Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Chính Là Thần

Chương 23: Trở Về Đi

Chương 23: Trở Về Đi


Vương Quyền chi tranh, phụ tử tương tàn.

Hết thảy khởi nguồn từ đâu, ai mà hay biết? Có lẽ, từ thuở ấu thơ, khi Ân Tư vui vẻ nhảy nhót bị phụ thân Redlichiida đạp lên Thần Cung Điện, rồi nhìn thấy ánh mắt thất vọng vô cùng của phụ thân nhìn mình chằm chằm, tất cả đã bắt đầu.

Cũng có thể, vào khoảnh khắc Yeser giác tỉnh bẩm sinh thiên phú, vận mệnh cốt nhục tương tàn đã được định sẵn.

Nhưng giờ khắc này, so đo làm chi nữa.

Trận náo kịch này, rốt cục cũng hạ màn kết thúc.

"Đông!"

Redlichiida rút quyền trượng khỏi tay, ném mạnh xuống đất, cốt chất quyền trượng phát ra tiếng vang trầm đục.

Một khắc ấy, thân thể hắn lung lay chực ngã, thị vệ bên cạnh kinh hoảng vây quanh.

"Vương!"

"Trí Tuệ Chi Vương!"

Hắn dùng sức đè chặt thị vệ bên cạnh, cố gắng để bản thân khỏi té ngã, thở dốc mấy hơi, hắn mới khôi phục khí lực, phất tay để người khiêng thi thể Ân Tư xuống.

Quay đầu lại.

Nhìn về phía vương hậu đang ngồi dưới đất, hé miệng mà ngay cả tiếng khóc cũng không thể thốt ra, trong mắt Redlichiida tràn đầy áy náy.

Để một mẫu thân tận mắt chứng kiến con mình chết trước mắt, thực tế là quá mức tàn nhẫn. Hơn nữa, kẻ giết hài tử, lại chính là trượng phu, là cha ruột của đứa trẻ.

"Thật xin lỗi!"

"Thật... Rất xin lỗi."

Redlichiida không ngừng lặp lại lời xin lỗi, dù rằng thực tế hắn so với nàng, cũng chẳng khá hơn chút nào.

Hắn ôm lấy vương hậu, rời khỏi mảnh phế tích này.

Bước chân hắn có chút nặng nề, nhưng đôi tay vẫn dùng hết sức ôm chặt lấy nàng.

Thậm chí còn khom lưng hạ eo, hành động mà một Redlichiida thường ngày chẳng đời nào làm, mất hết cả vương khí độ. Nhưng giờ phút này, hắn chẳng còn bận tâm.

"Đi!"

"Chúng ta trở về đi!"

Bên trong lẫn bên ngoài, toàn bộ Tam Diệp Nhân đều quỳ rạp xuống đất. Tất cả đều cảm nhận được bi thương của Redlichiida, dù trên mặt hắn không lộ bất kỳ biểu cảm nào, càng không hề làm ra vẻ yếu đuối.

Vương hậu bắt đầu không ăn uống được gì, ngay cả nước cũng không trôi qua cổ họng, cả người lâm vào hôn mê, mất hết ý thức.

"Ân Tư."

"Con chạy đi đâu vậy? Sao còn chưa về nhà?"

"Có phải lại chạy ra biển nghịch nước rồi không? Ta đã bảo con đừng đi mà."

"Bố Ân."

"Con lại nghịch ngợm gây sự với đại ca nữa hả? Hôm nay ta nhất định không tha cho con đâu."

Trong mộng, nàng không ngừng gọi những lời đã nói với con khi còn trẻ, những mong mỏi khi con vừa chào đời, những răn dạy khi con nghịch ngợm phá phách.

Lúc ấy, nàng còn trẻ, các con quây quần bên cạnh, ngây thơ, đáng yêu biết bao.

Redlichiida một mực canh giữ bên cạnh nàng, lắng nghe những lời nàng nói, nắm chặt tay nàng.

Mãi đến vài ngày sau, vương hậu đột nhiên tỉnh lại, ý thức khôi phục thanh tỉnh.

Đây là hồi quang phản chiếu.

Redlichiida cũng hiểu rõ, nàng đã đến điểm cuối của sinh mệnh.

Sắc mặt Redlichiida thoáng chốc trở nên khó coi tột độ, phảng phất chực trào lệ. Nhưng khi vương hậu mở mắt nhìn hắn, hắn lại cố nén, gượng gạo nở nụ cười.

"Nàng tỉnh rồi."

Vương hậu cũng cảm nhận được mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Ý thức nàng vô cùng thanh tỉnh, nàng nhìn Redlichiida, rồi nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay mình.

"Không cần nói xin lỗi, thiếp không trách chàng."

"Thiếp chỉ là... không cam tâm..."

"Ân Tư, vì sao lại biến thành như vậy?"

"Mọi chuyện, sao lại thành ra thế này?"

Giọng vương hậu càng nói càng nhỏ: "Đợi Yeser trở về, hãy truyền vương vị cho Yeser đi!"

"Chàng cũng mệt mỏi rồi!"

"Nên... nghỉ ngơi một chút."

Redlichiida gật đầu, giọng nói nghẹn ngào:

"Được!"

"Được!"

Đồng tử vương hậu lóe lên ánh sáng nhạt, nhưng người ta vẫn thấy rõ, quang mang ấy đang dần lụi tắt.

Đôi mắt sáng ngời, dần dần hóa thành màu xám của đá.

Redlichiida nhìn vương hậu nằm trên giường đá, thân thể nàng dần cứng ngắc hoàn toàn, từ trong ra ngoài hóa thành một pho tượng đá.

Vương hậu đã chết.

Đây lại một lần nữa giáng một đòn nặng nề lên Redlichiida.

Vừa mất đi hai con trai, hắn lại mất đi người mình thương yêu nhất.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán vội vã, có người vô cùng nóng nảy từ bên ngoài xông vào, đồng thời vang lên tiếng tranh luận ồn ào, là bởi kẻ muốn xông vào bị thị vệ ngăn cản.

"Vĩ đại Trí Tuệ Chi Vương!"

"Ngài không sao chứ!"

"Ân Tư, hắn sao có thể làm như vậy? Hắn sao có thể giết Bố Ân, còn phản bội phụ thân?"

"Tại sao lại như vậy? Ân Tư hắn điên rồi sao?"

Có kẻ chân tình thực lòng, có kẻ thăm dò dò xét.

Hai con trai và hai con gái còn lại cũng rốt cục trở về. Cùng họ trở về còn có con cái, thậm chí cả cháu chắt của họ.

Redlichiida không quay đầu lại, chỉ nói một câu:

"Để bọn họ vào."

Cả đại gia đình tràn vào, cảnh tượng họ nhìn thấy là vương hậu đã chết. Thanh âm huyên náo thoáng chốc im bặt.

Một lúc lâu sau, mới có người cất tiếng: "Mẫu hậu?"

Trong mắt Redlichiida tràn ngập vẻ u ám, hắn nói với các con:

"Đều đã trở về."

"Hãy nhìn mẹ các con lần cuối đi!"

"Tạm biệt nàng cho tử tế."

Còn chính hắn, chậm rãi bước ra khỏi gian phòng, vòng qua Trí Tuệ Cung Điện đổ nát, đi vào một mật thất phía sau, nơi những bức bích họa chạm khắc kín tường.

Cửa đá mật thất đóng lại, hắn một mình ngồi trong bóng đêm.

Redlichiida lại lần nữa gỡ Trí Tuệ Vương Miện xuống, rồi bắt đầu khắc ấn thệ ước lên vương miện. Ngay sau đó, hắn không dừng lại, khắc tiếp những câu còn dang dở.

Chỉ là giờ phút này, tâm tình hắn đã hoàn toàn khác. Khi khắc những lời trước đó, hắn tự hào và đắc ý biết bao.

Còn bây giờ, hắn cảm thấy bi thương.

Nhân sinh của hắn, không viên mãn như hắn vẫn tự khoác lác. Hắn cũng không vĩ đại đến thế. Hắn đã xem nhẹ quá nhiều thứ, và mất đi quá nhiều thứ.

Chỉ là trước đây, chính hắn vẫn luôn không nhận ra.

"Thần nói."

"Redlichiida!"

"Khe rãnh dục vọng."

"Sẽ không vì ngươi cho đến đủ nhiều mà thỏa mãn."

"Đại sơn oán hận... Đại sơn... Càng không vì bố thí ân huệ mà biến mất."

Khắc xong câu này, hắn không thể nhịn được nữa.

Nước mắt tuôn rơi, hắn che kín mặt.

"Thần a!"

"Ngài đã biết từ lúc đó rồi sao?"

"Đáng tiếc, ta đã không nghe theo chỉ dẫn của ngài."

Kỳ thật, lúc ấy hắn đã lờ mờ nghe ra ý của Thần, chỉ là không muốn tin mà thôi.

Có lẽ Thần cũng biết, nên mới thở dài mà nói ra một câu như vậy.

Một lúc lâu sau, hắn mới hồi phục từ trong bi thương.

Trên mặt hắn không hề có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ cẩn thận chạm trổ tiếp lên Trí Tuệ Vương Miện. Hắn không muốn nghe thế giới bên ngoài rốt cục đang xảy ra chuyện gì, cũng không muốn để ý đến bất cứ điều gì khác.

Hắn chỉ muốn chạm khắc hoàn thành ước hẹn giữa mình và Thần Linh.

Nhiều ngày sau.

Redlichiida cuối cùng cũng bước ra khỏi mật thất. Người bên cạnh dâng lên quyền trượng, nói cho hắn biết tang lễ đã được an bài ổn thỏa.

Redlichiida lại nói: "Đợi thêm một chút."

Hắn giơ cao Trí Tuệ Vương Miện, thanh âm xuyên qua đại hải.

"Yeser!"

"Con đã tìm thấy Khởi Nguyên Chi Địa chưa? Nếu tìm thấy rồi, hãy trở về đi!"





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch