Hoàng Thu Minh nói : "Ngươi đừng vội, để ta phân tích kỹ cho ngươi."
Tôn Càn gật đầu, nói : "Được, ngươi nói đi ta đang nghe đây."
"Khụ khụ." Đổng Thu Minh ho nhẹ hai tiếng, Tôn Càn từ trong túi, lấy ra thuốc lá, đưa một điếu cho Đổng Thu Minh.
Đổng Thu Minh tiếp nhận thuốc lá, Tôn Càn còn châm lửa thay hắn.
Đổng Thu Minh đắc ý hít một hơi thuốc lá, nói : "Tạ Viễn là người có năng lực, điểm ấy, ngươi cùng ta hoàn toàn phải công nhận."
Tôn Càn mặc dù chán ghét Tạ Viễn, nhưng nếu như Tạ Viễn không phải tình địch của hắn, năng lực của Tạ Viễn thật sự không thể thiếu được bên trong căn cứ.
Hoàng Thu Minh cười nói: "Bầu trời không có hai mặt trời, dân không thể có hai vua, một núi còn không thể có hai hổ , một cái căn cứ Giang Khẩu nho nhỏ này, hiện tại có 6 lãnh đạo, ngươi cảm thấy sẽ thế nào?"
Tôn Càn cau mày, hắn chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.
Đổng Thu Minh cười lạnh nói: "Đương nhiên, hiện tại vật tư còn tương đối ít, sinh tồn vẫn còn áp lực, thế nên đám lãnh đạo vẫn phải hô hào mọi người đoàn kết, thế nhưng là, ngươi và Hứa Cường vì một nữ nhân, đều tranh thành như vậy, về sau một đám lãnh đao kia thì…. ha ha."
Tiền, quyền, sắc, đa số nam nhân vì ba thứ này làm mực đích để vươn lên, bọn họ có thể vì tiền quyền sắc dốc sức làm, cũng có thể vì những thứ đó tàn sát lẫn nhau
Tôn Càn cũng không tính là ngu ngốc, hắn nghe lập tức hiểu.
Đổng Thu Minh có ý tứ là, đừng nghĩ đến những lãnh đạo hiện tại đang một lòng với nhau, thống nhất một ý kiến, nhưng vấn đề tranh đoạt vị trí lãnh đạo tối cao nhất chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Tôn Càn lẩm bẩm nói: "Thế nhưng , việc này liên quan gì đến việc ta theo đuổi Vương Phỉ Phỉ ?"
Đổng Thu Minh gẩy tàn thuốc trong tay rồi nói tiếp: "Làm sao lại không quan hệ."
"Có quan hệ?." Tôn Càn hỏi. Đổng Thu Minh không vội vã nói, mà hắn duỗi tay ra.
Tôn Càn liền lấy nửa bao thuốc, tất cả nhét vào trong tay của Đổng Thu Minh : "Đều cho ngươi, nếu chuyện này thành công, về sau ngươi muốn cái gì, ta đều mang về cho ngươi."
Mặc dù cũng là đội trưởng đội trinh sát, nhưng tiểu đội của Đổng Thu Minh , chỉ hoạt động gần khu vực đảo Giang Khẩu,như đi đánh bắt hải sản, hoặc hái lượm xung quanh, đi mạo hiểm bên ngoài rất ít.
Mà Tôn Càn lại khác biệt, hắn và tiểu đội rất liều, thường tiến đến những khu vực rất xa mạo hiểm, kiếm về rất nhiều vật tư
Bởi vậy, trong túi quần của Tôn Càn , thuốc lá đương nhiên không thiếu.
"Đây chính là ngươi nói,ta không hề bắt chẹt ngươi đâu đó." Đổng Thu Minh cười một tiếng, đem thuốc lá thu vào trong túi quần, sau đó nói: "Chu tiểu thư ưa thích Tạ Viễn, Tạ Viễn là một người tài ba, nếu như hai người bọn họ có thể ở một chỗ, người nào sẽ được lợi nhất?"
Tôn Càn nói : "Chu Đồng sao?"
"Không sai." Đổng Thu Minh nói tiếp: "Nếu như Tạ Viễn trở thành con rể của Chu Đồng , thì bên trong 6 người lãnh đạo ai sẽ cao nhất?."
Đổng Thu Minh giơ ngón tay lên ý muốn nói Chu Đồng sẽ trở thành tối cao trong căn cứ.
Tôn Càn nghi ngờ hỏi: "Chu tỷ cùng Tạ Viễn thành một đôi, Vương Phỉ Phỉ cũng sẽ không cùng ta."
”Sao ngươi vội vàng như vậy." Đổng Thu Minh bình tĩnh nói tiếp: "Chớ nóng vội, ta còn chưa nói xong đâu."
Tôn Càn nói : "Được, ngươi nói tiếp đi,ta yên lặng nghe đây."
Đổng Thu Minh liền rút một điếu thuốc, liền nói tiếp: "Đội trị an mặc dù là do Chu Đồng cùng Thái Hiểu Minh quản lý chung, nhưng đội trị an một tiểu đội trưởng là Lý Dũng, Lý Dũng là người của Vương Phong, nhị đội trưởng Vương Sam, đó là người của Lý Dịch, tam đội trưởng Triệu Đức Huy, là người của Mã Kiến, tứ đội trưởng Bàng Long là người của Từ Thừa Đông . . ."
Tôn Càn khác hỏi: "Ngươi nghe ai nói?"
Đổng Thu Minh chỉ ánh mắt của mình, hừ hừ nói: "Nhìn ra."
Mặc dù bề nổi của Giang Khẩu vẫn tương đối đoàn kết, những người lãnh đạo phân công nhiệm vụ rõ ràng, nhưng đội trị an có đặc quyền lớn phụ trách an toàn của đảo, đồng thời là nòng súng của chính quyền hiện tại, đám lãnh đạo còn không chia phần sao?
Sở dĩ, đám người Vương Phong đều lôi kéo các vị đội trưởng đội trinh sát,vì muốn bảo hộ quyền lãnh đạo của chính mình .
Nếu không Chu Đồng cùng Thái Hiểu Minh liên thủ, đây không phải tất cả do họ định đoạt sao?
Không đợi Tôn Càn hiểu hết những thứ này, Đổng Thu Minh nói tiếp: "Nếu như Tạ Viễn thành con rể của Chu Đồng ngươi cảm thấy, hắn có thể không nghĩ sẽ tiến thêm một bước sao?, . . . . ."
Tôn Càn không chút do dự trả lời: "Khẳng định nếu không hắn là đồ ngu."
Đổng Thu Minh cười nói: "vậy 5 người Vương Phong sẽ để hắn leo lên sao?"
Tôn Càn lắc đầu.
Đổng Thu Minh nói: "Cái này không được rồi, Chu Đồng có Tạ Viễn còn chưa đủ, hắn còn cần người, đội trị an không phải do hắn nắm toàn bộ, vậy chỉ có thể tìm chúng ta những người bên ngoài, hai ngày trướcc, ta nhìn thấy Vương Đạc đi tìm Vương Phương, trước đó các nàng còn đi tìm Chu Hạo, Hứa Cường."
Cái này đã quá rõ ràng.
Trên đảo những người lãnh đạo, không chỉ có kéo bè kết phái, mà còn đang tìm giúp đỡ.
Mặc dù Tôn Càn chỉ là nhân viên vòng ngoài, nhưngdưới tình huống có vũ khí trong tay nẩy ra xung đột bọn hắn đều không hề sợ đội trị an.
Bởi vậy, Vương Phong đang bị đám lãnh đạo lôi kéo.
Tôn Càn hỏi: "Vậy bọn hắn tại sao không tìm ta?"
Đổng Thu Minh nói: "Ngươi và Hứa Cường có thù, tìm ngươi liền không thể tìm Hứa Cường, còn phải nói ra sao?"
"Má..., xem thường lão tử."
Tôn Càn mắng một câu.
Tại căn cứ Giang Khẩu trong mắt những người lãnh đạo, ba người Hứa Cường, Chu Hạo, Vương Phương, mới là lão đại, bọn họ đều người đông thế mạnh.
Mà Tôn Càn chỉ có 11 người, nếu như sớm liên hệ Tôn Càn, sẽ đi Hứa Cường, thế nên đều liên hệ Hứa Cường trước rồi tính sau.
Đổng Thu Minh cười nói: "Vương Phong là quản lý vật tư, Lý Dịch là quản lý điểm tích lũy, y viện cùng thuốc men thuộc về Từ Thừa Đông ,nhiệm vụ xây dựng thuộc về Mã Kiến quản, nếu là ta, ta cũng tìm bọn hắn lăn lộn, cũng không đi cùng Chu Đồng cùng Thái Hiểu Minh ."
Nói đến đây, Tôn Càn nghe rõ.
Hắn đối với Chu Đồng rất trọng yếu.
Nếu như Chu Đồng muốn cầm quyền, hắn lại trở thành nhân tố chính giúp hắn.