Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 78: Đoạt Áo Lót

Chương 78: Đoạt Áo Lót


Tần Thiên cùng Triệu Nhã Chi giao chiến kịch liệt hơn một canh giờ, năm lần đưa nàng lên tới đỉnh phong khoái lạc. Sau cùng, cả hai thân thể mềm nhũn, nằm vật ra trên giường, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

"Tiểu tử đáng ghét, thân thể sao có thể cường hãn đến vậy?"

Triệu Nhã Chi tựa vào lồng ngực Tần Thiên, đôi bàn tay nhỏ bé mân mê lấy vật kia của hắn vẫn còn chưa hoàn toàn mềm nhũn.

"Hắc hắc, Triệu di nương, Tiểu Thiên ta hầu hạ di nương có vừa lòng không?"

Tần Thiên cười cười đáp, bàn tay lại không an phận, mò lên đôi gò bồng đảo đầy đặn kia, tùy ý xoa nắn, khiến cho hạ thân Triệu Nhã Chi lại bắt đầu rỉ mật. Nàng vội vàng đẩy Tần Thiên ra, không dám tiếp tục nữa, nếu không ngay cả khí lực xuống giường cũng không còn.

"Tiểu sắc lang, thành thật khai báo đi, trừ ta ra, ở bên ngoài ngươi đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ rồi?"

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, dò hỏi.

"Không có, tuyệt đối không có, ta chỉ một lòng một dạ cùng di nương thôi."

"Biến đi, cái tâm tư kia của ngươi ta còn không biết sao, đừng hòng mê hoặc ta nữa. Yên tâm, ta không trách ngươi đâu, ta vốn chỉ là một quả phụ, giữa chúng ta chẳng qua chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi. Ta cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi, rất nhanh ngươi sẽ chán ta thôi. Ta tự biết thân phận mình, sẽ không vọng tưởng chiếm lấy ngươi đâu."

Triệu Nhã Chi giọng điệu u buồn, nói.

"Di nương, người dung nhan diễm lệ như vậy, chỗ nào đã già? Mà cho dù di nương có già đi, ta cũng vẫn một lòng yêu thương. Di nương là nữ nhân của ta, mãi mãi là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với di nương."

"Ha hả, tiểu tử này, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người ta dịu dàng như vậy, muốn chiếm lấy ta sao? Đợi ta già rồi, ngươi cũng không nói như vậy nữa đâu."

Triệu Nhã Chi khẽ thở dài một hơi, đáp.

"Phải rồi, di nương, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kể cho ta nghe một chút."

"Tên nam nhân kia là em trai của trượng phu đã khuất của ta, là một tên vô học bất tài. Trượng phu ta khi còn sống vì hắn là em trai nên đối đãi vô cùng tốt. Sau khi trượng phu ta qua đời, mẹ chồng nói ta khắc phu nên đuổi ta và Tiểu Nhã mới năm tuổi ra khỏi nhà. Bọn họ còn bắt Tiểu Nhã đổi họ, không cho chúng ta nhận là người nhà nữa, nói mẹ con ta là sao chổi, là điềm xấu. Lúc ấy ta mới hai mươi lăm tuổi, toàn bộ tài sản trong nhà đều bị em chồng cướp đoạt. Trong người ta lúc đó không một xu dính túi, lại không dám về nhà, bèn đem đôi khuyên tai kim cương và nhẫn cưới bán đi, được mấy ngàn đồng, tìm một chỗ nương thân, bắt đầu buôn bán kiếm sống. Về sau, việc buôn bán khấm khá hơn, ta liền chuyển tới sống ở đây, làm hàng xóm của ngươi."

Triệu Nhã Chi kể lại một cách bình thản, nhưng Tần Thiên có thể hiểu được cuộc sống của nàng đã phải chịu đựng biết bao khổ cực cay đắng.

"Ai, không biết tên em chồng kia của ta làm sao phát hiện ra ta ở đây. Mấy năm nay thường xuyên tìm tới, mỗi lần đòi ta một ngàn đồng, nói là ca ca hắn đã chết thì ta phải nuôi hắn. Ta cũng không nói gì, vì một ngàn kia cũng không phải là quá lớn. Nhưng hôm qua không ngờ hắn mở miệng đòi một trăm vạn, không biết muốn làm gì? Ta làm gì có nhiều tiền như vậy, cho dù có cũng không cho hắn, tiền của ta còn phải để cho Tiểu Nhã ăn học. Kết quả hắn nổi điên, muốn xâm phạm ta, sau đó ngươi cũng đã thấy rồi đấy."

Triệu Nhã Chi thở dài một hơi, trong ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ cùng bi thương.

"Thì ra là thế, sao lại có loại người vô sỉ đến như vậy, xem ra vừa rồi ta ra tay còn quá nhẹ. Sớm biết vậy ta đã phế tứ chi của hắn, để hắn cả đời sống không bằng chết. Dám động đến nữ nhân của ta, ta giết hắn luôn. Di nương yên tâm, sau này hắn còn dám tới, ta liền cho hắn không có đường về, tuyệt đối không để hắn động đến di nương nửa điểm."

Triệu Nhã Chi nghe xong vô cùng cảm động, ôm chặt lấy Tần Thiên. Giờ khắc này, nàng cảm thấy hắn chính là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của nàng, có hắn ở đây, nàng không cần lo sợ bất cứ điều gì nữa.

Hai người nằm ôm nhau một hồi, Triệu Nhã Chi dần hồi phục. Nhớ tới vừa rồi còn có việc chưa làm xong ở siêu thị, vội vàng từ trên giường đứng dậy mặc y phục, rồi bảo Tần Thiên ra phòng bếp ăn canh.

Tần Thiên mặc lại quần áo chỉnh tề, đến phòng bếp ngồi ăn canh, ăn xong liền trở về nhà, muốn tu luyện một chút.

"Cái gì thế này, y phục từ đâu rơi xuống vậy?"

Tần Thiên chợt thấy từ ban công rơi xuống một chiếc quần lót màu đỏ. Nghĩ kỹ một chút, chắc là của Lý Phỉ Nhi, bởi vì chỉ có nàng mới mặc cỡ lớn như vậy.

Lén lút nhìn ngó xung quanh, Tần Thiên như một tên đạo chích vội vàng nhặt chiếc quần lót màu đỏ lên, nào ngờ vừa cúi xuống thì một trận gió thổi qua, chiếc quần lót liền bay lên chụp vào mặt hắn, Tần Thiên tức thì quơ lấy giấu đi.

Lúc này, cửa mở ra, Lý Phỉ Nhi một thân cảnh phục bước vào, sắc mặt bất hảo, tựa hồ không được cao hứng lắm. Vừa rồi nàng đang chuẩn bị ngồi xuống ghế sa lông thì đột nhiên nhìn thấy áo lót trên ban công rơi xuống, lúc đi ra nhìn thì thấy chiếc áo lót đang úp trên mặt Tần Thiên.

"A, lưu manh, thì ra ngươi chính là tên trộm đồ lót."

Lý Phỉ Nhi hô hoán thật lớn, cả người như pháo bắn tới chỗ Tần Thiên. Tần Thiên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe phía sau có tiếng kêu lớn, sau đó cánh tay đã bị bẻ quặt ra sau, đau đến thấu tim gan.

"Hừ, cuối cùng cũng bắt được ngươi, tên trộm đồ lót, đồ biến thái, xem ngươi chạy đi đâu."

Lý Phỉ Nhi kích động nói, lấy còng tay ra còng Tần Thiên lại. Nàng ở đây mục đích chính là bắt kẻ trộm đồ lót, bởi vì tiểu khu gần đây xuất hiện rất nhiều vụ trộm đồ lót, nàng lập tức anh dũng tới đây bắt trộm, không nghĩ đến lại dễ dàng như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Mà Tần Thiên cũng ngây người ra. Đây là loại tình huống gì vậy, chẳng lẽ làm chuyện tốt là bị còng tay, pháp luật nào quy định như vậy?

"Hừ, lưu manh chết tiệt, ta biết ngay ngươi không phải kẻ tốt, bị ta bắt quả tang còn gì để nói không?"

Lý Phỉ Nhi quát lên, đẩy Tần Thiên đi.

"Đợi đã. Đồ đàn bà đanh đá, chuyện này là sao? Ngươi bắt ta làm gì? Ta giúp ngươi nhặt áo lót, không cảm tạ thì thôi còn muốn bắt người, đầu óc có vấn đề sao?"

Tần Thiên tức giận nói.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch