Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 2: Người Nhặt Xác

Chương 2: Người Nhặt Xác




Sáng sớm, giọt sương đọng trên lá cây, khói xanh lượn lờ.

Mặt trời mọc từ phương đông, đám Luyện Linh Sư của Thiên Tang Linh Cung đã sớm thức dậy, thu nạp linh khí ở các nơi, hoặc trong rừng cây, hoặc trong đình nghỉ mát, hoặc trong tiểu viện của ai đó...

Đầu cành sàn sạt, chim sẽ kêu chim chíp, vô cùng mỹ hảo.

Trên thông đạo uốn khúc, có hai thân ảnh lén lén lút lút đi qua, một cao lớn, một thấp bé.

Thân ảnh cao lớn là một nam tử khôi ngô, tay buộc bao cát, lúc này hóp lưng lại như mèo nhìn xung quanh, bộ dáng có tật giật mình.

Một bên là thanh niên chỉ tới cổ của gã, eo mang trường kiếm, thần sắc hưng phấn.

"Lưu sư huynh, loại chuyện nhặt xác tốt như thế, làm sao đến lượt chúng ta? Chuyện này bình thường không phải đều do ngoại môn trưởng lão xử lý sao?" Thanh niên Chu Tá nói.

"Đương nhiên là tranh thủ đến, bằng không ngươi tưởng cơ hội như thế có thể rơi vào đầu chúng ta sao?" Nam tử khôi ngô Lưu Chấn nhìn bốn phía, phát hiện không có ai để ý đến hai người bọn họ, lập tức thở dài một hơi, "Nghe nói Văn lão đại đã đưa không ít Linh Tinh."

"Như thế à..." Đôi mắt nhỏ của Chu Tá híp lại, xoa xoa tay thấp giọng, "Vậy chúng ta đến nhặt xác ai?"

"Từ Tiểu Thụ." Lưu Chấn vừa đi vừa nói, "Nghe nói hắn vì lần Phong Vân Tranh Bá này bế tử quan đột phá tam cảnh, tính toán thời gian, hôm nay đã đến lúc, lâu như vậy còn không ra, xem ra đã thân tử đạo tiêu."

"Tam cảnh?" Chu Tá kinh ngạc nhìn lại, tu vi này chẳng phải tám lạng nửa cân với mình sao, "Tam cảnh nào có chất béo gì? Còn không bằng để hắn tự sinh tự diệt đâu."

"Ngươi biết cái gì!" Lưu Chấn cho y một cái bốp vào sau gáy, "Từ Tiểu Thụ, nhập Linh Cung đã gần ba năm, không nói thứ khác, vẻn vẹn chỉ tiểu viện kia đã có giá trị hơn ngàn Linh Tinh."

"Hítz, có tiền như vậy?"

"Đương nhiên! Ta còn nghe nói, trên người gia hỏa này còn có một thanh cửu phẩm Linh Kiếm."

Chu Tá nghe vậy, con mắt đều muốn trợn lồi ra, "Cửu phẩm Linh Kiếm?"

Một tiếng kinh hô này, sợ là người xung quanh đều có thể nghe được.

"Nói nhỏ chút!" Lưu Chấn nhìn thấy bốn phía có người quăng tới ánh mắt bất mãn, lại bộp một phát lên đầu tên gia hỏa kia, gọi lớn tiếng như vậy là sợ người khác không nghe thấy ư?

Hai người không tiếp tục nói nhảm nữa, rẽ trái lượn phải, cuối cùng thấy được một cái tiểu viện yên tĩnh được đại trận bao phủ.

Lưu Chấn dẫn đường ở phía trước bỗng nhiên dừng lại.

"Còn xa... ôi!"

Chu Tá đi ở phía sau nhất thời đâm sầm vào lưng Lưu Chấn, đau đến vò cái trán, oán giận nói: "Lưu sư huynh, sao ngươi bỗng nhiên dừng lại..."

Bởi vì thấp hơn một cái đầu, ánh mắt bị ngăn cản, y đi sang một bên, lập tức minh bạch vì sao Lưu Chấn dừng lại.

Sân nhỏ ở phía trước, thế mà có hơn mười người đang ngồi xếp bằng.

Những người này không nói lời nào, tĩnh tọa tu luyện, thoạt nhìn vô cùng hài hòa.

"Sao có nhiều người như vậy?"

Chu Tá mộng, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Chấn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, "Không phải ngươi nói Văn lão đại bỏ ra rất nhiều Linh Tinh mới tranh thủ được cơ hội sao?"

Lưu Chấn đã bị tức đến nói không ra lời, nghe vậy liền tiếp tục ân cần hỏi han đầu Chu Tá.

"Ngươi còn nhìn không ra, đám gia hỏa này đều đã thành tinh!"

"Mẹ kiếp, chỗ khác không tu luyện, lại đặc biệt chạy tới nơi này, nhất định là tin tức bị lộ ra ngoài!"

Chu Tá đau khổ vò đầu, thầm nghĩ cho dù thật như vậy ngươi cũng đừng có bộp đầu ta nữa có được không.

Trước tiểu viện có mười người ngồi xếp bằng, hiển nhiên phát hiện lại có người đến, trong bụng không khỏi nở hoa, thuận miệng nhạo báng:

"Nha, lại có người đến, lần này tới hơi trễ a, mặt trời đều đã mọc rồi."

"Đây là Lưu Chấn, tiểu tử bên cạnh là ai, mới tới, đi theo mở mang kiến thức?"

"Ta nói Lưu Chấn này, ngươi cũng quá bất cẩn rồi, trời còn chưa sáng ta đã chạy tới, kết quả nơi này còn có người..."

"Hừ, ta tới từ tối hôm qua."

"Ta hôm trước!"

"Ta hôm trước trước!"

Trước tiểu viện lập tức bắt đầu líu ríu.

Không biết có phải là khoác lác hay không, cuối cùng còn xuất hiện một tên ngồi xổm một tháng, lập tức khiến mọi người ném tới ánh mắt kính nể.

Lưu Chấn cảm thấy đầu não choáng váng, cả giận nói: "Các ngươi tới đây làm gì?!"

"Ài, Lưu Chấn, ngầm hiểu lẫn nhau cả thôi!"

"Đừng hỏi, đều là vì cửu phẩm Linh Kiếm."

Chu Tá kém chút cười ra tiếng, hóa ra tình báo này mọi người đều biết? Uầy, vừa rồi còn tránh ta thất thố đây.

Y liếc nhìn Lưu Chấn, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, sắc mặt gia hỏa này đen sì chẳng khác nào ăn pháo, phảng phất một giây sau liền sẽ nổ tung.

Lưu Chấn chỉ cảm thấy phổi căng cứng, đây chính là tình báo Văn lão đại bỏ ra một đống Linh Tinh đổi lấy, làm sao rẻ mạc như vậy?

Người mình không thể nào tiết lộ tình báo, vậy cũng chỉ có thể là bọn gia hỏa kia đi đút lót trưởng lão?

Giống như vừa rồi người kia nói, ngầm hiểu lẫn nhau...

Đáng giận, đến cùng là trưởng lão nào lại thất đức như thế, một cái tình báo bán cho nhiều người như vậy!

Lời nói nghẹn ở trong lòng, khó chịu giống như bị táo bón, hai người cứ đứng như vậy, trong không khí tựa hồ có con quạ nghịch ngợm bay qua.

Người ngồi ở trước viện tựa hồ đã thấy nhiều, hết sức quen thuộc vỗ vỗ mặt đất.

"Lưu Chấn, tới, ngồi bên này."

"Đừng khách khí, cứ xem như tiểu viện nhà mình là được."

"Phốc!" Chu Tá nhịn không được cười ra tiếng.

Lưu Chấn lại cho y một bộp tay, buồn bực đi tới, đi được nửa đường lại bị tiểu viện biến hóa kinh trụ.

Chỉ thấy bức tường vô hinh bảo phủ tiểu viện bắt đầu ba động, sau một khắc trực tiếp vỡ ra, cửa vào tiểu viện xuất hiện.

Những người ngồi ở đây đều chú ý tới biến hóa này, nhao nhao ghé mắt, có người nhìn sắc trời một chút, phát giác không thích hợp.

"Lúc này mới giờ Thìn, không phải nói trận pháp đến trưa mới giải trừ ư?"

"Ai mở trận pháp? Nơi này không ai am hiểu trận pháp, Lưu Chấn, là ngươi sao?"

Lưu Chấn kém chút xông lên đè tên kia xuống đất ma sát, mình cách tiểu viện xa như vậy, làm sao khai mở trận pháp?

Với lại, ngươi là ai, ta quen ngươi sao?

Có thể đừng cứ gọi tên ta, còn tha thiết như thế.

Đối với đám người ngồi đây, Lưu Chấn cũng chỉ có thể im lặng, hiện tại không phải lúc xoắn xuýt những chuyện này, gã đang toàn lực chú ý vào cửa tiểu viện.

Két!

Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao gầy cầm ngược hắc kiếm, giống như buồn ngủ tựa vào cửa ra vào.

"Sáng sớm nhốn nháo gì mà nhốn nháo, còn có để cho người ta ngủ hay không!"

Từ Tiểu Thụ hơi mơ màng, tối hôm qua còn muốn giày vò muốn luyện công, nhưng nghĩ lại, hắn đi cũng cần hô hấp, mà hô hấp chính là tu luyện...

Dứt khoát nằm xuống!

Nào ngờ đập chết một con muỗi, lại tới một con, đập xong một con, còn có con thứ ba.

Hắn bị mấy con con muỗi quần cho ngủ không được, sửng sốt giày vò một đêm mới vất vả thiếp đi, thế mà sáng sớm lại bị người đánh thức!

Mặc dù nói tiểu viện có trận pháp cách âm, nhưng cũng không cao cấp.

Âm thanh nói chuyện của đám người này càng lúc càng lớn, truyền vào "Ong ong ong", giống như con muỗi, thực sự không nhịn được.

Rút kiếm bước ra!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch