Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Chính Là Thần

Chương 22: Không Thể Trở Thành Vương

Chương 22: Không Thể Trở Thành Vương


Ân Tư chỉ cảm thấy trước mắt một trận hoảng hốt, hắn đã không còn ở nguyên chỗ, mà trực tiếp quỳ gối dưới cầu thang Kim Tự Tháp, kéo dài như muốn thông lên tận mây xanh.

"Thần điện?"

Ân Tư kinh hãi đến mức xoay người ngồi bệt xuống đất, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

"Đây là nơi nào?"

"Ta, vì sao lại ở đây?"

Hắn vội vàng cúi thấp đầu, mắt không dám nhìn lên những bậc thang phía trên.

Hắn sợ ánh mắt của mình kinh động đến tồn tại nào đó ở nơi cao nhất kia.

Ân Tư không chỉ sợ hãi sự biến đổi đột ngột này, mà còn sợ hơn thần điện trên đỉnh Kim Tự Tháp, sợ hãi thần linh ngự trị bên trong, tồn tại thần bí vĩ ngạn không thể nắm bắt và suy đoán.

"Đi mau!"

"Phải đi nhanh lên!"

"Nhất định phải rời khỏi nơi này."

Toàn thân hắn run rẩy, muốn bò xuống phía dưới, đúng lúc ấy một vệt sáng chiếu rọi xuống bậc thang.

Quang mang từ nơi cao từng chút lan tỏa xuống, tựa như thủy ngân trút xuống đất.

Màu sắc trắng lóa.

Đây không phải là ánh sáng mặt trời, mà là một loại ánh sáng tinh khiết và thần thánh, phảng phất như lực lượng tỏa ra từ tận đáy lòng.

Tất cả biểu lộ trên mặt Ân Tư đều biến mất, hắn quay đầu lại.

Tròng trắng và đồng tử bị quang mang thẩm thấu, cũng theo đó hóa thành thuần bạch sắc.

Ngẩng đầu lên, trong quang mang hắn nhìn thấy một bóng hình.

Một tồn tại siêu việt thời gian và không gian, không bị hết thảy trói buộc và ảnh hưởng, vĩnh hằng bất diệt.

Hắn biết đó là gì.

Hai vai Ân Tư sụp xuống, hai tay như sợi mì vô lực rũ xuống hai bên.

Cả người như mất hết sức lực, quỳ trên mặt đất, chỉ có đầu ngẩng lên thật cao, nhìn bóng hình Tinh Thần ở nơi cao kia.

"Nhân Tái Thần!"

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thần, cũng là lần cuối cùng.

Thần không phải là một khối đá không thể di động, hoàn toàn khác với những gì hắn thấy khi còn nhỏ, phụ thân dẫn hắn vào thần điện.

Thần không rời khỏi thần điện, không phải vì thần điện giam cầm Ngài.

Mà là vì vũ trụ này bài xích Ngài, Ngài vô luận ở đâu cũng không có gì khác biệt.

"Nguyên lai!"

"Thần là như vậy."

Ân Tư hướng về phía thần giơ tay lên, phảng phất đang ôm ấp lấy quang mang.

"Thần!"

"Ngài muốn trừng phạt ta sao?"

Thần linh ngự trên cung điện cao vời vợi, thanh âm tựa như từ đám mây vọng xuống.

"Kẻ giết cha!"

"Sinh tử của ngươi do phụ thân ngươi lựa chọn, tội của ngươi cũng do hắn định đoạt."

Doãn Thần chỉ liếc nhìn Ân Tư một cái, liền thu hồi ánh mắt, trở lại bên trong thần điện.

Theo quang mang thu hồi từ bậc thang cao nhất, Ân Tư hoàn toàn tê liệt trên mặt đất.



Ân Tư vừa như một đống bùn nhão bò xuống cầu thang Kim Tự Tháp, liền bị một đám thị vệ Tam Diệp Nhân cường tráng cao lớn bao vây.

"Bắt lấy hắn!" Mấy tên thị vệ Tam Diệp Nhân tóm lấy Ân Tư, lôi đi trên đại lộ.

Ân Tư không hề phản kháng, lúc bị lôi đi, hắn còn nghiêng đầu nhìn pho tượng Trí Tuệ Chi Vương sừng sững dưới Kim Tự Tháp, đó là Yeser dâng tặng cho phụ thân.

Đứng đầy hai bên đại lộ Thần ban cho Chi Thành là con dân Nhân Tái Vương Quốc tràn đầy hy vọng, bọn họ không dám tin nhìn Ân Tư đại vương tử bị áp giải.

"Là Ân Tư điện hạ?"

"Sao lại là Ân Tư điện hạ?"

"Không thể nào, hắn là con trai của Trí Tuệ Chi Vương."

"Rốt cuộc là vì cái gì?"

Trong ánh mắt kinh ngạc và rung động của mọi người, Ân Tư bị lôi đến trước mặt Redlichiida, ấn hắn quỳ xuống trên một mảnh đá vụn.

Cung điện huy hoàng tráng lệ ngày xưa đã hóa thành một đống đá vụn, dưới những tảng đá còn chôn vùi từng cỗ thi thể Tam Diệp Nhân.

Trên phế tích, ánh mắt Redlichiida nhìn chằm chằm vào Ân Tư, trong mắt hắn có những điều khó có thể lý giải, phẫn nộ, bi thương.

"Sao ngươi dám làm ra chuyện như vậy?"

"Giết chết phụ thân của ngươi? Còn mạo phạm thần linh?"

"Ngươi làm thần tế tự, vậy mà dùng lực lượng Thần ban cho để giết vua của ngươi."

Redlichiida không đợi Ân Tư trả lời, hắn liền giơ lên một vật như hòn đá hình trứng, chất vấn hắn.

"Ngươi nói."

"Dung Hợp Quái Bố Ân đệ đệ ngươi, vì sao lại ở trong tay ngươi, Bố Ân đâu?"

Ân Tư không hề che giấu, trong mắt hắn không hề có chút hối hận nào, tựa như không hề để ý mà nói.

"Ngài nói đúng không?"

"Vĩ đại Trí Tuệ Chi Vương? Với sự cơ trí của ngài, không khó đoán ra những gì ta đã làm, phải không?"

Ngọn lửa giận dữ của Redlichiida hoàn toàn bị Ân Tư đốt cháy, hắn phẫn nộ quát vào mặt Ân Tư.

"Nhưng ta muốn nghe ngươi nói."

Ân Tư nghiêng đầu sang một bên, miệng thì ngoan cố nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt phụ thân.

"Ta giết Bố Ân, sau đó đào lấy xương nơi mi tâm của hắn."

"Ta ăn hết, tự nhiên có thể khống chế Dung Hợp Quái của hắn."

"Về phần thi thể của hắn, ở ngoài biển khơi."

Sau khi nghe xong, toàn thân Redlichiida run lên.

"Ngươi, nghiệt tử."

"Ngươi đang tìm cái chết."

Vương hậu vội vã lao ra từ phía sau, giữ chặt trượng phu của mình.

"Đừng giết hắn!"

Redlichiida nhìn vương hậu của mình, trong mắt hắn tràn đầy nộ hỏa.

"Hắn giết huynh đệ của mình, hắn giết Bố Ân."

"Hắn còn muốn giết ta, giết chết phụ thân của hắn."

"Bố Ân cũng là con của ngươi."

"Vì sao không thể giết hắn, hắn không nên trả giá đắt cho những gì mình gây ra sao?"

Vương hậu cầu khẩn nhìn Redlichiida: "Cũng vì chúng ta đã mất đi một đứa con trai, không cần phải mất thêm đứa con trai thứ hai."

Vương hậu nằm rạp trên mặt đất, ôm chặt lấy Redlichiida: "Hơn nữa!"

"Ta không hy vọng ngài tự tay giết chết con của mình."

"Đó sẽ là chuyện bi thảm nhất trên đời, xin đừng để chuyện này xảy ra, có được không?"

"Hãy trục xuất hắn đến một nơi thật xa, để hắn vĩnh viễn không được trở lại."

Vương hậu nhìn trưởng tử của mình: "Mau cầu xin phụ thân ngươi tha thứ đi!"

Ân Tư lại cười ha hả, quỳ trên mặt đất với vẻ ngạo mạn, nói.

"Ta không sai."

"Ta là trưởng tử của ngài, ta mới là Trí Tuệ Chi Vương đời sau."

"Ta làm sao có thể chấp nhận việc ta không phải là vương, ta làm sao có thể chịu đựng người ngồi trên vương vị không phải là ta."

"Dù hôm nay ngươi không giết ta, tương lai ta cũng sẽ giết Yeser."

Hắn nhìn phụ thân của mình, nói rõ ràng.

"Không thể trở thành vương."

"Ta thà chết còn hơn."

Có thể thấy rõ, Ân Tư đã không định sống tiếp nữa.

Nghe xong, nếu như vừa rồi Redlichiida còn phẫn nộ, thì bây giờ trong mắt chỉ còn lại sự băng lãnh.

Hắn từng bước một đi xuống từ cung điện đổ nát, vừa đi vừa nói với Ân Tư.

"Ân Tư."

"Nếu quả thật muốn giết ngươi, người đó chỉ có thể là ta, phụ thân của ngươi."

"Chứ không phải huynh đệ của ngươi."

Phần dưới nhọn hoắt của quyền trượng đâm xuyên lồng ngực Ân Tư, máu tươi từ những đường hoa văn trên quyền trượng không ngừng chảy xuống.

Redlichiida tự tay giết chết Ân Tư, trong vũng máu, Ân Tư nghe thấy tiếng khóc khàn cả giọng của mẫu hậu, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn Redlichiida.

Không biết là đang nhìn phụ thân của mình, hay là vương miện trên đỉnh đầu Ngài.

Cho đến khi hoàn toàn mất đi tất cả ý thức.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch