Tô Yến Dĩnh nhìn thấy Lôi Quang Thử bị hất tung lên thì sợ đến nhảy dựng lên, ngộ tính của Lôi Quang Thử có mạnh thế nào thì bản thân cũng là sủng thú cấp thấp, một kích này sẽ tạo thành trọng thương cho nó mất!
Bụi mù tràn ngập bao phủ bóng dáng Lôi Quang Thử, Tô Yến Dĩnh vội vàng triệu hồi Bách Xỉ Ác Hổ thú để nó xông vào giữa sân, viện trợ cho Lôi Quang Thử.
- Nhạc Nhạc, nhanh bảo sủng thú của bạn dừng lại đi!
Tô Yến Dĩnh vội vàng muốn ngưng chiến, chợt phát hiện Lam Nhạc Nhạc bị tường đất vây quanh, chỉ sợ chưa hẳn có thể nghe được tiếng của mình.
Không xong rồi!
Lúc này, Bách Xỉ Ác Hổ Thú đã nhào vào giữa sân, thân thể khổng lồ tách đám sương mù ra, hiện ra thân ảnh Lôi Quang Thử ở bên trong.
Nhìn thấy Lôi Quang Thử bình yên vô sự nằm rạp trên mặt đất, Tô Yến Dĩnh sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc.
Rõ ràng cô nhìn thấy Lôi Quang Thử bị đánh bay, mà bây giờ có vẻ như không có nhận bị tổn thương chút nào?
Binh!
Binh!
Bỗng nhiên mặt đất chấn động, bên ngoài tường đất bảo vệ Lam Nhạc Nhạc lại dựng thẳng lên từng bức tường đất, liên tiếp ba bức tường, tầng tầng lớp lớp vây quanh bức tường đất bên trong, thủ hộ (bảo vệ) cực kỳ chặt chẽ.
Tô Yến Dĩnh thấy vậy sửng sốt.
Đây là có ý gì?
Không dự định tấn công sao?
Có điều, nếu như Địa Tàng Đầu Đà một mực phòng thủ thì cô thật sự là vô kế khả thi (không có cách nào).
Dù sao đối phương cũng là cấp 5, mà lại là sủng thú hệ nham am hiểu phòng thủ nhất, cho dù là sủng thú có thực lực mạnh như Bách Xỉ Ác Hổ Thú của cô cũng chỉ là cấp 4 trung vị, căn bản không làm gì được đối phương.
Sau một lúc lâu, tường đất chậm rãi buông ra, lộ ra một cái lỗ thủng nhỏ ở bên trong, Lam Nhạc Nhạc thò đầu ra nhìn bên ngoài, sau khi xác định bên ngoài không có nguy hiểm mới kinh ngạc nói với Tô Yến Dĩnh:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Là sao?
Tô Yến Dĩnh mờ mịt.
- Vừa rồi bỗng nhiên Tàng Tàng cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, sau đó lập tức nhốt mình lại, mình còn đang buồn bực đây, bên trong sân huấn luyện của học viện chúng mình thì có thể có nguy hiểm gì chứ, bây giờ nhìn xem thật đúng là không có gì nè.
Vẻ mặt Lam Nhạc Nhạc vô cùng nghi hoặc nói.
- Cảm giác được nguy hiểm?
Trong đâu Tô Yến Dĩnh toàn dấu chấm hỏi.
Vẫn bình thường, có nguy hiểm gì đâu nhỉ?
Với lại, sủng thú của cô cũng không hề phát hiện ra có bất kỳ nguy hiểm gì.
- Chẳng lẽ là cảm giác của Tàng Tàng sai rồi?
Lam Nhạc Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địa Tàng Đầu Đà đang núp ở bên trong cái lỗ dưới tường đất, thân thể run nhè nhẹ, ánh mắt lộ vẻ vẻ hoảng sợ.
- Kỳ quái…
Cô nghiêng đầu, trăm mối vẫn không có cách giải.
Tô Yến Dĩnh cũng chú ý tới dáng vẻ hoảng sợ của Địa Tàng Đầu Đà, hơi kinh ngạc. Sủng thú đều rất đơn thuần, vẻ hoảng sợ này không phải ngụy trang, nói rõ vừa rồi thật sự có thứ gì đó làm con Địa Tàng Đầu Đà này cảm giác được nguy hiểm, thậm chí là sợ hãi.
Thế nhưng, vừa rồi cô có mặt tại hiện trường, nhưng cũng không thấy điều gì lạ thường.
- Chờ một chút, chẳng lẽ là…
Bỗng nhiên Tô Yến Dĩnh nghĩ đến khoảnh khắc cuối cùng khi kết thúc chiến đấu, Địa Tàng Đầu Đà đánh lén Lôi Quang Thử xong lại lập tức rút lui đi.
Mà trên thân Lôi Quang Thử lại không nhìn thấy vết bị thương, có thể thấy được là nó chưa trúng công kích của Địa Tàng Đầu Đà, theo lý thuyết thì lúc này nó phải thừa thắng truy kích Lôi Quang Thử mới đúng.
Trừ phi là có nguyên nhân gì khiến nó từ bỏ.
Ví dụ như thứ gì đó làm nó sợ hãi.
Mà thứ này…chẳng lẽ chính là Lôi Quang Thử?
Nghĩ tới đây, trong mắt Tô Yến Dĩnh hiện lên một tia chấn kinh.
Điều này có thể sao?
Dù thế nào thì Lôi Quang Thử cũng chỉ là sủng thú cấp thấp, mặc dù lĩnh ngộ được sủng kỹ cao cấp nhưng chung quy là tiềm lực cực hạn của bản thân bị giới hạn trong dàn khung của sủng thú cấp thấp, không cách nào thoát ra được.
Làm sao một con Địa Tàng Đầu Đà huyết thống cao cấp cao ngạo vô cùng lại có thể e ngại một con Lôi Quang Thử cấp thấp được chứ?
- Nhạc Nhạc, gọi Địa Tàng Đầu Đà của bạn tới đây.
Tô Yến Dĩnh bỗng nhiên nói ra, muốn chứng thực ý nghĩ của mình rất đơn giản, làm một thí nghiệm nhỏ sẽ biết.
Lam Nhạc Nhạc sững sờ, không rõ ý của cô, nhưng vẫn phát ý niệm ra với Địa Tàng Đầu Đà.
Mặc dù nó kháng cự ý niệm của Lam Nhạc Nhạc, nhưng ý niệm của chủ nhân là không thể làm trái. Nên thân thể vẫn phải thành thật mà thẳng bước đi tới.
Chỉ là, bước đi vô cùng chậm chạp.
- Lôi Quang Thử, đến bên cạnh nó đi.
Tô Yến Dĩnh dùng ý thức ra lệnh.
Lôi Quang Thử cảm ứng được ý nghĩ của chủ nhân, bốn chân chậm rãi bò lên, rõ ràng là loài chuột lại bước đi ưu nhã nhẹ nhàng như chân mèo, lặng yên không một tiếng động.
Mặc dù Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc đều là học viên ưu tú, nhưng cuối cùng thì tầm mắt cũng có hạn, không hề phát giác được lực lượng và sát cơ giấu giếm bên trong Lôi Quang Thử, khí thế và tư thái kia là vô hình bộc lộ ra, giống như là thích khách trong đêm tối, lúc nào cũng có thể bộc phát một kích kinh người!
Địa Tàng Đầu Đà đang đi về phía Lam Nhạc Nhạc, nhìn thấy Lôi Quang Thử chậm rãi đi tới, vẻ hoảng sợ trong mắt lập tức dâng lên càng lớn hơn, bước chân trì trệ không tiến, mặt đất ở bên chân nó run nhè nhẹ, đất cát từ bên chân kéo lên bao trùm trên thân, nó lại thêm một tầng phòng ngự dày bảo vệ mình.
Đôi mắt Tô Yến Dĩnh sáng lên, bảo Lôi Quang Thử trở về, lại để cho Bách Xỉ Ác Hổ Thú đi đến, nhưng lần này Địa Tàng Đầu Đà lại không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại sau khi Lôi Quang Thử rời đi thì nó giống như được tha mạng, nhẹ nhàng thở ra, tầng áo giáp nham thạch bao trùm toàn thân cũng hóa thành cát mịn chảy xuống mặt đất.
- Quả nhiên là vậy.
Thấy cảnh này, Tô Yến Dĩnh vô cùng rung động.
Thế mà lại thật sự là Lôi Quang Thử.
Vậy mà Địa Tàng Đầu Đà lại đang sợ nó!
Đây chính là Địa Tàng Đầu Đà đấy, sủng thú hệ nham cao cấp cực kỳ nổi danh, giống như minh tinh trong đám sủng thú.
Vậy mà giờ phút này lại sợ hãi một con Lôi Quang Thử đâu đâu cũng có…
- Chắc chắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết, như vậy xem ra nó không chỉ có mỗi năng lực đa trọng “Lôi Ảnh Tàn Ảnh”, chắc hẳn còn có năng lực mạnh mẽ khác!
Tô Yến Dĩnh suy đoán trong lòng, trong mắt cô lộ ra vẻ hưng phấn, một chiêu đa trọng “Lôi Ảnh Tàn Ảnh” đã làm cho cô rất kích động, vậy mà còn có năng lực tiềm ẩn khác nữa!
Ông chủ cửa hàng kia không hề nói ra, không phải là anh ta cũng không biết đấy chứ?
Nếu vậy thì là cô đã kiếm được một món hời lớn!
- Cửa hàng này thật là có lương tâm, có điều hình như buôn bán không tốt lắm, hẳn là còn chưa có người nào biết đến cửa hàng này, nhất định phải tranh thủ thời gian tới đó thêm mấy lần, tranh thủ làm cái thẻ hội viên gì gì đó trước khi cửa hàng này nổi tiếng mới được.
Tô Yến Dĩnh suy nghĩ miên man bất định.
- Dĩnh Dĩnh?
Lam Nhạc Nhạc thấy Tô Yến Dĩnh cứ ngây người cười ngây ngô như kẻ ngốc, không phải là bị Địa Tàng Đầu Đà của mình doạ sợ rồi chứ?
Tô Yến Dĩnh lấy lại tinh thần, không lo được giải thích, nói:
- Lại giúp mình luyện tập cho sủng thú khác đi.
- Ách, được.
Lam Nhạc Nhạc cũng không nghĩ nhiều.
Về việc Địa Tàng Đầu Đà thì cô cũng không nghĩ nhiều, vốn dĩ cô cũng không quá để tâm đến sủng thú, nếu cô chịu để tâm vào phương diện này thì lấy tài lực trong nhà, cô muốn trở thành nhân vật phong vân trên bảng chiến lực của học viện cũng dễ như trở bàn tay.
Tiếp đó.
Sau khi liên tiếp dùng Bách Xỉ Ác Hổ Thú, Lạc Phượng, Nham Sửu Thú thay nhau ra trận thì Tô Yến Dĩnh phát hiện ra hình như thực lực ba con sủng thú của mình gửi nuôi cũng có tịnh tiến hơn so với lúc trước.
Mặc dù tiến bộ không rõ ràng như Lôi Quang Thử, nhưng ở phương diện chiến lực, ít nhất cũng tăng lên non nửa lần, như lúc trước chiến lực của Bách Xỉ Ác Hổ thú không đến cấp 5, vốn dĩ không phải là đối thủ của Địa Tàng Đầu Đà, nhưng giờ phút này lại có thể so một hai chiêu với Địa Tàng Đầu Đà rồi, thậm chí còn không bị rơi xuống hạ phong (thế yếu)!
Thường xuyên làm đối thủ giúp Tô Yến Dĩnh luyện tập, Lam Nhạc Nhạc cũng cảm giác được loại biến hóa này. Cô hơi giật mình, mới qua ba ngày ngắn ngủi mà ba con sủng thú của Tô Yến Dĩnh giống như cắn thuốc vậy, sức chiến đấu tăng lên rõ rệt!
Chẳng lẽ đây là tác dụng khi gửi nuôi sủng thú ở cửa hàng kia sao?
Ánh mắt Lam Nhạc Nhạc chớp động, là con gái nhà thương nhân nên cô trời sinh có khứu giác nhạy bén, cô cảm thấy có lẽ cửa hàng kia sẽ là một nơi có cơ hội buôn bán lớn!
Rất nhanh, đối luyện kết thúc, Tô Yến Dĩnh xem thời gian cũng sắp đến giờ bắt đầu thi đấu rồi, cô không để mấy con sủng thú tiếp tục tiêu hao năng lượng, nãy giờ đối chiến cũng chỉ điểm đến là dừng.
- Đi thôi.
Tâm tình bây giờ của Tô Yến Dĩnh rất tốt, vốn dĩ cô không có nghĩ nhiều về cuộc tranh quán quân năm nay, nhưng qua đợt diễn luyện vừa rồi, cảm nhận được sự lột xác của sủng thú của mình, cô cảm thấy chưa chắc đã không thể trùng kích một lần!