Diệp Vô Trần nhìn thấy là Nhậm Doanh Dung, gật đầu cười: "Hóa ra là Nhậm cô nương, Nhậm cô nương cũng tới tham gia đại điển bái sư của Lôi Cực tông sao?"
Nhậm Doanh Dung nhìn khuôn mặt trắng nõn của Diệp Vô Trần, đẹp đến chói mắt kia, cười uyển chuyển: "Đúng vậy, không nghĩ tới sẽ gặp được Vô Trần công tử ở đây, thật đúng là duyên phận." Nàng nhấn mạnh hai chữ duyên phận, rất có hàm nghĩa.
Đôi mắt đẹp có chút e ngại, có chút hiếu kỳ và nhiều nhất là nóng bỏng.
"Vô Trần công tử cũng tới tham gia đại điển bái sư của Lôi Cực tông sao?" Sau đó nàng cười hỏi.
Diệp Vô Trần lắc đầu: "Ta nào có tư cách tham gia đại điển bái sư của Lôi Cực tông."
Theo quy định của Lôi Cực tông, cũng chỉ có đệ tử nội môn trở lên trong Lôi Cực tông mới có thể tiến vào hội trường đại điển bái sư của Lôi Cực tông.
Nhậm Doanh Dung cười khanh khách: "Nếu ngay cả Vô Trần công tử cũng không có tư cách tham gia đại điển bái sư này, vậy thì chỉ sợ 13 nước không ai có đủ tư cách."
Diệp Vô Trần cười cười: "Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn của Lôi Cực tông."
Nhậm Doanh Dung kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Vô Trần, xác định Diệp Vô Trần không nói đùa, cười nói: "Thật không nghĩ tới Vô Trần công tử lại hạ mình ở trong Lôi Cực tông."
"Doanh Dung, vị công tử này là?" Lúc này, mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh Nhậm Doanh Dung cười hỏi.
"Đúng rồi, Tô Lệ, vị này là Diệp Vô Trần công tử." Lúc này Nhậm Doanh Dung mới hồi tỉnh lại, tranh thủ thời gian giới thiệu Diệp Vô Trần cho nữ tử bên cạnh.
Tô Lệ tò mò nhìn Diệp Vô Trần, cười nói: "Hóa ra là Vô Trần công tử."
Dường như Nhậm Doanh Dung có chút nhiệt tình quá mức đối với tiểu thiếu niên trước mắt?
Hơn nữa, hình như Nhậm Doanh Dung còn đang nịnh nọt đối phương?
Một đệ tử ngoại môn Linh Thể cảnh trong Lôi Cực tông, có đáng để cho Nhậm Doanh Dung phải như vậy?
"Tô cô nương." Diệp Vô Trần gật đầu đáp lễ.
Nhậm Doanh Dung thấy phản ứng bình thường của Diệp Vô Trần thì cười nói với Tô Lệ: "Tô Lệ, quên nói cho ngươi biết, lần đầu tiên lúc Vô Trần công tử gặp ta, cũng chưa nghe nói qua tên của ta đâu." Tô Lệ rất bất ngờ, nàng và Nhậm Doanh Dung đều là tứ đại mỹ nhân, thanh niên tài tuấn trong 13 nước có ai lại không biết? Chỉ có điều nhìn vẻ mặt của Diệp Vô Trần hình như không phải giả vờ.
Thế là Diệp Vô Trần và Nhậm Doanh Dung, Tô Lệ kết bạn lên núi.
Ba người Đoàn Vĩnh, Trần Hải, A Lực theo ở phía sau, cố ý kéo ra một chút khoảng cách.
Bởi vì Diệp Vô Trần và hai đại mỹ nhân Nhậm Doanh Dung, Tô Lệ kết bạn mà đi, cho nên đã thu hút không ít sự chú ý của các cường giả.
Rất nhanh, đã có đệ tử Lôi Cực tông bẩm báo cho hai người Đông Hoàng Duệ và Hạ Chí.
Đông Hoàng Duệ nghe vậy, sầm mặt lại: "Cái gì! Tên phê vật Diệp Phong kia đi cùng với Doanh Dung?!"
"Đúng vậy, sư huynh!"
"Đi! Chúng ta mau đi qua nhìn một chút! Tên phế vật kia, cũng dám đi cùng với Doanh Dung!"
Thế là, Đông Hoàng Duệ và Hạ Chí đi về phía Diệp Vô Trần.
Rất nhanh, Đông Hoàng Duệ đã nhìn thấy ở phía xa xa trong đám người, Diệp Vô Trần, Nhậm Doanh Dung và Tô Lệ đang cười cười nói nói, hơn nữa Nhậm Doanh Dung còn cười đến cực kỳ xán lạn.
Đông Hoàng Duệ sầm mặt lại, hắn theo đuổi Nhậm Doanh Dung đã lâu, thế nhưng từ trước tới nay Nhậm Doanh Dung chưa từng cười với hắn.
"Doanh Dung!" Đông Hoàng Duệ bước nhanh tới, ở phía xa xa hô.
Nhậm Doanh Dung thấy Đông Hoàng Duệ thì lông mày nhăn lại.
Đông Hoàng Duệ đi tới trước mặt mấy người, cười nói: "Doanh Dung, nàng đã đến rồi."
Sau đó cười nói với Tô Lệ: "Tô cô nương."
Hạ Chí cũng chào hỏi hai người Nhậm Doanh Dung, Tô Lệ.
Tô Lệ cũng gật đầu cười với hai người.
Lúc này, ánh mắt của Đông Hoàng Duệ nhìn về phía Diệp Vô Trần, nói với Nhậm Doanh Dung: "Doanh Dung, nàng làm sao quen biết với tên phế vật này?"
Nhậm Doanh Dung nghe Đông Hoàng Duệ gọi Diệp Vô Trần là phế vật, gương mặt xinh đẹp lập tức không vui: "Ta quen biết với Vô Trần công tử như thế nào, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với ngươi sao? Đông Hoàng Duệ, ta và ngươi chỉ là gặp mới gặp mặt mấy lần mà thôi, ta và ngươi không quen biết, về sau ngươi gọi ta là Nhậm cô nương là được rồi."
Sắc mặt Đông Hoàng Duệ đỏ lên, cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người ở xung quanh, trong lòng hắn phẫn nộ, nói với Nhậm Doanh Dung, Tô Lệ: "Doanh Dung, Tô cô nương, chỉ sợ các cô nương không biết, tên phế vật này là Khí Luân tử luân, chắc chắn không thể nào kích hoạt, chính là một phế nhân!"
Tô Lệ kinh ngạc, nhìn về phía Diệp Vô Trần.
Khí Luân tử luân?
Gương mặt xunh đẹp của Nhậm Doanh Dung lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đông Hoàng Duệ: "Đông Hoàng Duệ, ngươi đi ra, đừng đứng ở đây nói hươu nói vượn, cố ý hủy hoại Vô Trần công tử, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
Đông Hoàng Duệ quả thực là tức đến phát điên.
Trong ấn tượng của hắn, Nhậm Doanh Dung vẫn luôn cười khanh khách, ôn nhu động lòng người, xưa nay sẽ không tức giận, bây giờ nàng vì phế vật Diệp Phong này, vậy mà tức giận như thế! Còn nói không khách khí với hắn!
Đông Hoàng Duệ căm tức nhìn Diệp Vô Trần: "Diệp Phong, ta không biết ngươi đã dùng những lời ngon ngọt gì để lừa Doanh Dung, nhưng ngươi đừng đắc ý, đợi lát nữa trên lôi đài, ta sẽ để Trần Bách Nhất đánh vỡ toàn thân kinh mạch của ngươi, để cho ngươi hoàn toàn biến thành phế vật!"
Nói xong, hắn quay người rời đi. Hạ Chí nhìn xem Diệp Vô Trần: "Đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp này của ngươi."
Đợi hai người rời đi, vẻ mặt Nhậm Doanh Dung rất xấu hổ, nói lời xin lỗi với Diệp Vô Trần: "Vô Trần công tử, thật xin lỗi, không nghĩ tới tên Đông Hoàng Duệ kia lại vô lễ bất kính với ngươi."
Tô Lệ nhìn thấy Nhậm Doanh Dung xin lỗi Diệp Vô Trần, đôi mắt đẹp trợn to.
Diệp Vô Trần nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Nhậm Doanh Dung thì lắc đầu: "Kỳ thật Đông Hoàng Duệ nói không sai, ta đúng là trời sinh tử luân."
Nhậm Doanh Dung vốn dĩ đang mang vẻ mặt áy náy thì ngây người, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tô Lệ cũng kinh ngạc, trời sinh tử luân xác suất rất ít, vậy mà Diệp Vô Trần lại là trời sinh tử luân!
Diệp Vô Trần nhìn thấy Nhậm Doanh Dung ngẩn người, nói với Tô Lệ một tiếng, sau đó dẫn ba người Đoàn Vĩnh, Trần Hải, A Lực rời đi.
Nhậm Doanh Dung nhìn thân ảnh rời đi của Diệp Vô Trần, vẻ mặt ngốc trệ nói: "Sao có thể, làm sao có thể, tuyệt đối không thể nào!"
Một người bố trí ra Thập Phương Băng Kiếm đại trận, sao có thể là tử luân?
Nàng không tin!
"Doanh Dung, ngươi không sao chứ?" Tô Lệ nhìn thấy dáng vẻ chịu đả kích của Nhậm Doanh Dung, lông mày nhíu chặt: "Không phải ngươi đã coi trọng Diệp Vô Trần kia chứ, chính miệng hắn cũng đã thừa nhận mình là tử luân, cũng không phải là Đông Hoàng Duệ nói xấu hắn, hơn nữa hắn chỉ là một Linh Thể cảnh nho nhỏ mà thôi, sao có thể xứng với ngươi."
Nhậm Doanh Dung vẫn lắc đầu, trong lòng có một cảm giác mất mát rất lớn.
Chẳng lẽ là nàng đoán sai rồi?
Chỉ là trùng hợp mà thôi, người bố trí Thập Phương Băng Kiếm đại trận không phải là hắn!
Ngẫm lại cũng đúng, một Linh Thể cảnh sao có thể bố trí ra Thập Phương Băng Kiếm đại trận chứ?
Nhậm Doanh Dung càng nghĩ càng thất vọng, thua thiệt lúc nãy nàng còn nhiệt tình với Diệp Vô Trần như vậy.
Tô Lệ nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Nhậm Doanh Dung, lắc đầu, nàng thật sự không nghĩ ra Diệp Vô Trần kia có gì tốt, vậy mà đáng để cho Nhậm Doanh Dung phải thất vọng như vậy? Mặc dù ngoại hình của Diệp Vô Trần kia có dễ nhìn một chút, thế nhưng dễ nhìn cũng không thể ăn cơm, ở trong Thần Châu đại lục, chỉ có thực lực mới là căn bản.
"Đợi lát nữa chính là cuộc thi đấu Sơn Hà Lôi Đài của Lôi Cực tông, chúng ta đi qua đó xem một chút đi."
Tô Lệ nói: "Lúc nãy nghe thấy ý của Đông Hoàng Duệ, Diệp Vô Trần cũng sẽ tham gia."
Nhậm Doanh Dung chần chờ một lát, cuối cùng cũng gật đầu, chỉ là nếu Diệp Vô Trần là trời sinh tử luân, trong nội tâm nàng hoàn toàn mất hết hứng thú đối với hắn.
Nàng nghĩ đến những lời Hạ Chí vừa nói, thật đúng là đáng tiếc khuôn mặt đẹp kia.
Lúc này, bốn người Diệp Vô Trần và Đoàn Vĩnh đã đi tới khu vực Sơn Hà Lôi Đài.