Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 8: Sóng Gió Tại Sân Bóng Rổ

Chương 8: Sóng Gió Tại Sân Bóng Rổ


- Tần Thiên, vừa rồi huynh hành sự quá nóng vội. Chẳng lẽ huynh không sợ gặp phải chuyện gì bất trắc hay sao?

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt mang theo vẻ lo lắng. Tuy Tần Thiên đã giáo huấn Dương Vĩ một trận nên thân, nàng tuy trách mắng nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ. Bởi lẽ cái tên Dương Vĩ kia cứ mãi quấn quít lấy nàng, lại nhiều lần động tay động chân khiến nàng vô cùng chán ghét. Hôm nay Tần Thiên hung hăng đánh cho Dương Vĩ một trận, trong lòng nàng cảm thấy hả hê vô cùng.

- Sao vậy? Lẽ nào muội đã phải lòng ta rồi? Sao lại lo lắng cho ta đến vậy? Nói trước cho muội biết, ta không phải kẻ tùy tiện đâu đấy.

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ, vẻ mặt đầy đắc ý.

- Huynh... huynh chết đi cho rồi! Ai thèm thích cái loại lưu manh như huynh. Huynh mà còn như vậy nữa thì ta cũng chẳng thèm để ý tới huynh đâu.

Hàn Thi Vũ ngượng ngùng đến mức mặt đỏ bừng lên, bĩu môi nói với Tần Thiên. Tần Thiên lại là kẻ lão luyện chốn tình trường, trêu chọc khiến nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ.

- Được rồi, được rồi! Về sau ta sẽ không thế nữa. Đi thôi, chúng ta đi dùng điểm tâm sáng.

Tần Thiên cười nói với Hàn Thi Vũ, trong đầu thầm nghĩ cô nương này thật quá chất phác.

...

Sau khi dùng điểm tâm sáng xong, hai người liền cùng nhau đến sân vận động. Hôm nay chỉ có giờ học buổi sáng, hơn nữa lại là hai tiết thể dục, sau khi học xong liền có thể tự do vui chơi. Tần Thiên đối với môn thể dục này vốn chẳng màng, lại không thể trốn tiết, mỗi khi đến giờ học liền tìm một chỗ để điểm danh xong là ngủ một giấc, khi nào hết tiết thì trở về.

Tiết thể dục hôm nay được học ngay tại sân bóng rổ, lúc hai người đến nơi thì mọi người dường như đã đến đông đủ. Vị lão sư thể dục tuổi ngoài năm mươi đang đứng phía trên cao đọc tên điểm danh. Hai người vội vàng chạy đến, đứng vào hàng.

- Trương Hiểu Hoa!

- Có!

- Hoàng Bồi Tân!

- Tần Thiên!

- Có!

...

Rất nhanh việc điểm danh đã hoàn tất.

- Tốt lắm! Các em, hôm nay chúng ta sẽ học bài luyện tập ba bước vượt rào. Trước tiên, mọi người quan sát ta thực hiện một lần, sau đó từng người làm theo. Bộ môn này cũng có trong danh sách thi, mọi người phải luyện tập cho tốt. Bây giờ tất cả hãy quan sát ta thực hiện một lần.

Lão sư thể dục nói với mọi người, dứt lời liền cầm một quả bóng rổ lên, bắt đầu đập bóng.

- Nhìn cho kỹ, chạy ba bước ném bóng không đơn giản chỉ là bước ba bước rồi ném. Mà phải dẫn bóng đi hai bước, bước thứ ba chính là bước nhảy lên, đồng thời ném bóng vào rổ. Đơn giản chỉ có vậy thôi.

Lão sư thể dục vừa nói vừa làm động tác, nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ. Vô cùng đơn giản.

- Tất cả đã rõ chưa?

Lão sư thể dục hỏi.

- Đã rõ!

Mọi người đồng thanh đáp.

- Tốt, vậy thì bắt đầu luyện tập đi. Cứ theo hàng lối đã sắp xếp, từng người lên thực hành, cứ như thế mà làm, không cần phải hỏi ta.

Lão sư thể dục vừa dứt lời, hàng nam sinh đầu tiên liền bắt đầu ném bóng về phía rổ.

Đa số học sinh nam đều biết chơi bóng rổ, chỉ có vài người là không, cho nên việc học tập cũng không gặp vấn đề gì. Nhưng đối với đám nữ sinh thì khác, cả đám đều không có chút nhịp nhàng nào, khiến những người xung quanh xem mà cười đau cả bụng.

- Tốt rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi. Tiếp theo, các em cứ tự do luyện tập, trước khi tan học mười phút thì tập hợp lại để điểm danh.

Lão sư thể dục nói với mọi người rồi rời đi. Cả đám học sinh lập tức chia ra.

Đã rất lâu rồi Tần Thiên chưa chơi bóng rổ, hôm nay đã đi học thể dục thì cũng nên vận động một chút, cho nên hắn liền nhập bọn với đám bạn chia đội thi đấu. Ai ngờ vừa chia đội xong thì phiền toái đã tìm đến.

- Đám tiểu tử khoa mỹ thuật tạo hình các ngươi đi chỗ khác chơi đi, chỗ này chúng ta đã trưng dụng. Chúng ta cần sân để thi đấu.

Sáu, bảy người mặc đồng phục khoa thể dục đi tới. Một tên cao hơn hai mét, thân thể cường tráng nói với mọi người không chút khách khí.

- Dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta đi? Chỗ này chúng ta đến trước, dựa vào đâu mà phải nhường lại cho các ngươi?

Đám người khoa mỹ thuật tạo hình lập tức phản đối.

- Dựa vào cái gì ư? Dựa vào thực lực! Bọn ta là người của khoa thể dục, là đội bóng của trường. Còn xem các ngươi là cái thá gì? Một lũ chỉ biết cầm bút vẽ mấy thứ bỏ đi, mau cút đi, đừng làm ảnh hưởng đến bọn ta. Nếu không thì đừng trách vì sao biển xanh lại mặn!

Tên cao lớn khinh thường nhìn mọi người, hai nắm đấm siết chặt, lời nói đầy tính uy hiếp. Những tên khác của khoa thể dục cũng mang ánh mắt khinh miệt nhìn người khoa mỹ thuật tạo hình, khiến bọn họ không khỏi lùi về phía sau. Tiếng xấu của khoa thể dục cả trường ai cũng biết, bọn chúng là một lũ ngang ngược chẳng biết đạo lý là gì, lại còn là đội bóng đại diện cho trường nên có thể tùy ý trưng dụng sân bóng, lại còn dọa đánh người. Rất nhiều người đều bất mãn với bọn này, nhưng chúng đều là loại trâu bò, hơn nữa còn có mấy tên con nhà giàu có thế lực nên cả đám chỉ còn biết nín nhịn mà thôi.

- Thôi được rồi, chúng ta đi sân bóng khác vậy.

Một tên bạn học sợ hãi nói. Hắn lập tức ôm quả bóng đi, những người khác thấy vậy cũng đi theo. Từng người đều thở dài lắc đầu, chỉ tự trách bản thân không đủ to con, lại không có thế lực, tốt nhất là đừng đụng vào thì hơn.

- Khoan đã! Mọi người quay lại! Đi đâu mà đi, các ông có phải là nam nhi nữa không vậy? Mới bị hù dọa một tí là đã sợ hãi bỏ đi rồi. Đúng là bôi nhọ bộ mặt của khoa mỹ thuật tạo hình chúng ta!

Tần Thiên bực mình quát đám bạn cùng khoa. Hắn vốn có chút hảo cảm với đám bạn cùng khoa này khi tranh luận. Bởi lẽ lúc bình thường bọn họ đều tranh giành tới mức ngươi sống ta chết, vậy mà đến lúc bị uy hiếp thì cả đám lại chịu nhục mà im thin thít. Mới có hai câu mà đã bị dọa cho sợ chết khiếp. Điều này khiến hắn quá thất vọng.

Tần Thiên hô lên khiến mọi người lập tức quay đầu lại nhìn hắn. Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thiên, mặt của từng người đều hiện lên chút khinh thường pha lẫn châm chọc. Bởi vì trong mắt đám người đó, Tần Thiên chỉ là một tên không học vấn, không nghề nghiệp, là một tên côn đồ trong lớp học, dường như chẳng ai thèm để ý đến hắn.

- Ông nói thì hay lắm. Nếu có bản lĩnh thì cứ quay lại đi, làm nam nhi cho chúng tôi xem đi!

Một tên nhìn Tần Thiên, vẻ mặt đầy trào phúng.

- Đúng đấy! Có bản lĩnh thì ông đuổi bọn nó đi đi, đừng ở đó mà nói suông.

Một tên khác phụ họa.

- Đúng vậy, đừng ra vẻ đòi hỏi này nọ. Ông cho rằng ông là ai chứ, chỉ là một thằng đần ở đây mà thôi.

- Được thôi, ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào mới là một nam nhân đích thực!

Tần Thiên cười lạnh nhìn đám người kia.

- Này, bọn mày mau cút nhanh cho khuất mắt. Đừng có đứng ở đây mà nói nhảm nữa. Lão tử mà ngứa tay lên là cho từng thằng một trận ngay đấy.

Tên cao to không kiên nhẫn được nữa, quát lớn.

- Hừ! Cút đi ư? Dựa vào cái gì mà phải cút? Người phải cút là bọn mày đấy. Chỗ này là chúng ta đến trước cơ mà!

Tần Thiên quay đầu nhìn tên cao lớn kia, lạnh lùng đáp.

- Ái chà! Đúng là một tên nhãi ranh không sợ chết mà. Mày muốn nếm thử nắm đấm của tao sao?

Tên cao lớn nhìn Tần Thiên rồi lăm lăm giơ nắm đấm lên, vẻ mặt đầy hăm dọa.

- Hừ! Bọn mày không phải là đội bóng rổ của trường hay sao? Chẳng lẽ đánh không thắng thì bắt đầu giở trò uy hiếp bằng nắm đấm à? Có bản lĩnh thì đấu với bọn ta một trận, xem ai lợi hại hơn. Kẻ nào thắng thì có được sân bóng này!

Tần Thiên không hề sợ hãi nhìn tên cao lớn, thách thức.

- Ha ha ha ha... Thằng nhóc, mày muốn đấu với bọn tao sao? Đầu mày bị lừa đá hỏng rồi à... Ha ha ha...

Cả đám người khoa thể dục nghe thấy lời Tần Thiên nói thì lập tức cười ồ lên.

- Đúng là không biết tự lượng sức mình, lại còn muốn chịu nhục thêm nữa à!

Khoa mỹ thuật tạo hình cũng có người nói châm chọc.

- Đừng có đứng đấy mà nói nhảm. Có dám đấu hay không? Sợ chết thì nói luôn ra rồi biến luôn đi. Đừng có đứng đó mà ra vẻ dọa nạt người khác!

Tần Thiên lạnh lùng nhìn đám kia.

- Hừ! Thằng nhãi, mày điên rồi. Không ngờ lại dám thách đấu bọn tao. Được thôi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực lực. Có điều ta phải nói rõ trước, bên nào thua thì phải cúi đầu vái nhận lỗi với bên thắng. Thế nào, có dám đấu hay không!

Tên cao to nhìn Tần Thiên nói.

- Không vấn đề!

Tần Thiên đáp ứng ngay.

- Tốt lắm, các ngươi lập tức chọn ra năm người đi. Bọn ta sẽ đợi các ngươi.

Tên cao to nói xong thì gọi cả đám người bên mình lại.

Tần Thiên xoay người nhìn cả đám người nói:

- Có ai muốn theo ta đánh một trận không, cho bọn chúng biết thế nào là nhục nhã!

Lời Tần Thiên vừa dứt thì cả đám im lặng như tờ. Cả đám vội vàng lùi về phía sau, đội bóng của trường không phải là thứ mà bọn chúng có thể so sánh được, nên chẳng ai dám dại dột đi tìm tai họa vào thân.

- Hừ! Nguyên một lũ nhát gan, đấu bóng mà cũng không dám. Thật sự là bôi nhọ mặt mũi tổ tông các ngươi!

Tần Thiên nhìn mọi người với vẻ xem thường.

- Tần Thiên, ông nói cái gì đấy? Cái gì mà không dám đấu. Chúng tôi tự biết thực lực yếu kém nên xác định bỏ cuộc sớm. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Chỉ có ông mới đáp ứng đánh cùng bọn chúng thôi. Chúng tôi không ai theo đâu.

Một tên phản bác.

- Thật là, thật là không biết tự lượng sức, lại còn muốn lôi kéo chúng tôi chịu nhục cùng ông à. Đừng có nằm mơ!

- Sớm nhận thua đi, ông không phải đối thủ của bọn chúng đâu. Đồ đầu đất!

- Được, được, không ngờ các ngươi lại là kẻ mềm yếu đến vậy!

Tần Thiên mang vẻ mặt thất vọng nói. Hắn không ngờ cả đám trông như vậy mà lại đều là lũ nhát chết.

- Ta tham gia có được không?

Lúc này, trong đám người có một tên mập nặng hơn một trăm tám mươi cân đi tới khiến cả đám cười ồ lên. Tên mập ú này tên là Phạm Kiến, kỹ thuật chơi bóng của hắn thì phải gọi là siêu tệ, khi chơi bóng luôn phạm quy, nên chẳng ai thích rủ hắn chơi.

- Tốt, có thể!

Tần Thiên lập tức vui mừng. Tuy hình thể Phạm Kiến có hơi cục mịch, kỹ thuật kém cỏi, nhưng dù sao cũng có thể làm người phòng ngự.

- Còn ai nữa không?

Tần Thiên hô lớn. Không một ai trong đám người thèm đáp lại. Cả đám đều mang ánh mắt chế giễu nhìn Tần Thiên và Phạm Kiến.

Hàn Thi Vũ đứng ở một bên thấy không ai ủng hộ Tần Thiên thì lo lắng.

- Này, bọn mày mà không chuẩn bị được thì đừng có đánh nữa. Không cần phải tốn thời gian, cứ nhận thua cho rồi. Bọn tao sẽ không ép mày quỳ đâu.

Tên cao to kia mang vẻ mặt đầy trào phúng nói với Tần Thiên.

- Hừ! Kẻ phải quỳ là bọn mày đấy!

Tần Thiên đáp trả, lạnh lùng nói. Có điều hiện tại dù đã cố gắng đến đâu thì vẫn chưa đủ năm người để tham gia, thì đánh đấm kiểu gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ lại đi đấu với năm tên trâu bò kia chắc.

- Chúng ta cũng tham gia!

Đúng lúc Tần Thiên cảm thấy khó khăn thì một âm thanh vọng đến.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch