Vương Kỳ liền hướng về thân xe tải bắn điểm xạ cầu may.
Ba!
Ba!
Một phát lại một phát liên tục .
Lúc này, Trương Tông Khâm đang khóa chặt mục tiêu là Tương Bội San, đang chuẩn bị bóp cò.
Ba!
Một viên đạn một lần nữa lại bắn trúng bả vai của hắn
Trương Tông Khâm đau đến nỗi súng trên tay cũng rơi xuống.
Một loại đau nhức khó tả truyền vào não bộ hắn, làm cả khuôn mặt hắn trở nên văn vẹo
"A a a! ! !"
Viên đạn này đã bắn vỡ khớp xương bả vai hắn.
Nhưng Vương Kỳ cũng không biết đã bắn trúng đối phương, nàng tiếp tụ súng về phía xe tải.
Đạn thép 5. 8 milimét của súng trưởng type 95, khả năng có thể xuyên qua một tấm thép dầy.
Xe tải thân xe chỉ là một lớp thép mỏng, căn bản là không thể ngăn cản được.
Lại một viên đạn bắn xuyên thủng thân xe, lại trúng vào bả vai của Trương Tông Khâm .
"Mẹ nó, lão tử nhất định sẽ làm thịt tất cả các ngươi!" Trương Tông Khâm cắn răng, vừa mắng, cố gắng bò lết qua vị trí khác, hắn muốn đổi vị trí ẩn nấp.
Nhưng, mồm vừa mắng xong, lần này một viên đạn xuyên thủng thân xe găm vào giữa mi tâm của hắn.
Vương Kỳ vẫn không hề hay biết.
Nàng hiện tại dựa theo phương pháp bắn điểm xạ của Điền Mặc Lan đã dậy, tiếp tục giữ nguyên tiết tấu bắn về phía thân xe.
Súng trường type 95, bắn điểm xạ một phát nối tiếp một phát , tiết tấu vô cùng nhịp nhàng.
Lúc này thân xe tải, đã bị nàng bắn thành một cái rổ.
Lúc này, Trương Thành đã lái xe tới.
Trong tay hắn là súng trường, hướng về mấy tên nam nhân đang chạy trốn đến sườn núi .
Ba! Ba!
Hai phát đạn bay ra, một nam nhân gục ngã, một tên khác bị đán bắn xuyên thủng cánh tay
Nam nhân trúng đạn ở cánh tay, nằm trên mặt đất, trong miệng rên la âm thanh "A a a " vô cùng đau đớn .
Lúc này, Trương Thành chậm rãi đi tới, hắn cầm bộ đàm, đè xuống nút call, nói : "Thân cây phía sau sườn núi đã xong."
Lúc này, Điền Mặc Lan cũng lấy ra bộ đàm, nói: "Lão công, trong thân xe tải có khả năng vẫn còn sống."
Trương Thành cầm lấy súng trường, liền bắn vào bên trong thân xe tải.
Ba! Ba! Ba!
Một tràng đạn giống như đốt một băng pháo, đạn bắn xuyên vào thân xe thủng lỗ chỗ.
Trương Thành đi đến phía sau cây, nam nhân bị thương ở tay lúc nãy, đn cầm súng lên.
Ba! Trương Thành lại bắn ra một phát đạn, phát đạn này bắn nát cánh tay còn lại của hắn.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở cửa thôn.
Trương Thành đi đến bên cạnh của nam nhân kia, đá bay khẩu súng đang nằm trên mặt đất, sau đó, chĩa thẳng súng vào đầu gã nam nhân nói: "Không thấy biển cảnh cáo trên bến tàu sao?"
Nam nhân cắn răng, ngẩng đầu nhìn Trương Thành, hung hăng cười một tiếng hắc hắc.
Hắn biết mình sẽ không sống nổi.
Hai cánh tay bị đạn súng trường xuyên thủng, máu chẩy không ngừng, hơn nữa loại vết thương này, bên trong tận thế, là vết thương chắc chắc tử vong.
Lúc này, Điền Mặc Lan từ lầu ba, nhẩy thẳng xuống, mà Vương Kỳ nhìn thấy động tác của Điền Mặc Lan, do dự một chút, cũng học theo nhẩy xuống
Thời điểm chân chạm đất, Vương Kỳ cảm thấy toàn bộ hai chân truyền đến cảm giác tê dại.
Lúc này Điền Mặc Lan đã đi đến gần xe tải, nàng giơ tay lên, ra hiệu Vương Kỳ dừng lại phía trước .
Sau đó, Điền Mặc Lan thận trọng đẩy cửa xe ra.
Cửa xe đẩy ra
Chỉ thấy bên trong buồng lái có hai xác chết.
Trong thân xe là Trương Tông Khâm.
Trên xe có bốn xác chết, bên ngoài hai xác chết khác.
Lúc này, đám người Tương Bội San đang đi đến bên cạnhTrương Thành .
Trương Thành cúi đầu hỏi gã nam nhân còn sống sót kia: "Từ đâu ra? Còn đồng đội hay không?"
Nam nhân kia cố nén đau nhức, cười hắc hắc nói: "Các ngươi chết chắc rồi”.
"Mẹ." Trương Thành rút súng lục ra, bóp cò.
Một phát đạn bắn thẳng vào giữa lông mày của gã còn lại.
Sau khi thu dọn chiến trường, tuy nhóm người lần này rất ít, nhưng vũ khí lại đem đến uy hiếp cho căn cứ đệ tứ.
May mắn phát hiện, sớm mai phục, bằng không nếu bị chúng chủ động tấn công cũng tạo thành tổn thương.
Mà trên thân của Trương Tông Khâm , Trương Thành phát hiện tấm thẻ căn cước của Trương Tông Vượng cùng hình chụp chung giữa hai huynh đệ hắn . . . .
Lau đi vết máu bám đọng lại trên mặt của Trương Tông Khâm nhìn tướng mạo hai người quả thật rất giống nhau.
Vì huynh đệ báo thù, loại sự tình máu chó này, lại có thể rơi trên đầu hắn.
Trương Thành không khỏi lắc đầu.
Bất quá, y phục của đám người lại sạch sẽ.
Hiển nhiên là có người giúp chúng giặt giũ.
Hơn nữa, bây giờ là tận thế, có tâm trạng đi giặt quần áo sao? Chắc chắn đám người này có căn cứ.
"Lão bà, khả năng không chỉ có mỗi một nhóm nhỏ này."
Trương Thành liền nói với Điền Mặc Lan .
Điền Mặc Lan gật đầu, nàng cũng phát hiện ra từ quần áo đám người này.
Những người này mặc quần áo lại vô cùng sạch sẽ.
Tại tận thế, muốn có quần áo sạch sẽ, vậy nhất định phải giặt giũ quần áo
Thế nhưng trước khi muốn đi giặt quần áo, đồ ăn phải đủ đã.
Nếu như không có đầy đủ đồ ăn, dưới tình huống bụng đói, ai còn để ý đến cơ thể có sạch hay không.
Lúc này, Trương Thành đem ảnh chụp của Trương Tông Khâm , giao cho Điền Mặc Lan, nói : "Bọn gia hỏa này, là tới báo thù cho tên đầu trọc. Nếu như bọn họ không có trở về, đám người trong căn cứ của bọn hắn sẽ nhanh chóng tìm đến."
Điền Mặc Lan nói : "Chúng ta đi bến tàu mai phục bọn họ sao?"
Trương Thành nói : "Chúng ta chỉ có 6 người, nếu như bọn họ, nhiều người , vậy chúng ta không có vũ khí hạng nặng, không thể áp chế tuyệt đối được."
Vừa rồi mai phục, vẫn là dưới tình huống số người gần tương đương nhau.
Đám Tương Bội San không phải thiện xả mỗi phát súng là có thể giết chết một người.
Một khi để địch nhân có cơ hội phản kích, vậy sẽ rất nguy hiểm.
Vương Kỳ hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Trương Thành ôm cằm suy nghĩ một chút rồi nói ra: "Anh trở về chuyển vũ khí, nếu như tốc độ đủ nhanh, trước khi bọn chúng đến, chúng ta sẽ mai phục ở bến tầu, nếu như bọn chúng tới trước, vậy phải bảo vệ cứ điểm chờ anh đến cứu viện."