chưa dùng điểm tâm, vậy phạt huynh phải mời muội ăn điểm tâm suốt một tháng!" Hàn Thì Vũ nũng nịu nói với Tần Thiên, không cảm giác thấy có chút nào không ổn.
"Không thành vấn đề, chúng ta đi thôi!" Tần Thiên trực tiếp nắm lấy tay Hàn Thi Vũ, khiến nàng giật mình muốn tránh thoát, nhưng lại bị Tần Thiên nắm chặt lại, căn bản không thể thoát, đành phải chịu đựng. Khuôn mặt nàng đỏ hồng, trong lòng thầm mắng Tần Thiên lưu manh.
Dương Vĩ đứng tại chỗ, trực tiếp ngây ngốc, hoàn toàn bị người ta coi thường. Hơn nữa, còn bị Tần Thiên làm trò trước mặt, đưa cô nương mà hắn thích rời đi. Điều này khiến hắn không sao chịu nổi, trợn mắt to lên. Trong sát na, Dương Vĩ lửa giận ngút trời.
"Tần Thiên, ngươi đứng lại đó cho ta!" Dương Vĩ hướng về phía Tần Thiên, giận dữ thét lên, giận đến tím mặt.
"Sao vậy? Dương Vĩ bạn học, có chuyện gì sao?" Tần Thiên làm bộ dáng vô tội, nhìn Dương Vĩ nói, khiến Dương Vĩ càng thêm tức giận.
"Ngươi buông Tiểu Vũ ra, nàng không phải là người của ngươi, nàng là của ta!" Dương Vĩ chỉ thẳng mặt Tần Thiên, tức giận nói.
"Hả? Đầu óc ngươi có bệnh phải không? Từ lúc nào Thi Vũ là người của ngươi?" Tần Thiên nhìn Dương Vĩ, cười lạnh nói.
"Hừ! Ta nói là của ta, thì là của ta. Ngươi có tư cách gì theo đuổi Tiểu Vũ? Ngươi có thể cho nàng hạnh phúc gì? Dập tắt hi vọng đi, Tiểu Vũ là của ta!" Dương Vĩ nhìn Tần Thiên khinh thường nói, bộ dạng từ trên cao nhìn xuống.
"Ồ, vậy sao? Lẽ nào nghèo thì không có quyền được theo đuổi nữ nhân?" Tần Thiên nhìn Dương Vĩ, lạnh lùng nói, hai tay nắm chặt.
"Vô nghĩa! Loại bỏ đi như ngươi có tư cách gì cùng với kẻ giàu có như ta cạnh tranh? Ngươi lấy cái gì để cạnh tranh? Ta muốn cái gì thì có cái đó, không như hạng cặn bã giống ngươi, cả đời này cũng không cưới được vợ!" Dương Vĩ nhìn Tần Thiên, cảm giác ưu việt khiến hắn lớn tiếng mắng. Tức giận đến nỗi đầu óc mụ mẫm, trong mắt chỉ muốn làm nhục Tần Thiên, mà không quan tâm đến mặt khác. Hắn không hề hay biết, làm vậy sẽ khiến Hàn Thi Vũ đối với hắn càng thêm phản cảm.
"Dương Vĩ! Vì sao huynh lại nói như vậy? Ta là người của huynh khi nào? Huynh còn nói như vậy, ta sẽ tuyệt giao với huynh!" Hàn Thi Vũ tức giận nhìn Dương Vĩ nói.
"Thi Vũ hãy nghe ta nói, đừng cùng loại cặn bã, lưu manh, du côn ở một chỗ. Nói không chừng ngày nào đó liền bị cảnh sát bỏ tù, bị bắn chết. Không bằng làm bạn gái của ta. Ta biết hiện tại muội không thích ta, nhưng chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng, một ngày nào đó muội sẽ thấy được ưu điểm của ta, lúc đó muội sẽ yêu ta. Còn loại bỏ đi này, càng quẳng đi sớm càng tốt, đỡ tốn công xã hội nuôi nấng!" Dương Vĩ chỉ thẳng mũi Tần Thiên, nói với Hàn Thi Vũ.
"Dương Vĩ, ngươi..." Tần Thiên cắt đứt lời Hàn Thi Vũ nói, đem nàng kéo về phía sau mình. "Thi Vũ, đừng cùng tranh luận với tên ngu ngốc này, nếu không mọi người sẽ không phân biệt được ai là người ngu ngốc!"
"Hừ! Ngươi mới là ngu ngốc, cả nhà ngươi đều là ngu ngốc!" Dương Vĩ chỉ mặt Tần Thiên, lớn tiếng quát mắng. Nhất thời khiến không ít người đi đường bị hấp dẫn, đến xem náo nhiệt.
"Ngươi muốn chết phải không? Dám mắng ta!" Tần Thiên nhìn Dương Vĩ nói. Hắn ghét nhất bị người khác chỉ thẳng mặt chửi rủa gia đình của hắn. Lại bị tên Dương Vĩ ngu ngốc này coi thường, không sửa trị tên này, khó mà bảo vệ được quốc gia.
"Tần Thiên, ngươi đang uy hiếp ta? Ha ha ha... Ta tức cười chết mất, chẳng lẽ hôm qua ngươi bị đánh đến não tàn rồi?" Dương Vĩ khinh thường nhìn Tần Thiên, cười lớn nói.
"Xem ra, kẻ chủ mưu sai khiến người đánh ta hôm qua, chính là ngươi!" Tần Thiên nói.
"Không sai, chính là ta kêu bọn chúng đến đánh ngươi đấy, sao nào? Ngươi dám đụng đến ta? Ta cho ngươi biết, dám đụng đến ta, ta sẽ diệt cả nhà ngươi!" Dương Vĩ cười lạnh nhìn Tần Thiên, giọng đầy uy hiếp nói, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
"Thật vậy sao? Vậy ta liền thử xem, ai sẽ bị diệt cả nhà trước!" Tần Thiên nhìn Dương Vĩ nói. Vừa dứt lời, trong nháy mắt giương tay, hung hăng tát thẳng lên mặt Dương Vĩ.
Một âm thanh giòn tan vang dội, tốc độ Tần Thiên cực nhanh. Dương Vĩ căn bản là không kịp phản ứng, nháy mắt cả người trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất, mấy cái răng dính máu rơi ngay bên cạnh. "A... Tiểu tử, ngươi dám đánh ta, ngươi muốn chết, ta nhất định tìm người giết ngươi!" Dương Vĩ che miệng, rống giận hét lớn, miệng đầy máu tươi chảy ròng ròng.
"Giết ta? Ta đây thịt ngươi trước tiên!" Tần Thiên lạnh lùng nói, một cước đá thẳng vào miệng Dương Vĩ, nháy mắt miệng Dương Vĩ trực tiếp bay ra gần mười cái răng. Toàn bộ răng cửa toàn bộ bị Tần Thiên một cước đá rụng, cả người té trên mặt đất kêu thảm thiết, không đứng lên nổi.
"Tần Thiên, làm thế là phạm pháp đấy!" Hàn Thi Vũ bên cạnh hồi phục tinh thần, vội vàng kéo Tần Thiên nói.
"Không sao, hạng người thế này, pháp luật không dung mà ý trời cũng không tha, muội yên tâm đi!" Tần Thiên lập tức đi đến trước mặt Dương Vĩ, dùng đôi tay trực tiếp đánh vào bụng hắn, làm cho Dương Vĩ trực tiếp nôn ra dịch vị.
"Hừ! Giết ta? Xem ngươi làm gì để giết ta? Mau quỳ xuống cầu xin tha thứ, gia gia đây sẽ bỏ qua cho ngươi. Bằng không ta đấm cho ngươi chết!" Tần Thiên lạnh lùng nói với Dương Vĩ.
"Ngươi... Đừng hòng! Ta sẽ thịt cả nhà ngươi!" Dương Vĩ gian nan chỉ vào Tần Thiên, nói.
"Còn muốn diệt cả nhà ta? Gia gia cho ngươi nếm thử tuyệt chiêu lợi hại nhất!" Tần Thiên nói, trong lòng thầm nghĩ có biện pháp nào khiến cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Đột nhiên, Tần Thiên nhìn thấy bên cạnh hoa viên, có một đống phân chó nóng hôi hổi.
"Hừ! Tiểu tử, ngươi thật là may mắn. Mắng ta là cặn bã, ta liền cho ngươi nếm thử!" Tần Thiên cười tà nói, xách Dương Vĩ lên, hướng tới đống phân đi đến.
Dương Vĩ vừa thấy Tần Thiên uy hiếp cho hắn ăn phân, nhất thời cực kì hoảng sợ, liều mạng giẫy giụa, nhưng không có chút tác dụng nào.
"Tần Thiên, đừng làm vậy!" Hàn Thi Vũ khuyên can nói.
"Không có gì, không có gì!" Tần Thiên chậm rãi nói, một tay xách đầu Dương Vĩ xuống, cách đống phân chó một centimet, cũng không có đè hắn xuống. Hàn Thi Vũ thấy vậy, thầm thở phào một hơi. Dương Vĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chậc chậc, đống phân chó này đúng là còn nóng hổi nha, có muốn hay không nếm thử? Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta bỏ qua cho ngươi, thế nào? Cầu hay không?" Tần Thiên nhìn Dương Vĩ, chậm rãi nói.
"Ta cầu... Ta cầu..." Dương Vĩ vội vàng nói, nhưng đều mơ hồ không rõ ràng, cực kì hoảng sợ. Ăn phân so với bị đánh, còn khó chịu hơn.
"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ? Xem ra là ngươi cho là ta chỉ dọa ngươi. Kỳ thật, ta không thích dọa người, chỉ thích làm thật!" Tần Thiên nói xong, mạnh mẽ dùng lực đem đầu Dương Vĩ ấn vào đống phân chó, khiến toàn bộ phân chui vào mồm Dương Vĩ, làm hắn buồn nôn nhưng không thể nôn ra, vì bị Tần Thiên đè lên. Hàn Thi Vũ chứng kiến cảnh ghê rợn này, trực tiếp quay đầu đi, còn chung quanh người xem cũng lộ vẻ ác tâm.
"Hừ! Tiểu tử nhớ cho kỹ, đừng có chọc ta, bằng không ta không ngại cho cả nhà ngươi ăn phân!" Tần Thiên cảnh cáo hắn, lập tức đứng dậy kéo Hàn Thi Vũ, hướng về phía trường học mà đi. Người chung quanh thì sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh. Dương Vĩ ăn phân, liền danh chấn Đại Giang Nam Bắc, đây là chuyện sau này hãy nói...
"Quả nhiên lợi hại, không hổ là người thừa kế của Tần gia, thủ đoạn ác độc như thế, không bao giờ chịu ăn thiệt thòi, có thù tất báo, xem ra ta tìm đúng người rồi!" Xa xa, có một nữ nhân nhìn Tần Thiên, lầu bầu nói.