Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 3: Người Nhặt Xác (2)

Chương 3: Người Nhặt Xác (2)




Từ Tiểu Thụ lăn lộn ba năm ở ngoại môn, sao có thể không biết suy nghĩ của đám gia hoả này, không phải là chờ mình bế tử quan sau đó nhặt xác, muốn vớt chút chất béo sao?

Thật ngại quá, một ta ngã xuống, lại có một ta khác đứng lên.

Hắn dựa vào cửa, nhìn bốn phía, giễu giễu nói: "Chư vị, sáng sớm tập trung ở trước cửa tiểu viện Từ mỗ làm gì? Ta cũng không bán điển tâm!"

Tất cả mọi người nhìn qua người kia, đều bị khiếp sợ đến.

Từ Tiểu Thụ?

Hắn đột phá xuất quan?

Phải biết, loại vật tư chất này, giống như một cái rãnh trời, Từ Tiểu Thụ dùng thời gian ba năm nói cho tất cả mọi người, hắn trời sinh tam cảnh, sao có thể bởi vì một cái bế tử quan mà đột phá?

Đây là vận khí cứt chó gì!

"Từ Tiểu Thụ?"

"Ngươi không chết?"

"Tình huống như thế nào, ngươi... đột phá tứ cảnh?"

Từ Tiểu Thụ vừa muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy cột tin tức trong đầu đổi mới:

"Bị hoài nghi, giá trị bị động, + 12."

Từ Tiểu Thụ vui mừng, tối hôm qua hắn còn đang buồn rầu, về sau muốn gia tăng giá trị bị động, chẳng lẽ còn phải chủ động phóng thích mùi thịt của mình hấp dẫn con muỗi, hiện tại xem ra...

Không chỉ công kích, hoài nghi cũng được?

Chẳng lẽ, mọi hình thức ngôn ngữ cùng hành vi bị động, đều có thể giúp mình gia tăng giá trị bị động?

Tăng thêm tối hôm qua bị con muỗi công kích sáu lần, hắn đã có mười tám điểm giá trị bị động.

Chỉ là, tối hôm qua bị cắn nhiều lần như vậy, mỗi lần cũng chỉ có "+ 1", sao lần này xuất hiện một cái "+ 12" ?

Từ Tiểu Thụ nghi hoặc, hắn nhìn tất cả mọi người ở đây, tỉ mỉ đếm, tổng cộng mười bảy người.

Hẳn ước chừng, có thể trong số những người này, có mười hai người biểu thị hoài nghi đối với chuyện mình đột phá đến tứ cảnh,?

"Hắn chính là Từ Tiểu Thụ?" Chu Tá mò tới bên cạnh Lưu Chấn, thấp giọng hỏi.

"Bị hoài nghi, giá trị bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ vui vẻ, lỗ tai hắn cực kì thính, trong nhiều người nhặt xác như thế, vẫn có người không biết thi thể là ai?

Hắn cầm hắc kiếm bước ra cửa viện, những người này lập tức từ từ lui lại.

Vì kiên định ý chí bế tử quan, Từ Tiểu Thụ hắn hao phí tất cả Linh Tinh, đập nồi dìm thuyền mua thanh cửu phẩm Linh Kiếm này.

Kiếm tên "Tàng Khổ", ngụ ý thâm tàng đau khổ, như nếu vô pháp đột phá, vậy liền chết đi với thanh kiếm này.

Bây giờ thành công đột phá tứ cảnh, phối hợp với cửu phẩm Linh Kiếm, cùng với Bạch Vân Kiếm Pháp đã khổ tu ba năm... mặc dù chỉ tu luyện ra một thức, nhưng đối mặt với đám người này, chưa chắc không có lực đánh một trận.

Người có tu vi cao nhất ở đây, cũng chính là Lưu Chấn Luyện Linh ngũ cảnh, lão đại có cảnh giới cao sẽ không hạ thấp thân phận chạy đến đây nhặt xác.

Cho nên hiện tại đám người này nhìn thấy Từ Tiểu Thụ xuất quan, vô thức lòng sinh thoái ý.

Thế là một người rút kiếm, mọi người chấn kinh.

"Muốn nhặt xác Từ Tiểu Thụ ta, sao lão đại các ngươi không tự mình tới."

Bất luận tu vi hay tư lịch, Từ Tiểu Thụ lăn lộn ngoại môn ba năm, đã coi như là lão nhân gia, thậm chí đủ để xưng đại sư huynh ngoại môn.

Bằng không hắn sao có thể có nhiều tài sản như vậy, còn có tiểu viện và Linh Kiếm.

Những gia hỏa lợi hại hơn hắn đều bước vào Tiên thiên, tiến vào nội môn, mà đám người còn lưu lại ngoại môn thì xưng lại lão đại, năm đó còn có mấy tên làm cái đuôi đi theo hắn đây.

Cho nên một lời vừa ra, liền khiến đám người sửng sốt không ai dám phản bác, dù Lưu Chấn cao hắn một cảnh giới, nhìn thấy linh quang hắc kiếm lưu chuyển trên vai hắn, cũng đành giữ im lặng.

"Từ đâu đến thì về nơi đó hết đi!" Từ Tiểu Thụ phất tay, giống như đang xua vịt.

Đám người hoàn toàn không nghĩ tới Từ Tiểu Thụ vừa lên đã lớn tiếng doạ người, khí thế hoàn toàn bị nghiền ép, hậm hực quay đầu muốn rời đi, cũng không dám lầm bầm vài câu.

"Lưu sư huynh, chúng ta cứ đi như thế?" Chu Tá cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Lưu Chấn nhìn Từ Tiểu Thụ, mặc dù không cam lòng, nhưng chẳng lẽ gã còn có thể xông lên giết hắn, sau đó nhặt thi thể?

Không nói trong Linh Cung không cho phép tư đấu, có thắng được hay không cũng làm một vấn đề.

"Đi thôi." Gã thở dài, theo đám người rời đi.

"Chờ một chút."

Từ Tiểu Thụ ở phía sau bỗng nhiên kêu lên, bộ dáng tự hồ nhớ đến chuyện gì.

Đám người quay đầu, không rõ ràng cho lắm, chỉ thấy Từ Tiểu Thụ cắm kiếm xuống mặt đất, quát lên: "Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thật tưởng Từ mỗ không có chút khí tiết nào ư?"

Tất cả mọi người cũng nổi giận, bọn họ lãng phí mấy canh giờ chờ đợi, cái rắm đều không mò được, bây giờ quay đầu liền đi đã không tệ, còn muốn như thế nào nữa?

"Ngươi muốn thế nào?" Lưu Chấn cau mày nói, đám người mình thật muốn cùng nhau vây công, Từ Tiểu Thụ sao có thể gánh được, chẳng lẽ hắn bế tử quan đến mức đầu óc choáng váng, muốn một đánh mười bảy?

Chỉ thấy Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc nói: "Không có gì, đừng kích động, ta cũng chỉ hỏi mấy vấn đề."

Đám người không nói, Từ Tiểu Thụ ôn hoà nói: "Ta nói ta đột phá tứ cảnh, các ngươi tin không?"

Tất cả mọi người nghe vậy sững sờ, gọi mọi người lại chỉ vì hỏi cái vấn đề rách này? Nhưng mà vì rời khỏi nơi này, bọn họ đều gật đầu như gà con mổ gạo.

"Ừm."

"Tin, tin!"

"Từ sư huynh thật lợi hại, tứ cảnh rồi, cho nên chúng ta có thể đi rồi chứ?"

Từ Tiểu Thụ sửng sốt, sao lại là loại phản ứng này?

Đừng a, hoài nghi ta, xin hãy thỏa thích hoài nghi ta!

Hắn thầm hò hét ở trong lòng, vất vả lắm mới nghĩ ra cách kiếm điểm bị động, sao lại không ai phối hợp?

Mắt thấy đám người vội vã không nhịn nổi muốn đi, hắn linh cơ khẽ động, thu kiếm đứng dậy, nước chảy mây trôi nói: "Không dối gạt chư vị, kỳ thật Từ mỗ đã đột phá ngũ cảnh..."

"Làm sao có thể?"

"Ha ha, Từ sư huynh nói giỡn..."

Tất cả mọi người nhao nhao lên tiếng, bọn họ cũng không bị mù, khí tức tu vi tứ cảnh của ngươi sáng giống bóng đèn, ngươi nói ngươi ngũ cảnh?

Nói láo không chớp mắt, thật chỉ có ngươi.

"Nhận hoài nghi, giá trị bị động, + 15."

Từ Tiểu Thụ vui vẻ, nguyên lai phải như vậy?

Hắn nhìn chỉ có mười lăm người, nói cách khác còn có hai người tin mình? Hai con hàng này không kẻ kẻ ngốc đấy chứ?

"Ha ha, kỳ thật, ta đã đột phá tới lục cảnh..."

Đám người: ? ? ?

"Nhận hoài nghi, giá trị bị động + 17."

Khá lắm, đây chính là lợi khí xoát giá trị bị động, nào phải người nhặt xác gì đâu chứ?

Từ Tiểu Thụ buông tay: "Không giả nữa, ta ngả bài, kỳ thật ta đã thất cảnh..."

Đám người chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhúc nhích, chẳng lẽ tên Từ Tiểu Thụ này đang tiêu khiển bọn họ? Thế này là có ý gì?

"Nhận hoài nghi, giá trị bị động, + 13."

Ây, sao còn thấp hơn?

Từ Tiểu Thụ chỉ chú ý đến cột tin tức, không có chú ý tới biểu lộ của đám người, lập tức nói bổ sung: "Được được, không nói giỡn, ta đã bát..."

"Từ Tiểu Thụ, ngươi đừng khinh người quá đáng!"

"Sĩ có thể giết, không thể nhục!"

"Các huynh đệ, lên!"

Từ Tiểu Thụ giật nảy mình, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn mười bảy khuôn mặt đang bốc khối đen ở phía trước, lập tức giật nảy mình nhảy vào tiểu viện, cánh cửa "Ba" một tiếng đóng lại, lập tức khởi động trận pháp.

Đậu xanh, chẳng phải chỉ nói mấy câu thôi ư, có cần phải như vậy không?

Giống như ăn pháo!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch