Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Chương 89: Vương thành Linh Sơn quốc

Chương 89: Vương thành Linh Sơn quốc
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Sau khi đạt tới Linh Thể cửu trọng đỉnh phong, Diệp Vô Trần mới dừng tu luyện, đi ra khỏi sân nhỏ, dạo bước đi tới đại điện Tứ Quý
Kiếm Tông.

Đoàn Vĩnh đang chủ trì đại hội trưởng lão Tứ Quý Kiếm Tông, thấy Diệp Vô Trần đến, vội chạy ra nghênh đón, sau đó để tất cả trưởng
lão tán đi.

"Lâm Phi Vũ và Lâm Duyệt Dương có tin tức gì không?" Diệp Vô Trần hỏi.

"Không có." Đoàn Vĩnh lắc đầu: "Lâm Phi Vũ, Lâm Duyệt Dương được cứu đi, cũng không trở về Lâm gia, cũng không về Lôi Cực tông,
hai người biến mất."

Về phần hai người đi nơi nào, không ai biết.

Diệp Vô Trần trầm ngâm một chút, hỏi tình huống Lâm gia, Khương gia.

"Hiện tại Lâm gia và Khương gia đại loạn, thủ tịch nguyên lão Lâm gia và gia chủ Khương gia, mấy ngày trước đã tự mình đưa 5 triệu
linh thạch hạ phẩm tới, còn có rất nhiều linh đan, linh dược nữa." Đoàn Vĩnh nói.

Tứ Quý Kiếm Tông kinh hiện cường giả Trận Pháp tông sư nên Lâm gia, Khương gia đưa linh thạch, linh đan, linh dược tới, tự nhiên là
bồi tội.

"Thiếu gia, đây là linh thạch, linh đan cùng linh dược Lâm gia, Khương gia đưa tới." Đoàn Vĩnh lấy linh thạch ra, muốn đưa cho Diệp Vô
Trần.

"Ngươi cầm đi." Diệp Vô Trần lắc đầu: "Về sau Tứ Quý Kiếm Tông phải càng lớn mạnh hơn, còn phải dùng linh thạch linh đan."

Sau trận chiến nửa tháng trước, Tứ Quý Kiếm Tông uy danh đại chấn, nửa tháng này, cao thủ thành trì bốn phía lần lượt đầu nhập vào
Tứ Quý Kiếm Tông.

Hiện tại, thực lực Tứ Quý Kiếm Tông càng ngày càng tăng, nên hao tốn hơn trước .

Đoàn Vĩnh chần chờ một chút, sau đó thu linh thạch, linh đan, linh dược vào.

Hắn biết lần trước Diệp Vô Trần bán linh nhục Bạch Giao, được hơn 60 triệu linh thạch hạ phẩm, nên không thiếu linh thạch, mà Lâm
gia đưa tới linh đan, chỉ là hạ phẩm, phẩm chất bình thường, đối với Diệp Vô Trần thì chỉ là phế đan thôi.

Nửa ngày sau, Diệp Vô Trần để Trần Hải, A Lực chuẩn bị xong xe ngựa, rời khỏi Tứ Quý Kiếm Tông.

Bởi vì sự tình Lâm gia, Khương gia vừa kết thúc, Tứ Quý Kiếm Tông còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên Diệp Vô Trần để Đoàn
Vĩnh lưu tại Tứ Quý Kiếm Tông.

Sau ngày quyết chiến, Kim Hồ Duệ thỉnh an Diệp Vô Trần rồi cáo từ, cầm Long Hồn Đan trở về cứu trị cho con gái hắn.
Về phần Mộc Lâm Sâm, có việc nên ngày thứ hai cũng rời đi.

"Thiếu gia, qua ít ngày nữa chính là giao lưu đại hội Ngự Kiếm tông, bây giờ về Lôi Cực tông sao?" Trần Hải hỏi.

"Nơi này, cách vương thành Linh Sơn quốc xa không?" Diệp Vô Trần đột nhiên hỏi.

Trần Hải, A Lực hai người khẽ giật mình.

"Thiếu gia muốn đến vương thành Linh Sơn quốc?" Trần Hải hỏi.

Diệp Vô Trần cười nói: "Nghe nói vương thành Linh Sơn quốc rất đẹp, nếu không xa, thì chúng ta đi dạo chơi, dù sao giao lưu đại hội
Ngự Kiếm tông còn đến mấy ngày."

Vương thành Linh Sơn quốc nổi danh là đẹp nhất trong 13 chung quanh.

Đương nhiên, Diệp Vô Trần cũng không phải đơn thuần muốn đi dạo chơi, mà là muốn đi đến công hội Trận Pháp sư khảo hạch Đại
Trận Pháp Sư.

Nếu có thân phận Đại Trận Pháp Sư cao giai, về sau làm việc sẽ thuận tiện hơn.

Thế là, ba người Diệp Vô Trần liền cưỡi xe ngựa đi đến vương thành Linh Sơn quốc vương.

Nghe Diệp Vô Trần nói muốn đi vương thành Linh Sơn quốc, Tiểu Hắc Tử trên đường chạy rất vui mừng.

Trần Hải thấy thế cười nói: "Ta nói ngươi tiểu tử chạy vui mừng như vậy làm gì, chẳng lẽ còn chưa quên tình nhân cũ năm đó?"

"Tình nhân cũ?" Diệp Vô Trần ngạc nhiên.

Trần Hải cười nói: "Năm đó gia chủ đại nhân cùng Tiểu Hắc Tử đã từng đến vương thành Linh Sơn quốc, tiểu tử này nhìn thấy một thớt
Hãn Huyết Bảo Mã, mà lại là bảo mã muội, nên hung hăng muốn cọ người ta."

Diệp Vô Trần nhìn về phía Tiểu Hắc Tử, cười nói: "Còn có việc này?"

Tiểu Hắc Tử bên tai rõ ràng có chút đỏ.

A Lực nói: "Sau đó thì sao?"

Trần Hải cười nói: "Chủ nhân bảo mã muội là một mỹ nữ, người ta đương nhiên là không vui, làm hại gia chủ đại nhân phải cho dâng lễ
vật xin lỗi người ta."

Diệp Vô Trần cười ha ha, vỗ lưng ngựa, cười nói: "Ngày mai đến vương thành Linh Sơn quốc, ngươi coi trọng Mã muội tử nào, thiếu gia
mua về cho ngươi, thế nào?"

Tiểu Hắc Tử hí vang, ngẩng đầu ngựa lên.

Trần Hải cười mắng: "Tiểu tử ngươi nghĩ hay thật, thiếu gia là đùa ngươi đấy, đến vương thành Linh Sơn quốc, nếu ngươi gây tai hoạ,
ta không đánh gãy đùi ngựa ngươi mới lạ."

Diệp Vô Trần cười một tiếng.

Bất quá, nửa ngày sau, lúc ba người Diệp Vô Trần đi qua một hoang lộ, đột nhiên vô số mũi tên từ trong rừng rậm bắn ra, hơn nữa
những mũi tên này, không phải mũi tên là mũi tên thông thường, mà đã trải qua luyện chế đặc thù, cho dù cao thủ Thần Thông bí cảnh
nhất thời cũng không phòng được, cũng muốn mất mạng.

Trần Hải, A Lực hai người lập tức giật mình.

"Thiếu gia, cẩn thận!" Hai người đồng thời kêu lên, chân nguyên toàn thân phồng lên, song chưởng xuất ra.

"Không cần." Trong xe ngựa, Diệp Vô Trần lạnh nhạt nói, tay khẽ động, chỉ thấy xe ngựa bắn ra quang mang mãnh liệt, băng trận vận
chuyển, vô số băng tiễn bắn ra, không chỉ đông kết toàn bộ mũi tên giữa không trung, hơn nữa còn tề nhiên bắn vào trong rừng rậm, chỉ
thấy trong rừng rậm, từng cây cối trong nháy mắt biến thành băng, rừng rậm trở thành thế giới băng.

Xe ngựa này, Diệp Vô Trần đã dụng tâm cải tạo, ở phía trên lạc ấn không dưới mười trận pháp cấp ba đỉnh tiêm, hơn nữa, toàn bộ đều
đã được cường hóa, tỉ như vừa rồi thúc giục Luyện Băng đại trận, so với lúc trước hắn bố trí Thập Bội Luyện Băng đại trận đánh giết
đầu Bạch Giao kia, mạnh hơn không ít.
Cho nên, Diệp Vô Trần tự tin, chung quanh 13 nước, vẫn chưa có người nào có thể phá được phòng ngự xe ngựa.

Trần Hải, A Lực hai người nhìn rừng rậm chớp mắt bị băng hóa, mắt trợn tròn.

Lúc này, Diệp Vô Trần từ trong xe ngựa đi ra, sau đó đi vào rừng rậm.

Chỉ thấy trong rừng rậm, có mười mấy người, đã bị đông cứng thành băng điêu.

Diệp Vô Trần đi tới trước mặt một nam nhân trung niên, chỉ một ngón tay, trung niên bị đông cứng thành băng điêu đầu bắt đầu hòa tan,
lộ ra đầu, hắn nhìn xem Diệp Vô Trần, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

"Nói! Có phải các ngươi là người của Đao Hoàng môn hay không!" Trần Hải tiến lên, cả giận nói.

Trước đó, môn chủ Tiết Tất Đao Hoàng môn đã uy hiếp qua Diệp Vô Trần, nói Diệp Vô Trần rời khỏi Lôi Cực sơn mạch, hẳn phải chết.

Hai mắt Diệp Vô Trần hào quang màu tím lóe lên, trung niên nhân kia hai mắt lâm vào mê ly.

"Là ai phái các ngươi tới giết ta?" Diệp Vô Trần hỏi.

"Không biết." Trung niên thành thật trả lời: "Chủ nhân bảo chúng ta giết ngươi sau đó đưa ngươi thi thể đến một nơi nào đó rồi giao cho
hắn là được."

Diệp Vô Trần muốn tiếp tục hỏi người trung niên kia một số vấn đề, đột nhiên, một cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể trung niên kia
phun ra ngoài.

"Lui!" Diệp Vô Trần quát, cùng hai người Trần Hải và A Lực đồng thời rút lui.

Ba người vừa thối lui, tiếng ầm ầm nổ vang, chỉ thấy người trung niên kia nổ tung lên lực lượng phá hủy toàn bộ cây cối bốn phía, đối
phương là cao thủ Thần Thông bí cảnh bát trọng, một cường giả Thần Thông bí cảnh bát trọng tự bạo, lực lượng hủy diệt kia, rất kinh
người.

Diệp Vô Trần thấy thế, sầm mặt lại, hiển nhiên nhóm người này là tử sĩ, sau khi ám sát thất bại, đối phương phát giác, sau đó thông qua
bí pháp dẫn động cấm chế trong cơ thể tử sĩ, để bọn hắn tự bạo, muốn nổ chết chính mình!

Mười mấy người khác, cũng lần lượt nổ tung lên.

"Thiếu gia, chẳng lẽ là người của Quỷ Minh?" Trần Hải kinh nghi hỏi.

Diệp Vô Trần lắc đầu: "Không phải."

Hắn biết rõ tác phong của Quỷ Minh, không có khả năng giấu đầu giấu đuôi như vậy.

Trở lại xe ngựa, ba người tiếp tục đi đường.

Diệp Vô Trần ngồi ở trong xe ngựa, nghĩ đến đến cùng là ai muốn giết mình, là Trang Bất Phàm, Đông Hoàng Duệ? Hay là Đao Hoàng
môn? Nhưng hiện tại trên người hắn mang theo bảo tàng Tần Phụng, người muốn giành bảo tàng trên người hắn, khẳng định cũng
không ít.

Bất quá sau đó trên đường đi cũng không còn bị ám sát nữa.

Sau một ngày, ba người Diệp Vô Trần đi tới vương thành Linh Sơn quốc.




Trang 46# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch