Chương 79: Ta chỉ cần mười cái Bảo khí Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Biết Diệp Vô Trần muốn đi uống vài chén, sau đó mua sắm đồ tết, Mộc Lâm Sâm cũng không khách khí, liền ngồi lên xe ngựa, cười hì hì nói: "Ta hôm nay cũng không tu luyện, cùng ngươi hảo hảo uống vài chén, ta là huynh đệ chí cốt mà?"
Mộc Lâm Sâm lập tức xẹp mặt xuống: "Ta nói huynh đệ, ta và ngươi uống rượu, còn muốn ta mời khách?"
"Đúng vậy, ngươi theo giúp ta uống rượu, đương nhiên ngươi phải mời rồi." Diệp Vô Trần vẻ mặt nghiêm nghị.
Mộc Lâm Sâm im lặng.
Diệp Vô Trần cười ha ha. Đoàn Vĩnh, Trần Hải cũng cười một tiếng, A Lực mặt không biểu tình.
"Ta nói huynh đệ, ngựa của ngươi sao đột phá Linh thú rồi?" Ánh mắt Mộc Lâm Sâm rơi trên người Tiểu Hắc Tử, nói tiếp: "Nói thật, ta chưa từng gặp qua Linh thú cảnh Ô Thú Mã."
Ô Thú Mã bình thường chỉ có tác dụng là kéo xe, đúng là không có gia tộc nào giống như Diệp Vô Trần, mỗi ngày dùng linh nhục Bạch Giao, linh nhục Địa Long cho ăn.
Chớ nói chi đến việc để cho một con ngựa tu luyện công pháp Thần cấp.
Diệp Vô Trần cười nói: "Mấy tháng trước, mỗi ngày ta cho nó ăn linh nhục Nguyên thú cảnh Bạch Giao, tháng này, mỗi ngày cho nó ăn linh nhục Huyền thú cảnh Địa Long."
Mộc Lâm Sâm há to miệng, mặt mũi không thể nào tin nổi mà nhìn Diệp Vô Trần: "Cái này, con ngựa này, mỗi ngày đều ăn thịt rồng?"
Móa!
Hắn đại thiếu gia Mộc gia, còn không bằng một con ngựa? !
"Mỗi ngày ngươi dùng thịt rồng như bữa trước chúng ta ăn cho ngựa này ăn à??" Mộc Lâm Sâm vẫn còn không thể tin được, hỏi lại.
Diệp Vô Trần gật đầu: "Đúng vậy a, bất quá thịt rồng này ăn nhiều cũng ngấy."
Mộc Lâm Sâm ngây ngốc ngây ngốc mà nhìn Diệp Vô Trần, ăn thịt rồng sẽ ngấy?
"Ta nói huynh đệ, ngươi còn có rất nhiều thịt rồng à?" Mộc Lâm Sâm kề tai Diệp Vô Trần, thấp giọng hỏi, giống như sợ bị người qua lại người nghe được.
Diệp Vô Trần cười nói: "Ừm, còn hơn một trăm tấn."
"Hơn một trăm tấn!" Mộc Lâm Sâm thét lên.
Dẫn tới người qua lại đều nhìn sang.
Mộc Lâm Sâm thấy vậy dọa sợ, tranh thủ thời gian co rụt đầu lưỡi lại, trong lòng giống như hưu chạy.
Hơn một trăm tấn thịt rồng, đây là khái niệm gì chứ?
Thịt rồng, bình thường tính theo lượng, một lượng 100 linh thạch trung phẩm! Một cân chính là 1000, 100 cân chính là 100. 000! Một tấn chính là hai triệu!
Chờ chút, 100 tấn, chẳng phải là 200 triệu!
Mộc Lâm Sâm run rẩy.
Hơn 200 triệu linh thạch trung phẩm!
Mẫu thân của ta ơi.
Bồ Tát ơi.
"Huynh đệ, không phải ngươi đang nói đùa chứ?" Mộc Lâm Sâm run rẩy hỏi.
"Ngươi nói thử xem?" Diệp Vô Trần cười hỏi.
"Cái kia, huynh đệ, có phải nếu ta đi theo ngươi, mỗi ngày đều được ăn thịt rồng hay không?" Mộc Lâm Sâm đột nhiên hỏi, dáng vẻ khẩn trương.
Diệp Vô Trần cười nói: "Thiên phú của ngươi quá kém, nếu không, ngươi có thể đi theo bên cạnh ta." Hắn biết Mộc Lâm Sâm đang có ý đồ gì.
Mộc Lâm Sâm buồn bực, sau đó một chỉ vào A Lực: "Chẳng lẽ, thiên phú ta so với hắn còn kém hơn?"
Nhưng không ngờ Diệp Vô Trần nghiêm nghị, gật đầu: "Đúng vậy."
Mộc Lâm Sâm sửng sốt, lúc khảo hạch, mặc dù hắn biểu lộ không phải thiên phú chân chính, nhưng cũng là huyết mạch cấp mười, Diệp Vô Trần cũng biết, vậy mà hắn nói thằng to con này, thiên phú còn tốt hơn hắn?
Vậy chẳng phải là nói, thằng to con này là huyết mạch Hoàng cấp? !
Mộc Lâm Sâm không khỏi nhìn tỉ mỉ A Lực từ trên xuống dưới, nhóc to con này ngoại trừ cường tráng hơn hắn, toàn thân đều là cơ bắp, hình như cũng không có gì đặc biệt mà.
"Hắn, là huyết mạch Hoàng cấp?" Hắn không tin nên hỏi Diệp Vô Trần.
Diệp Vô Trần cười cười: "Hoàng cấp rất cao sao?"
Mộc Lâm Sâm thần sắc chấn động, chẳng lẽ thằng to con này cũng giống như hắn, là huyết mạch Đế cấp? ! Không thể nào, hắn là đệ nhất thiên tài vạn năm qua của Mộc gia, hiện tại, bên người Diệp Vô Trần một cái nô tài thiên phú cũng giống như hắn?
Thậm chí, có khả năng còn cao hơn hắn.
Bởi vì, huyết mạch Đế cấp, cũng có mạnh có yếu, huyết mạch Đế cấp của hắn, cũng chỉ có thể coi là trung đẳng.
"Kỳ thật, huyết mạch của ngươi cũng không tệ lắm, chỉ là bây giờ ngươi còn không có phản tổ * , nếu có cơ hội phản tổ, cũng có hi vọng tấn thăng lên Thánh Mạch." Diệp Vô Trần nói.
*Phản tổ: Phản là phản hồi đáp ứng, tổ là tổ tiên, phát huy hết uy lực huyết mạch di truyền.
Mộc Lâm Sâm chấn kinh, Diệp Vô Trần có thể nhìn ra được huyết mạch của mình?
"Vậy thế nào mới có thể phản tổ?" Hắn vẻ mặt thành thật, hai mắt kỳ vọng hỏi.
"Ăn một đầu thịt rồng Chân Long, ăn mấy trăm năm, có lẽ có hi vọng." Diệp Vô Trần cười nói.
Móa!
Mộc Lâm Sâm cũng không phản đối.
Trước đó vài ngày, hắn cầm khối thịt rồng kia đi về hỏi bên cạnh cao thủ hắn, nói là thịt rồng Địa Long, Địa Long chỉ là bàng chi Long tộc, chưa phải là Chân Long, hắn ngay cả thịt Địa Long còn không lấy được, còn lấy Chân Long cái rắm.
"Ngươi biết xung quanh chúng quốc, nơi nào còn có Long thú không?" Diệp Vô Trần đột nhiên hỏi Mộc Lâm Sâm.
Huyết mạch hắn mới tới cấp tám đỉnh tiêm, vẫn còn thấp, nếu muốn đạt tới Vô Ô Chi Thể, huyết mạch ít nhất phải cấp chín! Đây là yêu cầu thấp nhất, cho nên, hắn dự định qua ít ngày nữa lại đi săn một đầu Long thú, nếu như có một đầu Long thú huyết mạch Long tộc, hắn sẽ có hi vọng đột phá đến cấp chín.
"Biết!" Mộc Lâm Sâm gật đầu nói: "Ma Uyên, có một đầu Ma Long Thú."
"Ma Uyên!" Đoàn Vĩnh, Trần Hải sắc mặt hai người đại biến.
Đối với chúng quốc chung quanh mà nói, có hai cấm địa, một nơi là chỗ sâu nhất trong Thiên Thú sơn mạch, nơi còn lại chính là Ma Uyên!
Hơn nữa trong ấn tượng của các cao thủ chúng quốc thì Ma Uyên so với chỗ sâu nhất trong Thiên Thú sơn mạch còn khủng bố hơn, bởi vì, Ma Uyên không biết là bao sâu, quanh năm đều bao phủ ma khí, hơn nữa khí tức âm lãnh phiêu khắp nơi, nên không ai nguyện tiến vào Ma Uyên cả, một khi tiến vào Ma Uyên, sẽ bị ma khí xâm nhiễm, liền sẽ trở thành ma vật.
"Hả, Ma Uyên." Diệp Vô Trần hai mắt chớp động, sau đó lại hỏi Mộc Lâm Sâm một số tin tức có liên quan tới Ma Long Thú này, lúc Diệp Vô Trần biết được đầu Ma Long Thú này hẳn là Huyền thú tứ trọng, thì hắn im lặng, hiện tại mặc dù hắn đã Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, thực lực tăng lên rất nhiều, có thể vận chuyển Hàng Long Trận, Thập Phương Băng Kiếm đại trận uy lực tăng lên, nhưng muốn đối phó với một đầu Ma Long cảnh giới Huyền thú tứ trọng, vẫn còn chưa đủ.
Nhưng hắn đột phá đến Linh Thể thập trọng, thì nắm chắc được bảy tám phần.
"Tiểu tử ngươi hỏi Ma Long Thú rõ ràng như vậy làm gì?" Mộc Lâm Sâm trong lòng cảm thấy kỳ quái, hỏi.
Diệp Vô Trần cười cười.
Lúc này, đột nhiên, phía trước có cao thủ ngăn xe ngựa Diệp Vô Trần lại, sau đó nói với Diệp Vô Trần nói: "Ngươi chính là Diệp Phong? Môn chủ chúng ta muốn gặp ngươi." Hắn chỉ một cỗ xe ngựa sang trọng dừng ở xa xa. Màn xe kéo xuống, không nhìn thấy bên trong.
Trần Hải biến sắc: "Đao Hoàng môn!"
Cao thủ trước mắt này, trên người mặc cẩm bào trưởng lão Đao Hoàng môn.
Trưởng lão Đao Hoàng môn, đó chính là cao thủ Nguyên Đan cảnh.
Diệp Vô Trần nhìn trưởng lão Đao Hoàng môn vênh mặt hất hàm sai khiến, sắc mặt lãnh đạm: "Tiết Tất muốn gặp ta, bảo hắn tự mình tới đây."
Trong xe ngựa đối diện, truyền ra âm thanh môn chủ Đao Hoàng môn Tiết Tất: "Được rồi, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Khí Triều Nguyên, ngàn năm không gặp, cũng đáng giá để ta ra gặp được một lần."
Đột nhiên, màn xe ngựa mở ra, bóng người lóe lên, Tiết Tất đã đứng trước mặt mấy người Diệp Vô Trần, một cỗ khí thế lăng nhiên * gào thét mà tới.
*Lăng nhiên: Xâm phạm.
Lúc này, Đoàn Vĩnh toàn thân kiếm quang lóe lên, kiếm khí như núi, cản khí thế Tiết Tất lại.
Tiết Tất nhìn Đoàn Vĩnh một chút, ánh mắt rơi trên người Diệp Vô Trần: "Ta cũng không vòng vo, ngươi giết quan môn đệ tử Đường Chi Sơn của ta, ngươi đạt được bảo tàng Tần Phụng có mười mấy món Bảo khí, ta cũng không cần nhiều, ngươi chỉ cần bồi thường mười cái là được!"
Chỉ cần mười cái Bảo khí! !
Hiện tại, trên người Diệp Vô Trần có Vạn Long Khải, Thiên Long Nhận, lại thêm Đại Địa Đỉnh, tính luôn cả thanh Huyền Nguyên Kiếm trên người Đoàn Vĩnh, tổng cộng mới có bốn kiện mà thôi.