Từng đợt hoan hô sôi trào, những học viên bình thường khác không có cơ hội dự thi ở trên khán đài, nhưng bọn họ cũng rất là hưng phấn.
Cho tới bây giờ...
Người dự thi có thể thông qua sơ tuyển đều là học viên ưu tú đứng đầu trong top 100 người trên bảng chiến lực của học viện, trong đó xuất hiện cả những nhân vật phong vân của học viện mà ngày bình thường khó gặp.
Chất lượng tranh tài tăng lên rõ rệt, sủng thú ra sân thấp nhất cũng là cấp 3, có cực ít sủng thú cấp 2 xuất hiện.
Cho dù có thì vừa vào sân cũng là bị vùi dập giữa chợ, không có bất kỳ may mắn nào.
Nhìn thấy những học viên mạnh mẽ trên bảng chiến lực quyết đấu với nhau, không khí hiện trường trở nên vô cùng huyên náo!
- Còn khoảng mười phút đồng hồ, không vội.
Tô Yến Dĩnh và Lam Nhạc Nhạc cũng chạy đến đấu trường, sau khi tìm thấy khu vực của lớp mình thì lập tức đi qua đó ngồi.
Giờ phút này, trên sân đang diễn ra trận tranh tài của người khác, hai bên xuất chiến cũng được xem là có thực lực khá mạnh, đánh đến khó phân thắng bại.
Tô Yến Dĩnh nhìn qua, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt rơi vào trên người mình, cô xoay chuyển ánh mắt thì phát hiện nơi phát ra ánh mắt đó là ở phía trước, mà chỗ đó có một bóng lưng thẳng tắp đang ngồi. Đúng vậy, một người lạnh như khối băng kia tên là Giang Hàn Tuyết.
Vốn dĩ cô và đối phương cũng không liên quan nhau, nhưng qua lời nghị luận của người xung quanh lại thành quan hệ cạnh tranh.
Miệng đời đáng sợ.
Bởi càng về sau, chính cô cũng dần dần để ý đến đối phương.
Dần dà, các cô đã thật sự trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau.
Cho nên ánh mắt vừa rồi nhất định là đối phương. sTrong đôi mắt Tô Yến Dĩnh loé lên hào quang, sau khi kiểm nghiệm qua chiến lực của mấy con sủng thú, cô đã có lòng tin tuyệt đối rằng mình có thể thắng được đối phương, chứ không còn khó phân thắng bại giống như trước đây nữa!
- Dĩnh Dĩnh, sắp đến bạn rồi, cẩn thận một chút, mình chờ bạn khải hoàn (thắng lợi) trở về.
Lam Nhạc Nhạc vừa để ý nội dung hiển thị trên thẻ điện tử, vừa cổ vũ khích lệ Tô Yến Dĩnh.
Tô Yến Dĩnh mỉm cười đáp:
- Yên tâm, mình đã sớm thăm dò trình độ của đối thủ sắp tới, chỉ cần dựa vào Lạc Phượng là đã có thể nghiền ép.
Lúc này, người chủ trì đã gọi đến tên Tô Yến Dĩnh và đối thủ của cô.
Toàn trường cùng reo hò một trận.
Ở trong học viện, Tô Yến Dĩnh cũng tính là người có danh tiếng, dù sao cũng là nữ sinh có tên trong mười vị trí đầu bảng chiến lực nên tất nhiên là được mọi người chú ý.
Rất nhanh, đối thủ của cô cũng lên đài rồi, là một cậu nam sinh mập lùn.
- Bạn học Tô, nếu như mình thắng bạn thì bạn có thể cho mình xin chữ ký không? Ký ở trên ngực mình nè, mình cam đoan đời này cũng không tắm rửa!
Tên nam sinh mập lùn kia vừa lên đài đã nói vậy.
- Xuy!
Dưới đài vang lên một trận khinh thường.
- Đàn chị Tô là của tất cả mọi người, ai dám độc hưởng (chiếm làm của riêng)!
Cậu nam sinh mập lùn kia giống như nhận được cổ vũ, lập tức triệu hồi ra sủng thú của mình, là một con sủng thú hệ thủy có huyết thống trung cấp, Thủy Ẩn Thú.
Đây là một loại sủng thú hình người, toàn thân như một đoàn nước, am hiểu nhất là ẩn nấp và ám sát.
Ở trong tay con sủng thú này còn có một thanh dao găm nguyên tố, có thể cùng thân thể của nó hóa thành dòng nước.
Tô Yến Dĩnh không chút nghĩ ngợi, trực tiếp triệu hồi Lạc Phượng ra.
- Chíu!
Lạc Phượng vừa mới xuất hiện đã gây nên xáo động trong hiện trường, dù sao thì sủng thú huyết thống cao cấp vừa đến tuổi trưởng thành sẽ tự nhiên mà trở thành sủng thú cấp cao, cực kỳ trân quý, sủng thú cấp thấp của bọn họ không cách nào so sánh.
Ngọn lửa nóng bỏng lượn lờ ở bên thân Lạc Phượng, như là Thần Điểu trong lửa.
Dưới tình huống thuộc tính khắc chế lẫn nhau thì phải xem chiến lực của ai mạnh hơn.
Trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, cậu nam sinh mập lùn đã cao giọng nhận thua.
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của đám người ở đây.
Tô Yến Dĩnh cảm thấy đối phương cũng rất thức thời (biết thời thế), nhưng chợt thấy đối phương thu hồi sủng thú, trên mặt lộ ra ý cười.
Cô nhíu mày, ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc này, nam sinh mập lùn lại triệu hồi ra con sủng thú thứ hai.
Đây là một con sủng thú hệ nham.
Thuộc tính cũng không được tính là có khắc chế với Lạc Phượng, nhưng là có sức chống cự hỏa diễm khá lớn.
- Là Địa Bộ Thú!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy sủng thú này, sắc mặt Tô Yến Dĩnh hơi biến hóa, Địa Bộ Thú là một loại tương đối nổi bật trong sủng thú hệ nham, mặc dù không cách nào khắc chế sủng thú hệ hỏa, nhưng Địa Bộ Thú lại là khắc tinh của sủng thú phi hành (biết bay)!
- Xin lỗi bạn học Tô, mấy ngày nay mình đã tìm tất cả tư liệu liên quan tới tranh tài của bạn, nên cơ bản là rõ như lòng bàn tay về sủng thú của bạn, Lạc Phượng là sủng thú khó dây dưa nhất trong đám sủng thú đó, mặt khác mặc dù chiến lực của Nham Sửu Thú và Bách Xỉ Ác Hổ Thú cũng rất mạnh, nhưng đều là loại hình chính diện chém giết, chỉ cần chính diện nghiền ép là được rồi.
- Chỉ có Lạc Phượng này, cho dù là sủng thú cấp 5 cũng khó có thể đánh bại Địa Bộ Thú của mình, ngược lại sẽ bị nó dây dưa đến chết.
- Đương nhiên, bạn còn có một con chuột nhỏ thiên phú vô song, thế nhưng trong trận đấu kiểu này thì nó lại không có tác dụng gì hết, riêng Địa Bộ Thú của mình thôi là có thể nhẹ nhõm đánh bại nó.
Cậu nam sinh mập lùn mỉm cười, trận tranh tài này về cơ bản đã phân thắng bại.
Ánh mắt Tô Yến Dĩnh hơi trầm xuống, cô cũng điều tra qua tư liệu của đối phương, thấy trong số sủng thú của đối phương không hề có Địa Bộ Thú. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà cô tuỳ tiện phái Lạc Phượng ra.
- A, quên nói cho bạn học Tô là vì lần tranh tài này mà mình dùng hết tất cả tiền tiêu vặt tiết kiệm trong ba năm. Một tháng trước đi thuê con Địa Bộ Thú này dùng làm đòn sát thủ, mục đích đúng là vì lần so tài này.
Cậu nam sinh mập lùn nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt quét về phía bên ngoài sân, nói:
- Mình muốn để tất cả mọi người đều sẽ nhớ kỹ tên của mình, biết sự tồn tại của mình sau cuộc so tài này! Để ngày mình tốt nghiệp, tuyệt sẽ không tiếp tục không có tiếng tăm gì!
Tô Yến Dĩnh nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Tiền tiêu vặt trong ba năm...
Đây là khái niệm gì?
- Nói như vậy, đã ba năm liền bạn không xài tiền tiêu vặt?
Tô Yến Dĩnh hỏi.
Cậu nam sinh mập lùn nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Không sai.
- Vậy là bạn cũng không ăn quà vặt?
Tô Yến Dĩnh không dám tưởng tượng, cuộc sống mà không có khoai tây chiên không có Cocacola không có gà rán và các loại đồ ăn vặt sẽ đáng sợ đến mức nào!
Cậu nam sinh mập lùn nhíu mày:
- Đương nhiên.
Bây giờ là lúc nghiên cứu thảo luận chuyện này sao?
- Vậy vì sao bạn còn béo như thế?
Tô Yến Dĩnh hỏi.
Oành, linh hồn bị bạo kích!
Cậu nam sinh mập lùn cảm giác thân thể như bị đánh trúng một quyền, ngực khó chịu, khóe miệng của hắn vặn vẹo run rẩy bảy tám lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống được, khàn giọng nói:
- Bạn học Tô, bạn sẽ hối hận khi nói ra lời này đấy.
- Thật sao?
Tô Yến Dĩnh đưa tay, một cơn gió quấn quanh trên người Lạc Phượng, để Lạc Phượng vốn đang nhẹ nhàng linh động lập tức bay múa với tốc độ nhanh hơn.
Mặc dù gặp được khắc tinh, nhưng cô vẫn lựa chọn chiến đấu như cũ.
- Hừ, tìm chết.
Sắc mặt cậu nam sinh mập lùn âm trầm đến đáng sợ, truyền ý niệm cho Địa Bộ Thú:
- Địa Lao Cầm Tù!
Oành oành oành!
Mặt đất trên đấu trường đột nhiên nhô lên mấy chục cây địa thứ (gai đất) nhanh chóng phóng tới Lạc Phượng ở giữa không trung.
- Là Địa Lao Thuật mà Địa Bộ Thú am hiểu nhất!
Người hướng dẫn kinh hô.
Trong mắt Tô Yến Dĩnh tràn ngập chiến ý, còn chưa đánh thì làm sao biết ai mạnh ai yếu?
Bị khắc chế ư?
Hoàn toàn chính xác.
Nhưng nếu như đủ mạnh thì vẫn có thể cạy mở mọi gông xiềng kiềm chế!
- Xích Diễm Phi Điểu! (chim lửa)
Tô Yến Dĩnh để Lạc Phượng phát động công kích.
- Viêm Tức Trảm!
Liên tục phát động hai loại sủng kỹ, một con chim lửa từ trên người Lạc Phượng lao nhanh xuống chỗ nam sinh mập lùn.
Cậu nam sinh mập lùn cười lạnh:
- Địa Tàng Thủ Hộ!
Ầm!
Mặt đất dựng lên từng bức tường đất, bao phủ thân thể cậu ta.
Xích Diễm Phi Điểu đâm vào trên tường đất, lập tức hóa thành hoả tinh (đốm lửa) tan biến.
Mà Viêm Tức Trảm theo sát phía sau cũng hóa thành công kích vô dụng.
Tô Yến Dĩnh thấy tình huống này sắc mặt biến hóa.
Quá cứng.
Tuy nói sủng thú hệ nham có tính chịu lửa cực cao, nhưng cái tường đất này quá cứng rắn rồi!
- Vậy thì kết thúc.
Cậu nam sinh mập lùn dùng “Diên Khán Thuật” (nhìn xuyên) nhìn rõ tình huống bên ngoài, thấy công kích của Lạc Phượng phí công vô hiệu thì hơi cười lạnh:
- Bạn cho rằng mình tiêu hết tiền tiêu vặt tích cóp ba năm để mua một thứ rác rưởi sao?
Tô Yến Dĩnh cũng đã thi triển “Diên Khán Thuật”, nghe được lời nói của cậu nam sinh mập lùn thì hơi ngơ ngác một chút, lần nữa nhìn về phía Địa Bộ Thú, khuôn mặt cô lập tức biến sắc.
- Là Địa Bộ Thú trưởng thành!
- Cấp 5!
Khi thấy rõ số lượng sừng ở hàm dưới Địa Bộ Thú, trong nháy mắt sắc mặt Tô Yến Dĩnh trở nên cực kỳ khó coi.
Nếu như là Địa Bộ Thú cấp 3 bình thường, cho dù là thuộc tính tương khắc thì Lạc Phượng của cô cũng có lực lượng phản công, nhưng cấp 5 thì...phải biết, Lạc Phượng của cô khó khăn lắm mới lên được cấp 3 mà thôi!
- Trở về đi.
Tô Yến Dĩnh chán nản, bị gài bẫy, cô nhận thua.
Có điều, cô còn có Lôi Quang Thử và Bách Xỉ Ác Hổ Thú, đây mới là con át chủ bài để cô thủ thắng.
Lúc bị cô gọi trở lại, trong ý niệm của Lạc Phượng bỗng nhiên truyền đến một tia chống cự, cùng lúc đó, Lạc Phượng bị địa thứ (gai đất) đuổi theo nhanh chóng, dồn đến một chỗ tường đất hẻo lánh ở trên sân.
Lạc Phượng phun ra Viêm Tức Trảm công kích đủ kiểu, nhưng hỏa diễm đâm vào trên địa thứ lại không tạo thành bao nhiêu tổn hại, chỉ là thiêu đốt địa thứ đến biến thành màu đen mà thôi.
- Trở về.
Tô Yến Dĩnh vội vàng thôi động lực lượng khế ước.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng huýt dài tràn ngập cao ngạo và phẫn nộ phóng lên tận trời!
- Chíu!
Cả người nó toả ra ánh lửa ngùn ngụt, cùng lúc đó, một tia lửa cực độ nóng bỏng quét ngang ra, chặt đứt địa thứ đang bay múa đuổi bắt phía dưới!
Người hướng dẫn còn đang cảm thán Lạc Phượng bị gài bẫy, khó mà vãn hồi bại thế trước mắt, thế nhưng còn chưa dứt lời thì ông ta trở nên ngây dại.
Ông ta nhìn thấy cái gì?
Sủng kỹ hệ hoả cấp 8, Cực Sí Xạ Tuyến?
Toàn bộ chiến đấu quán trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.