Đông Lăng trấn có số lượng vũ khí đạn dược, giống như một trang bìa của một bộ phim nổi tiếng Nhật Bản (JAV), để cho người ta không thể nhịn lại tiến vào xem bên trong , để hiểu rõ ràng hơn.
Thời điểm ăn cơm tối, sáu người Vương Phong, Lý Dịch, Chu Đồng, Mã Kiến, Từ Thừa Đông, Thái Hiểu Minh , liền mời Tạ Viễn đến.
Đương nhiên, còn mời Vương Phỉ Phỉ đến tiếp rượu.
Xem như lãnh đạo căn cứ Giang Khẩu , bọn họ liên hoan, thương thảo chính sự, rượu thịt, tôm cá cua không thể nào thiếu được.
Một đoạn thời gian trước, bên trong Ngư Dược thôn tìm được rượu đế, đêm nay liền mở ra hai bình.
Vương Phong hiểu rõ, Tạ Viễn là một người tài ba, chỉ là hắn không thích tùy tiện xuất thủ.
"Tiểu Tạ, đây là cá trắm đen vừa bắt được hôm nay."
Cá trắm đen bỏ thêm tỏi gừng ớt, hấp xì dầu vô cùng thơm, thưởng thức đi, ăn nhiều một chút.
"đây nữa đây là cá mú biển, còn có ốc hương nướng nữa." Một bàn đầy hải sản, hơn ba kg cua bùn, nguyên một bàn ghẹ
Những thứ hải sản này, là do Vương Phong sắp xếp người chuyên môn đi bắt.
Cả một buổi chiều, phái ra hơn 40 người, mới có thể có một mâm hải sản này, thật ra cũng khôhải là rất nhiều.
Muốn ăn no khi ngoài khơi, đó là điều không có khả năng, nhưng, còn có thịt khô, lạp xưởng, trứng gà , rau được mang về, chế biến thành nhiều món khác mới thành một bàn tiệc no đủ.
Tạ Viễn cũng chỉ trả vờ khách khí một chút, sau đó liền ăn.
3 kg cua, 8 người mỗi người được nửa con.
Ngay cả Vương Phỉ Phỉ cũng không quá để ý hình tượng, ăn cũng , tiếp theo, nàng liền nghĩ rằng, chỉ cần ăn chậm chút là sẽ hết sạch.
Đám thành viên đội trị an chờ bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng bên trong không khỏi hừ lạnh.
Sinh hoạt của căn cứ Giang Khẩu , vừa thoát khỏi trạng thái thiếu thốn.
Một căn cứ 362 người mỗi ngày một người ăn hết nửa cân gạo, một ngày tiêu hao lượng, đã là 181 cân.
Hôm nay chuyển gạo về, một túi 100 cân, tổng cộng 112 túi, cũng chỉ đủ duy trì trong 62 ngày.
Tất nhiên, cơm là món chính, nhưng không thể chỉ ăn mỗi cân được, vitamin, protein đều là những dưỡng chất cần thiết cho cơ thể.
Bởi vậy, tất cả đ trên đảo đều sử dụng để chăn nuôi gà , heo dê, trồng trọt rau quả.
Vậy mà đám người này còn tổ chức tiệc cùng nhau ăn uống một bàn thịnh soạn
"Khụ khụ khụ . . . ."
Vương Phong ho khan vài tiếng, nói : "Tiểu Tạ đến Giang ng đã được 4 tháng rồi"
Mấy vị lãnh đạo đều ngừng đũa. Vương Phỉ Phỉ cầm lên giấy ăn, lau đi vết dầu trên miệng.
Tạ Viễn cũng buông kìm gỡ cua ra.
Thái Hiểu Minh cười phụ họa nói: "Nói chính xác ra là 4 tháng lẻ 3 ngày."
Chu Đồng nói : "May mắn có tiểu Tạ lên đảo, bằng không thì căn cứ Giang Khẩu của chúng ta sẽ gặp khó khăn rồi."
Lời này là nịnh nọt sao? Mà, cũng không phải.
Không có Tạ Viễn lên đảo, mấy người Vương Phong chỉ là lãnh đạo của sở nghiên cứu, làm sao có thể quản lý được tất cả, kinh nghiệm sinh tồn bên trong tận thế đều không có? Thì căn cứ Giang Khẩu một là bị ác ôn xâm lấn, hai là chết đói bên trên.
Nhất là khi Giang chủ nhiệm chết ở thành phố Đông Hải Điền Mặc Lan phản bội lại căn cứ Giang Khẩu mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn
Tóm lại, lúc căn cú Giang Khẩu khó khăn nhất, Tạ Viễn cứu vớt bọn họ, dẫn bọn họ thanh lý zombie bên trong Ngư Dược thôn , tìm được vật tư , thực phẩm để tiếp tục tồn tại.
Tạ Viễn vười vừa nói: "Mấy vị lãnh đạo quá khen, ta chỉ là dưới trướng mấy vị lãnh đạo, tận hết khả năng, vì nhân dân làm ra một chút cống hiến."
Tạ Viễn có thể có được tín nhiệm của sáu vị lãnh đạo t,ông phải không có lý do.
Hắn quả thật rất xấu bụng, miệng giống như bôi mật, bất kể là ai, đều bị hắn xoay vòng vòng,thường nói những điều người ta thích nghe mà thôi.
Làm lãnh đạo, đối với người trẻ tuổi hiểu chuyện, tự nhiên là ưa thích.
Biết ăn nói, lại biết thời thế, hơn nữa năng lực cá nhân lại mạnh, không khiến lãnh đạo gặp phiền toái, tranh cãi, để cho lãnh đạo thư giãn thoải mái.
Không giống như đám Hứa Cường, Tôn Càn những kẻ không biết suy nghĩ kia, vì một nữ nhân, sắp đánh nhau đến nơi, không một chút suy nghĩ đên đại cục , một đám tầm nhìn hạhẹp.
Nói xong những lời khách sáo.
Vương Phong chép miệng nói ra: "Tiểu Tạ a, liên quan tới Đông Lăng trấn, ngươi nghĩ sao?"
Đến rồi.
Tạ Viễn trước khi đến đây, đã đoán được ýĩ đám người Vương Phong .
Ăn trong chén, lại muốn nhìn trong nồi.
Núi này lại trông núi nọ
Đúng là nam nhân, đều như thế, đều không biết tới điểm dừng.
Tạ Viễn cũng không vội trả lời, mà giả vờ như đang suy nghĩ.
Lý Dịch lấy tay nâng lên tròng kính nói ra: "Tiểu Tạ, lão Vương muốn nói là, có biện pháp nào không, có thể mời họ gia nhập không?, nếu bọn hắn gia nhập, để cứu vớt nhân dân, khôi phục xã hội văn minh, làm ra cống hiến, ngươi xem một chút, có khả năng này hay không."
Ý nghĩ của mấy vị lãnh đạo, cũng giống như tên giả làm lãnh đạo ở núi Tiên Hạc.
Tạ Viễn cũng phối hợp gật đnói : "Có thể thử xem, trước phái người đi xem một chút đã."
Mã Kiến nói : "Vậy ngươi cảm thấy, ai là người thích hợp nhất?
Tạ Viễn ngẫm nghĩ một chút: "Ta thì sẵn sàng đi thôi, nhưng ta cảm thấy phái nam nhân đi không thích hợp."
Lúc này, Thái Hiểu Minh cùng Chu Đồng đều nhìn về Vương Phỉ Phỉ.
Thật ra, những người lãnh đạo đêm nay trước khi ăn cơm, đã thương lượng qua, trước phái sứ giả, đi Đông Lăng trấn tiến hành thương lượng, nếu như thương lượng thất bại, mới suy nghĩ đến dùng vũ lực.
Cái này gọi là tiên lễ hậu binh, sư xuất hữu danh.
Vương Phỉ Phỉ mở to hai mắt không khỏi tự chỉ bản thân nói: "Ta sao? Để cho ta đi sao?!"
Vương Phương hôm nay giới thiệu về Đông Lăng trấn ,nói vô cùng rõ ràng, bên trong Đông Lăng trấn , khẳng định có một nhóm ác ôn.
Còn đi tập kích một căn cứ của một nhóm ác ôn khác, giết rất nhiều người!
Để cho Vương Phỉ Phỉ đi thương lượng, mặc dù có thể bảo chứng Vương Phỉ Phỉ sẽ không bị giết, nhưng đây tuyệt đối là dê vào miệng cọp, có đi không có về.
Tạ Viễn lắc đầu, nói: "Vì thể hiện thành ý của chúng ta, ta cảm thấy nên để cho Chu tiểu thư đi một lần, thích hợp hơn."
Trong miệng hắn Chu tiểu thư, tên đầy đủ là Chu Thục Di, là con gái Chu Đồng, là con gái duy nhất.