Chương 63: Năm đó ngay cả Thánh Vực ta cũng có thể san bằng Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Lâm Thành Đống nghe vậy, cũng không thèm để ý, cười nói: "Sợ cái gì, chẳng lẽ một cái Linh Thể thất trọng còn có thể ăn chúng ta hay sao?"
Ba người đều là cao thủ Thần Thông ngũ trọng, lục trọng, còn sợ một cái Linh Thể thất trọng?
Hộ vệ kia ngẫm lại cũng thấy thế, đối phương bất quá chỉ là một Linh Thể thất trọng mà thôi, cho dù ở trong rừng rậm bố trí bẫy rập gì, chẳng lẽ ba người bọn hắn đều là Thần Thông bí cảnh còn phải sợ một cái Linh Thể thất trọng.
"Bất quá chúng ta vẫn nên cẩn thận, một khi phát hiện không đúng, thì lập tức lui ra ngoài." Hộ vệ kia nói.
Lâm Thành Đống cười cười, sau đó đi vào rừng rậm.
Ba người tiến vào rừng rậm không bao xa, đã nhìn thấy Diệp Vô Trần khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, giống như đang chờ bọn hắn?
Hộ vệ kia nhướng mày, hai mắt liếc nhìn, vận chuyển chân khí trong đan điền, mở rộng cảm giác, nhưng hắn phát hiện trong rừng rậm chính xác chỉ có một mình Diệp Vô Trần.
Diệp Vô Trần thấy Lâm Thành Đống sắc mặt kinh nghi * , lạnh nhạt nói: "Không phải ngươi muốn giết ta sao, ba cái Thần Thông bí cảnh giết một cái Linh Thể thất trọng, chẳng lẽ còn sợ?"
*Kinh nghi: Kinh ngạc + nghi ngờ
Lâm Thành Đống hai mắt âm lãnh, nhe răng cười: "Đang giả thần giả quỷ à, tiểu tử, có chiêu gì thì cứ sử dụng hết ra đi, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi đó!"
"Đại thiếu gia, hay là để ta ra tay trước đi!" Một tên hộ vệ tiến lên, nói.
Lâm Thành Đống chần chờ một chút, gật đầu: "Cũng tốt, ngươi trước phế hắn đi, mệnh của hắn thì lưu lại cho ta!" Nói xong, lùi lại bên bờ.
Diệp Vô Trần vô duyên vô cớ tiến vào rừng rậm, hơn nữa trong rừng rậm không hề sợ hãi còn chờ bọn hắn, trong lòng hắn vẫn có chút cảnh giác.
Diệp Vô Trần thấy Lâm Thành Đống lùi sang bên bìa rừng, cũng không thèm để ý. Lúc này, hộ vệ kia khẽ động trường đao trong tay hắn chém ra một đao, sóng đao đi qua, hàn khí bức người, mặt đất xung quanh kết thành từng khối băng.
Hiển nhiên, là do đối phương tu luyện Hàn Khí Quyết.
Bất quá, hộ vệ kia phát hiện ra đao khí vừa chém tới trước mặt Diệp Vô Trần, đột nhiên Diệp Vô Trần biến mất, vô tung vô ảnh.
Ba người Lâm Thành Đống kinh ngạc.
Bỗng nhiên, bọn hắn nhìn thấy cây cối bốn phía giống như sống lại, không ngừng chuyển động, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta hoa cả mắt, hơn nữa còn phong bế đường lui sau lưng bọn hắn.
"Đây là, Diễn Mộc đại trận!" Một tên hộ vệ trong đó giật nảy cả mình.
"Diễn Mộc đại trận!" Lâm Thành Đống biến sắc: "Là Mộc Ân đại nhân!"
Trong 13 nước, người nào không biết Diễn Mộc đại trận có uy lực kinh người của Mộc Ân, cho nên, ba người theo phản xạ có điều kiện liền nghĩ đến Mộc Ân.
Bất quá lúc này, bên tai ba người vang lên tiếng cười lạnh của Diệp Vô Trần: "Mộc Ân? Mộc Ân tính là thứ gì chứ."
Sau đó, vô số cây cối bay lên, mang theo lực lượng kinh khủng, đánh về phía ba người, lực lượng kia vô cùng cường đại, vượt xa ba người, ba người không cách nào ngăn cản được, trong nháy mắt đã bị đánh bay.
"Đại thiếu gia, ngươi đi mau!" Một hộ vệ trong đó đột nhiên chém một đao chém về phía mặt đất bên cạnh: "Dùng Thổ Độn Phù!"
Thổ Độn Phù!
Lâm Thành Đống nghe vậy, đang tuyệt vọng lập tức vui mừng, lòng có hi vọng, không sai, Thổ Độn Phù! Trên người hắn có một tấm Thổ Độn Phù, là đệ đệ hắn Lâm Phi Vũ mời một vị Đại Trận Pháp Sư tốn rất nhiều thời gian để luyện chế, sau khi thôi động, có thể dẫn người độn địa mà đi.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lâm Thành Đống tranh thủ thời gian lấy ra Thổ Độn Phù, sau đó thúc giục đại trận trong Thổ Độn Phù.
Lập tức, Thổ Độn Phù bắn ra một đoàn quang mang màu vàng đất, bao xung quanh người Lâm Thành Đống, bắt đầu xoay tròn, muốn phá vỡ mặt đất bỏ chạy.
Nhưng ngay lúc Lâm Thành Đống muốn phá vỡ mặt đất, đột nhiên phát hiện ra mặt đất bốn phía giống như ngưng tụ thành sắt thép vậy, vô luận thôi động trận pháp trong Thổ Độn Phù như thế nào, cũng không cách nào phá vỡ được mặt đất.
"Tại sao lại như vậy!" Lâm Thành Đống sắc mặt bối rối.
"Tại sao lại như vậy?" Diệp Vô Trần cười lạnh: "Bởi vì ngoại trừ Diễn Mộc đại trận, bên ngoài còn có Địa Mẫu đại trận!"
Ở trước mặt Địa Mẫu đại trận, Thổ Độn Phù hay phù gì cũng không thể dùng được.
"Cái gì, Địa Mẫu đại trận!" Ba người Lâm Thành Đống nghe xong, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Hai đại trận cấp ba cao cấp.
Diệp Phong này, chẳng lẽ bên người có hai vị Đại Trận Pháp Sư cao giai bảo hộ? Có thể bố trí được đại trận cấp ba cao cấp, tuyệt đối là Đại Trận Pháp Sư cao giai.
"Ngươi đến cùng là ai? Tại sao lại có thể có hai vị Đại Trận Pháp Sư bảo hộ ngươi? !" Âm thanh Lâm Thành Đống có chút run rẩy.
Diệp Vô Trần nghe vậy cười một tiếng, đi ra khỏi Diễn Mộc đại trận, đi tới trước mặt ba người Lâm Thành Đống.
Ba người thấy Diệp Vô Trần xuất hiện, một tên hộ vệ trong đó đột nhiên chạy như bay mà lên, trong nháy mắt nhào về phía Diệp Vô Trần, hiển nhiên là định bắt Diệp Vô Trần lại, sau đó cưỡng ép Diệp Vô Trần để thoát thân.
Bất quá, hắn vừa bổ nhào đến trước mặt Diệp Vô Trần, liền thấy Diệp Vô Trần tùy ý vung tay lên, một đầu Thổ Long to lớn do nham thạch ngưng tụ thành từ dưới lòng đất xông ra, trong nháy mắt đánh hắn bay ra ngoài.
Tên hộ vệ kia đập xuống bên canh hai người Lâm Thành Đống, toàn bộ ngực bị đánh đến phát nổ, máu thịt be bét.
"Ngươi có thể điều khiển Địa Mẫu đại trận, là ngươi, Địa Mẫu đại trận là ngươi bố trí!" Trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Vô Trần.
Lâm Thành Đống và tên hộ vệ còn lại chấn động, khiếp sợ nhìn Diệp Vô Trần, Địa Mẫu đại trận, là do Diệp Phong tự mình bố trí?
Nói như vậy, Diễn Mộc đại trận cũng là?
Bên người Diệp Phong căn bản là không hề có Đại Trận Pháp Sư.
Lâm Thành Đống đột nhiên nhớ tới lúc ở trên thuyền Diệp Vô Trần từng nói qua hắn muốn bố trí Thập Phương Băng Kiếm đại trận để đánh giết Địa Long, hắn mặt mũi tràn đầy sợ hãi, Diệp Phong này cũng không phải là nói đùa? !
"Không, không có khả năng!" Lâm Thành Đống hoảng sợ, không muốn tin tưởng: "Ngươi rõ ràng chỉ là Linh Thể cảnh, không có khả năng bố trí được Diễn Mộc đại trận, Địa Mẫu đại trận này!"
"Là ai nói cho ngươi Linh Thể cảnh không thể bố trí được Diễn Mộc đại trận, Địa Mẫu đại trận?" Diệp Vô Trần lạnh nhạt, hướng ba người đi tới.
Ba người Lâm Thành Đống ngẩn ngơ.
Linh Thể cảnh cũng có thể bố trí được đại trận cấp ba?
"Diệp Phong, ta sai rồi, van cầu ngươi thả ta ra đi." Đột nhiên, Lâm Thành Đống quỳ xuống đất cầu xin, giọng nghẹn ngào: "Ngươi đừng giết ta, nếu ta chết rồi, Lâm gia nhất định sẽ tra ra ngươi có liên quan, chẳng lẽ ngươi không sợ Lâm gia ta trả thù sao? !"
"Lâm gia?" Diệp Vô Trần cười xùy một tiếng: "Năm đó ngay cả Thánh Vực ta cũng có thể san bằng, còn sợ một cái Lâm gia của ngươi?"
Thánh Vực? Cái gì Thánh Vực?
Ba người Lâm Thành Đống khẽ giật mình.
Lúc này, bên người Diệp Vô Trần Thổ Long lần nữa ngưng tụ, vuốt rồng khổng lồ vỗ xuống, ba người Lâm Thành Đống chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, trong nháy mắt đã mất đi tri giác cùng ý thức.
Diệp Vô Trần tiến lên, lục soát trên người bọn họ một chút, Lâm Thành Đống quả nhiên không lừa hắn, đúng là có bốn khối đá Cực Hàn.
Ngoại trừ bốn khối đá Cực Hàn, trên người ba người còn có mấy vạn linh thạch hạ phẩm, thẻ vàng mấy trăm triệu, một bình đan dược hạ phẩm linh đan, Diệp Vô Trần cũng không khách khí, thu sạch, sau đó dẫn Thiên Địa Chi Hỏa thiêu ba người đến sạch sẽ, lúc này mới ra khỏi rừng rậm, trở về Luyện Dương Bảo Thuyền.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, Luyện Dương Bảo Thuyền tiếp tục lên đường, đi về phía trước.
Bởi vì trước đó ba người Lâm Thành Đống mua vé tàu trạm cuối là đến thành Băng Hàn, cho nên ba người Lâm Thành Đống không lên thuyền tiểu nhị cũng không chú ý.
Sau một ngày, bảo thuyền rốt cục đi tới điểm cùng của Xích Giang.