Chương 88: Là hắn, nhất định là hắn! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Ngay tại lúc long quyển giáng xuống, đột nhiên, một thân ảnh như u linh xuất hiện, trong nháy mắt đã dẫn hai người Lâm Duyệt Dương, Lâm Phi Vũ rời khỏi, sau đó, chớp mắt lại biến mất như u linh!
Tốc độ nhanh chóng, ngay cả một số cao thủ Nguyên Đan thập trọng ở xung quanh cũng không nhìn thấy rõ.
Long quyển giáng xuống, vô số đệ tử Lâm gia kêu thảm, đám người nhìn lại, chỉ thấy xung quanh Lâm Duyệt Dương mấy trăm đệ tử Lâm gia đều bị nện vào lòng đất, chết đến mức không thể chết thêm, trong hố sâu máu me đầm đìa.
Tất cả mọi người tim đều run rẩy.
Mấy trăm đệ tử Lâm gia, thế nhưng có không ít thế cao thủ Thần Thông bí cảnh cao thủ a, chỉ một phát, đều bị đập chết! Ngay cả cơ hội thở cũng không có.
Khương Tiểu Bằng bị dọa đến mức xuýt tè ra quần.
Lần này Lâm Phi Vũ quyết chiến, hắn là chó trung thành nhất bên người Lâm Phi Vũ, tự nhiên là đến đây để trợ uy cho Lâm Phi Vũ, lúc đầu, hắn muốn chờ Lâm Phi Vũ đánh bại Đoàn Vĩnh, lúc Lâm gia vây giết đệ tử Tứ Quý Kiếm Tông đệ, hắn cũng ra tay giết ít đệ tử Tứ Quý Kiếm Tông để giải hận. Nhưng Lâm Phi Vũ lại bị bại!
Sau đó, Luyện Băng đại trận đột nhiên xuất hiện, giết cho đệ tử Lâm gia đệ tử và Khương gia giống như chó rơi xuống nước.
Biến hóa này quá nhanh làm hắn không kịp chuẩn bị.
Hắn nhìn lại, chỉ thấy đệ tử Lâm gia và Khương gia chạy tán loạn, tình cảnh kêu cha gọi mẹ thảm đến không nỡ nhìn.
Hắn nhìn về phía Đoàn Vĩnh, trong mắt không giấu được vẻ sợ hãi, Tứ Quý Kiếm Tông lại có cao thủ Trận Pháp tông sư che chở?
Lúc này, Đoàn Vĩnh đi tới chỗ thanh niên cao gầy ở nơi xa.
Thanh niên cao gầy kia đột nhiên bịch quỳ xuống, hoảng sợ cầu xin: "Sư phụ, ta sai rồi, ngươi xem ở trên phân tình ngày xưa, tha ta lần này đi!"
Thanh niên kia, là Tam đệ tử Dương Thạch của hắn.
Đoàn Vĩnh nhìn Dương Thạch đang quỳ, ngẩng đầu lên, trong mắt có nước mắt, tiếp theo, Huyền Nguyên Kiếm trong tay xẹt qua một kiếm, đầu tiên trên cổ Dương Thạch xuất hiện một đầu vết máu, tiếp theo, cột máu phun ra, ngã xuống.
"Không có cơ hội quay về." Âm thanh Đoàn Vĩnh trầm thấp vang lên.
Khương Tiểu Bằng thấy thế, không còn dám lưu lại, muốn quay người bỏ chạy, đột nhiên, không trung tối sầm lại, hắn ngẩng đầu, liền thấy một cái long quyển to lớn giáng xuống.
Đông!
Đây là âm thanh cuối cùng Khương Tiểu Bằng nghe được.
Chỉ thấy Khương Tiểu Bằng bị nện xuống trong hố sâu, hoàn toàn biến thành huyết tương nằm trong lòng đất.
"Thiếu chủ!"
Đông đảo cao thủ Khương gia gào ghét.
"Chúng ta liều mạng với Tứ Quý Kiếm Tông, giết!"
"Giết được một người thì đỡ một người!"
"Dù sao cũng chết, giết Diệp Phong tiểu bạch kiểm kia trước!"
Cao thủ Khương gia thấy Khương Tiểu Bằng bị đánh chết, cất tiếng đau buồn kêu to, điên cuồng đánh về phía Diệp Vô Trần và đệ tử Tứ Quý Kiếm Tông.
Bất quá, những cao thủ Khương gia này vừa tới đến cách Diệp Vô Trần mười mấy mét đã bị vô số băng khí xoắn tới, như sóng to gió lớn, toàn bộ cao thủ Khương gia này bị băng kết.
"Là hắn, nhất định là hắn!" Nơi xa, trong đám người Nhậm Doanh Dung nhìn Diệp Vô Trần, trong lòng kinh ngạc, tự lẩm bẩm: "Là thật, nguyên lai đều là thật!"
Tô Lệ, Đông Hoàng Tuyết thấy Nhậm Doanh Dung vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Trần, cứ lẩm bẩm là hắn, là thật, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
"Cái gì là hắn?" Tô Lệ sờ lên trán Nhậm Doanh Dung: "Doanh Dung, ngươi không sao chứ?"
Nhậm Doanh Dung lại phảng phất như không nghe thấy, đôi mắt đẹp vẫn kinh ngạc mà nhìn Diệp Vô Trần.
Mặc dù Diệp Vô Trần khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích nhưng nàng biết, Luyện Băng đại trận, Địa Mẫu Trận, Hàng Long Trận này khẳng định là do Diệp Vô Trần bố trí!
Mặc dù nàng không biết tại sao Diệp Vô Trần có thể thôi động được những đại trận này, nhưng trực giác nói cho nàng biết, thôi động những đại trận này, khẳng định là Diệp Vô Trần!
Không đến một giờ.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng đánh nhau ngừng lại. Cao thủ các phương đang quan chiến nhìn lại, chỉ thấy đệ tử Lâm gia, Khương gia hoặc là bị đông cứng thành băng điêu, hoặc là bị đánh vào hố sâu, hoặc bị vô số vân thạch đập chết.
Mấy vạn cao thủ Lâm gia, Khương gia bị hủy diệt toàn bộ.
Mùi máu tươi xông vào mũi.
Một số cao thủ nhìn thấy tình cảnh thảm liệt này, không chịu được một trận nôn mửa.
Nhưng không người nào dám rời đi, bao gồm cả Tứ công chúa Đông Hoàng quốc Đông Hoàng Tuyết cùng một số cao thủ vương thất.
Diệp Vô Trần nhìn lướt qua thi thể đệ tử Lâm gia, Khương gia lạnh nhạt nói với Trần Hải, A Lực: "Đi thôi." Sau đó quay người trở về Tứ Quý Kiếm Tông.
Hắn thân là Chúa Tể vạn cổ mạnh nhất Thần giới, từng bước một đạp lên đỉnh phong, cả đời hắn không biết đã giết chóc bao nhiêu địch nhân, có một lần, hắn và Cổ tộc chém giết mấy tháng giết đến mấy trăm vạn người, ngay cả hắn cũng không nhớ rõ giết đối phương bao nhiêu người.
Cho nên, tràng diện trước mắt này, với hắn mà nói, chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.
Hắn vẫn luôn nhớ lời răn dạy: Nếu đã muốn giết người, vậy phải nhớ lúc nào cũng có thể bị giết.
Đoàn Vĩnh để đệ tử Tứ Quý Kiếm Tông thanh lý hiện trường, thu đồ vật trên người đệ tử Lâm gia và Khương gia.
Sau một hồi, mới có cao thủ sững người hỏi: " Luyện Băng đại trận, Hàng Long Trận, đã triệt hồi rồi sao?"
"Hẳn là triệt hồi rồi!"
Các cao thủ nhìn không trung khôi phục lại sáng sủa, mặt trời sáng chói, không khác gì một giờ trước.
"Lâm gia, Khương gia đã xong đời!" Có cao thủ lên tiếng nói.
Mặc dù nói, cuối cùng Lâm Duyệt Dương và Lâm Phi Vũ được người cứu đi, nhưng trải qua trận này, Lâm gia, Khương gia sợ là không gượng dậy nổi, chỉ còn trên danh nghĩa thôi.
Cao thủ các phương đến đây quan chiến, lần lượt rời đi.
"Doanh Dung, chúng ta cũng đi thôi." Tô Lệ lôi kéo Nhậm Doanh Dung.
Nhậm Doanh Dung chần chờ, cuối cùng gật đầu.
Ba người rời đi.
Rất nhanh, trận chiến ở Tứ Quý sơn, đã truyền khắp 13 nước, 13 nước chấn động.
Lúc này, Diệp Vô Trần về tới sân nhỏ Tứ Quý Kiếm Tông, Mộc Lâm Sâm đi sau lưng Diệp Vô Trần, mặt đầy kinh ngạc: "Huynh đệ, vị cao thủ Trận Pháp tông sư bên cạnh ngươi kia, tạo nghệ trận pháp quá mạnh rồi!"
Vừa rồi mặc kệ là Luyện Băng đại trận, hay là Địa Mẫu đại trận, Hàng Long đại trận, đều so với những Luyện Băng đại trận, Địa Mẫu đại trận, Hàng Long đại trận hắn đã thấy qua uy lực mạnh hơn rất nhiều, mấy đại trận này hiển nhiên đều đã được cường hóa, có thể cường hóa đại trận, tạo nghệ trận pháp không đạt tới trình độ kinh người thì không thể làm được.
Thì ra, Mộc Lâm Sâm nghĩ mấy đại trận vừa rồi kia, đều là vị Trận Pháp tông sư bên người Diệp Vô Trần ở trong bóng tối thao túng.
Diệp Vô Trần cũng không có giải thích, cười cười: "Thánh Quang Quyền ngươi cũng luyện không tệ nha."
Mộc Lâm Sâm gãi đầu một cái, có chút xấu hổ: "Còn tốt, còn tốt."
Diệp Vô Trần cười nói: "Hôm nào ta còn phải lãnh giáo Mộc gia Đế Tử hai chiêu mới đươc."
Mộc Lâm Sâm nhìn Diệp Vô Trần một chút, cười nói: "Được rồi, ngươi bây giờ mới đến Linh Thể cửu trọng, cho dù ta không cần nội lực, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta."
Hai người Trần Hải, A Lực sắc mặt trở nên quái dị.
Đêm đó, trên dưới Tứ Quý Kiếm Tông đương nhiên là bày yến tiệc chúc mừng. Những ngày này, Tứ Quý Kiếm Tông bị Lâm gia, Khương gia vây giết, mấy ngàn đệ tử Tứ Quý Kiếm Tông mỗi ngày đều sợ mất mật, hiện tại, rốt cục có thể an tâm rồi.
Sau đó nửa tháng, Diệp Vô Trần cũng không rời khỏi Tứ Quý Kiếm Tông, mà là tiếp tục ngốc ở Tứ Quý Kiếm Tông, nuốt gan Địa Long, bắt đầu phạt tủy.
Nửa tháng sau. .
Diệp Vô Trần đã triệt để luyện hóa xong gan Địa Long, đạt đến Linh Thể cửu trọng đỉnh phong.
Trải qua nửa tháng khổ tu, kinh mạch hắn đã mở rộng đến 32 lần, Khí Luân, đan điền cũng mở rộng thêm một bước, mà cơ bắp gân cốt toàn thân hắn được rèn luyện bền dẻo kinh người, so với nhiều Linh thú còn cứng cỏi hơn, tủy của hắn cũng giống như huyết dịch, toát ra hào quang màu vàng, tinh khiết đến cực hạn.