Trương Thành không trở về căn cứ đệ tứ, hắn đi về phía bến tàu, trở về thành phố Đông Hải .
năm người Điền Mặc Lan, Phan Thanh Trúc… thì là trở lại bên trong căn cứ đệ tứ.
Trương Thành để lại súng máy hạng nhẹ cho bọn họ.
Lúc này đã được lắp đặt trên lầu b căn cứ đệ tứ.
Trên những ô cửa ngắm bắn của căn cứ đệ tứ, Điền Mặc Lan cũng an bài Phan Thanh Trúc, Tô Dung Dung, Tương Bội San làm nhiệm vụ giám sát.
Về phần Vương Kỳ, thì được giao nhiệm vụ lên nóc nhà, ở cạnh Điền Mặc Lan .
Kinh nghiệm chiến đấu của nàng là ít nhất.
Điền Mặc Lan dự định trước lúc chiến đấu, sẽ chỉ dậy thêm cho nàng, đồng thời, đồng thời trong chiến đấu có thể bảo vệ nàng.
Màn đêm buông xuống.
Bên trên khu đất bồi, đã đốt lên một đống lửa lớn.
Bên trên khu đất bồi không có máy phát điện.
Lửa không chỉ có thể chiếu sáng, còn có thể nấu nướng đồ ăn, nhưng bên trên khu đất bồi cũng không có nhiều gỗ, muốn đốt lửa đều phải tiến vào đất liền để tìm kiếm.
Lúc này, Long Chương đang ngồi bàn chính giữa ăn đồ ăn.
Bữa tối hôm nay của hắn là một con rắn nước chai con cá nướng, còn có một ít lương khô, cùng thịt khô.
Đây đều vật tư do thủ hạ hắn thu thập về.
Long Chương răng lợi rất tốt, lương khô cho vào trong miệng, giống như một chiếc bánh quy giòn, khẽ cắn liền vỡ thành vụn.
Chỉ trong chốc lác, con rắn nước dài hơn một thước, cùng hai con cá nướng gần hai cân, đều chui vào bụng của Long Chương.
Long Chương có sức ăn vô cùng đáng sợ.
Xương cá còn thừa lại, hắn liền ném cho đám nữ nhân phía sau.
Những nữ nhân này lao đến liếm sạch thịt vụn trên xương, một chút cũng không để dư lại
Sau đó, các nàng liền đem xương cá đi nấu canh.
Đương nhiên, đêm nay cũng có xương của rắn nước, cùng da của nó, rắn nước da mặc dù đã nướng , nhưng sau khi rửa sạch, vẫn có thể làm phong phú nồi canh của đám nô lệ.
Lúc này, một nam nhân cũng vứt bỏ xương cá mình vừa ăn, liền nói với Long Chương : "Lão đại, Trương Tông Khâm vẫn chưa trở về, nkhông biết có phải xẩy ra chuyện rồi không."
Lưu Mai vẫn chưa ăn xong, mụ ta gỡ một miếng thịt cá lớn, chấm muối rồi bỏ vào mồm, sau khi ăn xong liền giơ tay cho tên tiểu thịt tươi của mụ liếm sạch sẽ bàn tay, sau đó chừa lại một chút thịt cá cho bọn hắn.
Mà Hổ Nữu thi thô bạo hơn, ả khổ người khá lớn, ăn còn chưa đủ no, cũng không có ý để chừa lại cho đám nô lệ.
Hai tên tiểu thịt tươi mà ả nuôi, tay chân lúc này đã gầy tong teo.
Long Chương liền nói: "Xuất phát."
Cường giả thì không thích nói nhiều, đây cũng là tính cách của Long Chương. Hắn làm việc không cần người khác đề nghị, hắn cảm thấy đúng, là làm.
Hiện tại cũng giống vậy.
Dựa theo quy củ của Long Chương , trước bữa tối, đám người đi do thám phải quay về.
Không có tình huống đặc biệt, cũng không có ngoại lệ. Quy củ chính là quy củ, hắn quyết định quy củ, không có ai được phép làm tría.
Trương Tông Khâm là một trong những kẻ đứng đầu một chi tiểu đội trên khu đất bồi, hắn phải nắm rõ quy củ.
Bởi vậy, Long Chương kết luận Trương Tông Khâm đã xẩy ra chuyện.
Long Chương vừa đi ra khỏi lều vải.
Lúc này, bên ngoài lều, nam nhân cùng nữ nhân vẫn còn đang ăn.
Bọn họ ăn kém hơn bên trong rất nhiều.
Mặc dù cũng có canh cá cùng thịt cá nướng, nhưng cũng rất ít.
Ra ngoài bắt cá, không phải ngày nào cũng thu hoạch tràn đầy.
Hơn nữa, bắt được cá, phần lớn cá bắt được đều chế biến thành cá ướp muối để dự phòng.
"Đi." Long Chương nói .
Lúc này, nam nhân, nữ nhân, bên ngoài khu lều nhao nhao(*) cầm vũ khí lên, đi theo sau lưng của Long Chương .
(*) ồn ào mất trật tự
Bên trên đất bồi, đang neo đậu hơn 30 chiếc thuyền.
Mỗi một lần gặp thuyền, Long Chương đều để cho đám thủ hạ, dùng mọi cách để mang về.
Nhưng, Đông Lăng trấn là ngoại lệ, nơi đó quá nhiều thuyền.
Lúc này, đám người lên thuyền, cũng không còn là một trăm người lúc ban ngày nữa.
Trước bữa ăn tối, những đội ngũ ra ngoài tìm vật tư, cũng đều trở về.
Hiện tại đang xếp hàng lên thuyền, khoảng chừng hơn 150 người.
Đương nhiên, hầu hết vẫn là cầm khảm đao cùng gậy gỗ.
Những người này dù là nam nhân, hay là nữ nhân, cũng đều từng tẩy lễ máu tươi.
Đi theo Long Chương, bọn chúng đã từng thanh lý một thôn đầy Zombie.
Sức chiến đấu rất cường hãn.
Lúc này, đám người trên thuyền, liền lấy đèn pin chiếu sáng một phiến sông.
Long Chương đốt một điếu thuốc, đi lên thuyền.
Lần này là chiến tranh, thế nên, Long Chương để cho thuộc hạ mang theo toàn bộ vũ khí cùng đạn dược.
Tận thế bộc phát đến nay, cũng gần một năm trời.
Nhóm người Long Chương cướp được vũ khí đạn dược cũng không ít.
Sau đó, thuyền đánh cá bắt đầu khởi động.
Lần đầu, xuất phát 15 con thuyền, nhìn cảnh tượng đó vô cùng hoành tráng trên phiến sông.
Nhìn ánh đèn pin lắc lư trên sông.
Thuyền đánh cá rời đi, đám nam nô cùng nữ nô, vẫn tiếp tục canh xương cá, cùng rau dại.
Xung quanh lều trại, đều phơi thịt cá, thế nhưng tuyệt nhiên không có ai có ý định ăn vụng.
Mà trong lều vải, chồng chất đồ hộp, đồ uống, bánh bích quy, lạp xưởng hun khói, cũng không người ai dám tiến vào.
Rõ ràng bên trên bãi đất bồi, ở lại giữ căn cứ, chỉ có mười tên ác ôn, trong tay bọn chúng cũng chỉ có đao.
Số lượng nô lệ, khoảng chừng 100 người trở lên.
Trong đó nam nhân có 30 người ,40 người.
Thế nhưng lại không dám phản kháng.
Dù là bên trong đám ác ôn lúc này, còn có hai nữ nhân.
Bọn họ căn bản không nghĩ tới việc, phản lại đám ác ôn, cướp đi đồ ăn, rời khỏi khu đất bồi.
Rời đi khu đất bồi thì thế nào?
Trộm đi đồ ăn thì ra sao?
Trộm đi đồ ăn rồi sẽ có lúc ăn hết, tự mình đi tìm thức ăn sao?, nguy hiểm thật sự là quá lớn.
Hơn nữa sau khi rời khỏi khu đất bồi, có thể gặp phải những đám sói đám thợ săn khác, hơn nữa còn có Zombie.
Gặp ác ôn khác, kết quả là chết, cũng có khả năng lại đi làm nô lệ.
Gặp phải Zombie, vậy còn chết khó coi hơn.
Bởi vậy, tốt nhất vẫn cứ thành thật ở lại trở thành nô lệ !