Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 15: Thỉnh Giao

Chương 15: Thỉnh Giao

Đối mặt với loại não cơ bắp này, Giang Bắc Nhiên còn nói gì nữa? Chỉ có thể thầm chửi đối phương bằng một đống từ ngữ thô bỉ trong lòng, bên ngoài cười hì hì nhận thư khiêu chiến.

Bất quá ba ngày này Giang Bắc Nhiên cũng không chỉ biết chờ, thay vì để hai người còn lại tới cửa gửi thư khiêu chiến hoặc âm thầm ra tay thì không bằng hắn chủ động xuất kích, nghĩ cách giải quyết họ trước.

Thế là hắn tìm vị đệ tử phú nhị đại kia trước.

Phú nhị đại tên Lâm Cửu Ca, là con trai của Lâm Kính Tưởng, người giàu nhất Ninh Vĩnh huyện, có thể nói từ nhỏ cẩm y ngọc thực, từng nhìn khắp thế gian phồn hoa, cuối cùng tâm huyết dâng trào mà tới Quy Tâm tông. Mặt khác là muốn kiếm chút mặt mũi cho cha của hắn, về sau muốn xin thêm tiền tiêu vặt cũng dễ hơn.

Lúc Giang Bắc Nhiên tìm tới thì Lâm Cửu Ca vừa luyện công xong, vị phú nhị đại này ngược lại rất có phong độ, mặt ngoài vẫn lễ phép hành lễ với Giang Bắc Nhiên như cũ:

"Chào Giang sư huynh."

Chỉ là thanh âm có chút là lạ.

Mà câu trả lời của Giang Bắc Nhiên lại khiến con hàng này bất ngờ.

"Không biết Lâm sư đệ có muốn bàn luận một chút với ta không?”

Trước đó Giang Bắc Nhiên nghe ngóng cũng biết trong nhà Lâm Cửu Ca chuyên làm về vận chuyển, cho nên lúc nói chuyện lập tức chia sẻ những kiến thức bản thân đã biết với đối phương.

Lâm Cửu Ca nghe xong lập tức vỗ bàn tán dương, cũng biểu thị bản thân sẽ lập tức về nhà thương lượng cùng phụ thân, nếu phụ thân hắn cũng đồng ý, cả hai sẽ cho Giang Bắc Nhiên một phần thù lao phong phú. Đương nhiên, muốn dựa theo những gì Giang Bắc Nhiên nói mà hợp tác.

Giang Bắc Nhiên nghĩ rất đơn giản, phụ thân Lâm Cửu Ca có thể trở thành nhà giàu nhất dĩ nhiên là người thông minh, nếu ông ta đủ thông minh, hẳn sẽ muốn hợp tác lâu dài với người nghĩ ra diệu kế là hắn. Ngược lại, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể xem như đầu tư để đạt được ban thưởng Hoàng cấp trung phẩm thôi.

Đàm luận xong, thái độ Lâm Cửu Ca rõ ràng cung kính hơn hẳn, cũng biểu đạt sự kính nể như nước sông cuồn cuộn với Giang Bắc Nhiên, từng tiếng Giang sư huynh mang đầy vẻ âm dương quái khí vang lên.

Thế là Giang Bắc Nhiên thừa cơ hỏi tin tức của người cuối cùng trong ba người là quan nhị đại Vương Dư An.

Nhưng Lâm Cửu Ca nói cho hắn biết, họ chỉ trùng hợp nhận nhiệm vụ thí luyện này cùng nhau thôi, trước đó không quen biết. Lâm Cửu Ca chỉ biết Vương Dư An là con trai của huyện úy Xuyên An huyện. Bất quá Vương Bỉnh Quyền thì hắn có biết, hiệu án phá án của người này cực cao, rất được dân chúng kính yêu.

Tới nơi xa lạ, chuyện trọng yếu nhất cần là đương nhiên phải biết ai đứng đầu nơi này, vì thế Giang Bắc Nhiên để tâm nghiên cứu chức vụ quan viên một phen.

Huyện úy chủ quản trị an, địa vị gần như chỉ dưới huyện lệnh, nếu là ở hiện đại thì chẳng khác nào cục trưởng cục công an, là chức quan rất có chức quyền.

Sau khi cám ơn và tạm biệt Lâm Cửu Ca, trong khi Giang Bắc Nhiên suy nghĩ nên nói gì với Vương Dư An thì vị này đã tự tìm tới cửa.

"Bái kiến Giang sư huynh."

Hình tượng Vương Dư An có thể xem là một vị quân tử khiêm tốn, người bình thường chỉ là thấy hắn lễ phép mỉm cười, đoán chừng trong lòng sẽ sinh hảo cảm.

"Không biết Vương sư đệ tìm ta có chuyện gì?"

Giang Bắc Nhiên chắp tay dò hỏi.

"Nói đến đây thì có chút khó mà mở miệng, ta. . ."

Vương Dư An gãi gãi đầu:

"Ta đến là muốn hỏi Giang sư huynh có thật là không thích Lâm sư muội không?"

"Tất nhiên là thật, hôm đó các ngươi chẳng lẽ không thấy được?"

"Cái kia. . . Ta, ta có thể hỏi sư huynh một chút hay không. tại sao ngươi phải lại được Lâm sư muội thích vậy? Có thể. . . dạy ta một chút không?"

Nhìn hai gò má đỏ bừng cảu Vương Dư An, Giang Bắc Nhiên liền đối phương khẳng định đã lấy hết dũng khí để đến hỏi, cũng hiểu rõ vị sư đệ này đã không còn địch ý gì với mình, xem ra chỉ tới để học hỏi cách tán gái thôi.

Giang Bắc Nhiên lo nếu hắn cự tuyệt sẽ gây thêm nhiều phiền phức nên đành đáp ứng, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm yêu đương phong phú của mình.

Khi hắn còn học cấp hai, lúc hắn đi dạo trong công viên từng học được vô số lời tâm tình.

Tỉ như abc, ta không thể sống thiếu ngươi, ngàn vạn thứ trên đời đều không thể so với nụ cười của ngươi… các thể loại hắn đều nghe được không ít.

Mấy câu này tuy nghe hơi sến súa nhưng dù là thời đại internet phát triển vẫn dùng rất tốt. Chỉ là tiện lợi hơn, không cần đưa thư như cổ đại thôi.

Vương Dư An nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, chỉ thiếu chút trực tiếp dập đầu bái sư.

"Trước hết ta dạy ngươi mấy cái này. Không được nữa thì ta nghĩ cách khác.”

Vương Dư An nghe xong thì luôn miệng nói tạ ơn, cũng biểu thị nếu mình có thể đuổi được Lâm sư muội, nhất định sẽ tặng Giang Bắc Nhiên một hồng bao lớn, nói xong thì cao hứng bừng bừng rời đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch