Chương 70: Trở về Lôi Cực tông Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Hiển nhiên Đoàn Vĩnh cũng nghĩ giống Diệp Vô Trần, cười nói: "Về sau Thiếu gia nên dọa tên gia hỏa này nhiều một chút."
Ô Thú Mã hít một ngụm khí lạnh, dùng hai mắt đen láy trừng mắt nhìn Đoàn Vĩnh.
"Ha ha, vẫn rất mang thù." Đoàn Vĩnh cười nói. Hai người cười một tiếng.
Sau đó, Đoàn Vĩnh giới thiệu cho Diệp Vô Trần ba vị đệ tử, đại đệ tử Tống Binh, nhìn trung hậu thật thà, Nhị đệ tử Hồ Mị, ngược lại dáng vẻ tiểu gia bích ngọc, coi như động lòng người, Tam đệ tử Dương Thạch hai mắt nho nhỏ, rất khôn khéo.
Khi ba người nghe Đoàn Vĩnh muốn ba người gọi Diệp Vô Trần là một Linh Thể cảnh là thiếu gia, rõ ràng ba người hơi sửng sốt.
Ba người đều là cao thủ Thần Thông bí cảnh, đương nhiên là không tình nguyện rồi.
Chỉ có điều, Diệp Vô Trần cũng không để ý, đợi ba người lui về sau, Diệp Vô Trần mới hỏi Đoàn Vĩnh tình huống những ngày tu luyện này.
Đoàn Vĩnh tu luyện Trấn Thần Quyết và Thiên Địa kiếm pháp rất thuận lợi, Trấn Thần Quyết đã tu luyện đến tầng thứ hai, mà Thiên Địa kiếm pháp, đã tu luyện tới kiếm thứ ba.
Diệp Vô Trần thầm gật đầu, Đoàn Vĩnh không hổ là trời sinh Kiếm Tâm, nhanh như vậy đã tu luyện tới kiếm thứ ba, nếu để cho Lê Thiên Thiên tu luyện Thiên Địa kiếm pháp, nói không chừng phải mất ba năm mới có thể tu luyện tới kiếm thứ ba.
Diệp Vô Trần lại hỏi tình huống hai tháng nay của Lôi Cực tông.
"13 nước xung quanh, hiện tại chuyện lớn nhất chính là đại điển bái sư của Lôi Cực tông."
Đoàn Vĩnh hai mắt chớp động: "Lâm Phi Vũ bái lão tổ Lôi Cực tông Trương Hưng làm vi sư, bây giờ địa vị của Lâm gia rất to lớn, các gia tộc to nhỏ trong Linh Sơn quốc to đều phải dựa vào Lâm gia, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Linh Sơn quốc sẽ trở thành Lâm gia."
Diệp Vô Trần kinh ngạc, nghe ý của Đoàn Vĩnh, bây giờ thế lực của Lâm gia đã sắp vượt qua vương thất của Linh Sơn quốc rồi?
Thế lực Lâm gia lại mạnh như vậy?
"Một khi Lâm Phi Vũ bái Trương Hưng làm vi sư, chỉ sợ Lâm gia, Khương gia sẽ hạ thủ với Tứ Quý Kiếm Tông của chúng ta." Đoàn Vĩnh trầm ngâm nói.
Với mâu thuẫn của hắn với Lâm Phi Vũ, Khương Tiểu Bằng, chắc chắn Lâm Phi Vũ và Khương Tiểu Bằng sẽ không buông tha cho hắn.
Sau khi Lâm gia tiêu diệt Tứ Quý Kiếm Tông, uy thế sẽ cao hơn, đến lúc đó, chắc chắn tùy tùng cũng sẽ nhiều như mây.
"Yên tâm, Lâm gia vẫn chưa tiêu diệt được Tứ Quý Kiếm Tông." Diệp Vô Trần lạnh nhạt nói.
Đoàn Vĩnh nhìn Diệp Vô Trần, nội tâm phun trào, gật đầu.
Ngày kế tiếp, Diệp Vô Trần và Đoàn Vĩnh cưỡi xe Ô Thú Mã rời khỏi Tứ Quý Kiếm Tông, bắt đầu chạy về Lôi Cực tông.
Nhìn thấy tốc độ Tiểu Hắc Tử như lưu tinh, Diệp Vô Trần cười nói: "Đột phá Linh thú cảnh chính là khác biệt như vậy, chạy rất nhanh."
Hai tháng này, đương nhiên Tiểu Hắc Tử không phụ sự kỳ vọng của Diệp Vô Trần, đã đột phá đến Linh thú cảnh.
Đoàn Vĩnh cười ha ha: "Bây giờ Tiểu Hắc Tử thi chạy với những Ô Thú Mã khác, tuyệt đối là đứng đầu."
Toàn bộ Thần Châu đại lục, Ô Thú Mã có thể đột phá Linh thú cảnh, đoán chừng cũng chỉ có một con ở trước mắt.
Nghe thấy những lời này của Đoàn Vĩnh, lúc này, Tiểu Hắc Tử lại tăng nhanh tốc độ một lần nữa, liên tục hí lên vô cùng đắc ý.
Diệp Vô Trần cười nói: "Hai năm sau, nếu ngươi chưa đột phá đến Nguyên thú cảnh, đến lúc đó ta vẫn sẽ bán ngươi cho lò mổ heo."
Điều này đã dọa đến hai chân Tiểu Hắc Tử nghiêng qua một bên, suýt chút nữa là ngay cả xe ngựa cũng không kéo nổi.
Tiểu Hắc Tử vốn đã đen, còn kinh sợ như thế, gương mặt kia lại càng đen.
Đoàn Vĩnh cũng là kinh ngạc: "Hai năm? Thiếu gia, có phải quá nhanh không?"
Hai năm từ Linh thú đột phá Nguyên thú cảnh, coi như một số Thượng Cổ dị thú cũng không làm được.
"Không nhanh." Diệp Vô Trần lắc đầu cười một tiếng: "Hai năm sau, ngươi cũng có thể đột phá đến Thần Hồn cảnh."
"Ta? Thần Hồn cảnh?!" Đoàn Vĩnh có chút ngây ngốc. Trên Nguyên Đan chính là Thần Hồn, thế nhưng muốn đột phá Thần Hồn cảnh, còn khó hơn Nguyên Đan cảnh gấp trăm ngàn lần, nếu dễ dàng đột phá như vậy, 13 nước Thần Hồn cảnh cũng sẽ không thưa thớt như vậy.
Hiện tại 13 nước cộng thêm Lôi Cực tông, cao thủ Thần Hồn cảnh cũng sẽ không vượt qua mười người.
"Đừng kinh ngạc như vậy." Diệp Vô Trần cười nói: "Ta nói ngươi có thể đột phá thì có thể đột phá , đợi qua ít ngày nữa, ta sẽ cho ngươi áo giáp và một Thập Bội Ngũ Hành Tụ Linh Trận."
"Thập Bội Ngũ Hành Tụ Linh Trận!" Đoàn Vĩnh thấy cổ họng khô khô.
Bởi vì cuộc thi đấu Sơn Hà Lôi Đài vẫn còn mười ngày nữa, cho nên, Diệp Vô Trần cũng không để Tiểu Hắc Tử chạy gấp gáp, trên đường, Diệp Vô Trần tiếp tục tu luyện hóa nội đan Địa Long ở trong xe ngựa.
Chín ngày sau, Diệp Vô Trần về tới Lôi Thành, gặp được Trần Hải và A Lực.
Trần Hải thì ngày càng trẻ ra, lúc trước A Lực cường tráng giống như một con trâu, hiện tại thì cường tráng giống như một đại ngưu, A Lực mới 17 tuổi đã gần được hai mét rồi.
Diệp Vô Trần không đến một mét bảy, đứng bên cạnh A Lực, thấp hơn hai cái đầu, hơn nữa khổ người của A Lực rất lớn, bắp thịt toàn thân đều nở nang, Diệp Vô Trần thì gầy gò yếu ớt, trắng nõn nà, đứng chung với A Lực, so sánh đó quả thật sự rất lớn.
"Đêm nay ta sẽ ăn thịt Địa Long." Sau khi Diệp Vô Trần nhìn thấy hai người Trần Hải, cười nói.
Trần Hải nghe vậy kinh hỉ, hóa ra thiếu gia là săn giết được con Địa Long kia.
Đồng thời, trong lòng của hắn không nhịn được cảm khái, ăn được món này thì càng tốt, nửa năm trước hắn và thiếu gia ngay cả thịt heo đất cũng không ăn nổi, bây giờ cũng được ăn thịt Địa Long.
Địa Long, đây chính là rồng đó.
"Thiếu gia, về sau, chúng ta đều ăn thịt Địa Long sao?" Vẻ mặt A Lực rất thèm thuồng.
Chỉ cần nhắc đến ăn, vẻ mặt của A Lực mới có thể phong phú, bình thường chính là một cái đầu gỗ, mặt không cảm xúc, chỉ có điều khổ người hắn rất lớn, quan tâm chuyện ăn cũng là điều bình thường.
Diệp Vô Trần cười ha ha: "Thịt Địa Long ăn nhiều cũng sẽ nôn, về sau, chúng ta sẽ thay đổi thức ăn, ngẫu nhiên ăn một ít thịt Kỳ Lân, thịt Phượng Hoàng, thịt Quỳ Ngưu, thịt Thanh Long."
Diệp Vô Trần liên tiếp nói mấy chục loại.
Trần Hải, A Lực đều trợn mắt há miệng.
Những con này giống như đều là Thượng Cổ dị thú huyết mạch Thần cấp.
Đêm đó, trong phủ đệ, mùi thịt Địa Long thơm nức mũi, chính là mùi thơm của lục phủ ngũ tạng.
Tiểu Hắc Tử đương nhiên cũng theo ba người Diệp Vô Trần ăn như gió cuốn, ăn đến chít chít.
Trần Hải cười nói: "Nếu bay giờ bán Tiểu Hắc Tử, có lẽ sẽ được rất nhiều tiền."
"Một Ô Thú Mã Linh thú cảnh chắc chắn sẽ rất đáng tiền." A Lực cũng nghiêm túc gật đầu.
Mấy ngày nay, Tiểu Hắc Tử đã ăn biết bao nhiêu linh nhục Bạch Giao.
Tiểu Hắc Tử nghe thấy vậy, trừng mắt nhìn A Lực với vẻ mặt hung dữ.
A Lực cười hắc hắc nói: "Đột phá Linh thú cảnh, tính khí lớn nhỉ? Nếu không hai ta đến so tài một chút." Nói xong cuốn tay áo lên, cánh tay kia con to hơn đùi của Tiểu Hắc Tử.
Hai tháng này, A Lực cũng thuận lợi đột phá đến Thần Thông bí cảnh.
Tiểu Hắc Tử nhìn thấy cánh tay A Lực con to lớn hơn đùi ngựa của nó, lập tức sợ hãi.
Ba người Diệp Vô Trần cười ha ha.
Ngày tiếp theo, ngày thi đấu Sơn Hà Lôi Đài, ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ, Diệp Vô Trần từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bầu trời sáng sủa: "Hôm nay, thời tiết thật đẹp."
"Đi! Đi tới sơn mạch Lôi Cực!"
Bốn người, cưỡi xe ngựa ra Lôi Thành, không bao lâu đã tới chân núi sơn mạch Lôi Cực.
Diệp Vô Trần xuống xe ngựa, chỉ thấy một biển người, khắp núi đều là đầu người.
Hôm nay là ngày thi đấu Sơn Hà Lôi Đài của đệ tử ngoại môn Lôi Cực tông, ngày mai là đại điển bái sư của Lê Thiên Thiên và Lâm Phi Vũ, người còn nhiều hơn so với cuộc khảo hạch đệ tử Lôi Cực tông vào tháng trước.
"Vô Trần công tử!" Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Diệp Vô Trần nhìn lại, chỉ thấy Nhậm Doanh Dung bước tới với vẻ mặt kinh ngạc, bên người nàng còn có một mỹ nhân có dung mạo không hề thua kém nàng.