Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 79: Ám Sát

Chương 79: Ám Sát


- Hừ! Ngươi chớ có ngụy biện! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, lẽ nào lại có kẻ giúp người nhặt y lót lại đem y phục quấn lên mặt? Đồ biến thái, ngươi tưởng có thể gạt được ta sao? Ta liếc mắt một cái đã biết ngươi không phải hạng tốt lành gì, còn dám cãi láo!

Tần Thiên suýt chút nữa ngất xỉu, đây là loại lý lẽ gì vậy? Chỉ cần liếc mắt một cái mà không phải người tốt thì ắt là kẻ xấu sao? Ta liếc mắt nhìn Xuân Ca, thấy nàng cũng không phải là gái, nhưng nàng vẫn là gái đó thôi!

- Ta khinh! Đồ đàn bà đanh đá! Ta là giúp ngươi nhặt lên, chẳng may bị cuồng phong thổi tới, nào có biến thái như ngươi nói? Ngươi nhìn bằng lỗ mũi à? Làm ơn có chút đầu óc được không? Ta dù muốn trộm cũng phải len lén giấu đi, sao có thể giữa thanh thiên bạch nhật làm cái trò đó?

Tần Thiên căm tức nhìn Lý Phỉ Nhi nói, thật không hiểu não nàng ta có vấn đề gì!

- Hừ! Ta làm sao biết được? Biết đâu ngươi chính là loại người như vậy, thích giữa ban ngày ban mặt cố tình bại lộ sự biến thái! Dù sao cũng không quan trọng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, theo ta về nha môn, khai báo quá trình phạm tội, khai ra y lót của những nữ nhân bị ngươi trộm trước đây giờ để đâu rồi!

Lý Phỉ Nhi vẫn không tin Tần Thiên, vừa nói vừa đẩy hắn đi. Tần Thiên dĩ nhiên không chịu, nếu bị người khác hiểu lầm rằng bản thân là kẻ biến thái ưa thích cái đồ vật kia, vậy cả đời anh hùng chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao? Làm sao còn cứu được những thiếu nữ ra khỏi nước sôi lửa bỏng nữa chứ?

- Không đi! Ngươi buông ra! Ta không phải là kẻ biến thái! Ta không trộm y lót của ngươi!

Tần Thiên cả giận la lớn.

- Ngươi bây giờ muốn nói gì cũng được, ta đã tận mắt chứng kiến hết rồi! Đi! Ngươi không đi, ta nổ súng đó!

Lý Phỉ Nhi cũng tức giận đe dọa.

- Ta nhổ vào! Ngươi... Được, coi như ngươi lợi hại!

Tần Thiên buồn bực vô cùng, ở đâu đào tạo ra viên cảnh sát cực phẩm như cô nương này vậy, thực là quốc gia đại bại! Bất đắc dĩ, hắn đành phải theo Lý Phỉ Nhi ra cửa.

- Hừ! Muốn đấu với lão nương, ngươi còn non lắm!

Lý Phỉ Nhi vô cùng đắc ý, đẩy Tần Thiên xuống lầu dưới. Nghĩ tới việc bản thân phá được trọng án, nội tâm nàng cực kỳ hưng phấn.

Hai người nhanh chóng đi xuống dưới lầu, vì Lý Phỉ Nhi vẫn chỉ là nhân viên cảnh sát thực tập nên không có xe công vụ, đành đem Tần Thiên tới bến xe buýt. Tần Thiên vừa nghe đã muốn ngất, lại còn có chuyện như thế nữa! Nàng có thể gọi điện để nha môn phái người tới, lẽ nào nàng muốn cho thiên hạ biết ta là kẻ biến thái? Tần Thiên thực hối hận vì sao không mang theo khăn trùm đầu.

- Im miệng đi! Sớm biết có ngày hôm nay sao còn làm cái trò đó? Lưu manh đáng chết, đi! Qua bến đối diện!

Lý Phỉ Nhi đẩy Tần Thiên đi.

- Chính là con đàn bà đó! Chém chết ả!

Đột nhiên một tiếng quát bên cạnh truyền tới, sau đó hai bên đường mười mấy tên hung đồ lao tới chỗ Lý Phỉ Nhi.

- Mợ nó! Đang đóng kịch à?

Tần Thiên nhìn đám người kia đang hùng hổ xông lên, khí thế ngút trời. Lý Phỉ Nhi thấy nhiều côn đồ xông tới như vậy, nhất thời hơi choáng váng, sau đó lập tức quát:

- Không được lại gần! Bằng không ta nổ súng!

Mấy tên kia thấy súng thì ngẩn ra, không dám xông tới nữa.

- Chúng mày đừng sợ! Chỉ là thực tập viên, trong súng không có đạn đâu! Chém ả đi!

Một thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó một tên đã áp sát tới chỗ Lý Phỉ Nhi.

- Chạy mau!

Lý Phỉ Nhi hô to, kéo Tần Thiên bỏ chạy.

- Không thể như vậy chứ? Nàng có súng a! Bắn chết bọn chúng đi!

Tần Thiên kêu lên.

- Dọa người thôi! Súng không có đạn!

Lý Phỉ Nhi khẩn trương hô, kéo Tần Thiên chạy thục mạng. Tần Thiên vừa nghe thiếu chút nữa ngất lịm, con mẹ nó không có đạn, không ngờ mình cư nhiên lại bị ả lừa!

- Ngươi chạy đi báo quan trước, ta ở lại cản bọn chúng!

Lý Phỉ Nhi biết hai người khó mà thoát thân, bèn bảo Tần Thiên chạy trước, nếu không cả hai đều vong mạng.

Nói xong, Lý Phỉ Nhi lao tới cản đám côn đồ. Tần Thiên không ngờ Lý Phỉ Nhi lại muốn cản địch cho mình chạy, cảm thấy tiểu muội này cũng không tệ, bèn vận kình chấn đứt xiềng xích, đuổi theo Lý Phỉ Nhi.

Những tên côn đồ kia thấy Lý Phỉ Nhi tay không lao đến thì mừng rỡ, lập tức vung đao chém tới.

Lý Phỉ Nhi lúc này mới thấy kinh hãi, bản thân cũng quá manh động rồi, quên không lấy côn ra. Hiện tại đã không kịp nữa, bốn năm lưỡi đao đã bổ xuống đầu, trốn cũng không được. Lý Phỉ Nhi thoáng tưởng tượng ra cảnh bản thân bị chém thành tám mảnh, không nghĩ rằng mình mới vừa phá được vụ trọng án, còn chưa được công nhận là cảnh sát thì đã phải bỏ mạng, nàng thật không cam lòng!

- Ngươi phải cảm tạ ta đó!

Chợt lúc đó, bên tai Lý Phỉ Nhi vang lên tiếng Tần Thiên, sau đó còn chưa kịp phản ứng thì eo thon đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy, cả người bị nhấc bổng lên. Mấy lưỡi đao kia liền chém vào khoảng không, Lý Phỉ Nhi may mắn thoát được một kiếp.

- Chết hết đi!

Tần Thiên quát to, đặt Lý Phỉ Nhi xuống, khom người quét ngang, kình lực vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt bốn năm tên côn đồ đã ngã xuống đất, kêu cha gọi mẹ thảm thiết.

- Ngươi mau chạy đi báo quan! Chỗ này giao cho ta là được rồi!

Tần Thiên nói xong, xông tới một tên côn đồ đang ngã trước mặt, một cước đạp nát đầu gối hắn, tiếng xương vỡ giòn tan. Tần Thiên lại nhặt thanh đao trên đất, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém xuống bốn năm tên đang nằm dưới đất.

- Phụt!

Tiếng đao chém vào xương thịt vang lên, máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết, tất cả chỉ diễn ra trong mười mấy giây mà thôi. Tần Thiên vạch bắp đùi một tên, một đao chém xuống gần như đứt cả xương, còn hai tên phản ứng khá nhanh, tránh được một kiếp, sau đó lại bốn năm tên chém tới Tần Thiên.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch