Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 116: vận khí bạo trướng (1)

Chương 116: vận khí bạo trướng (1)




Liệt báo thật vất vả đứng lên, nhưng mặc dù nó đã đứng lên, nó ở trước mặt Tô Lạc, không, cụ thể là ở trước mặt Tiểu Manh Long, thân thể cao lớn kia của nó lại co rúm lại, hai chân trước quỳ rạp xuống đất, bộ dáng như đang phủ phục cúng bái tất cung tất kính.

Này… Này quả thực chính là… sỉ nhục! Tô Thanh nhìn liệt báo, một đôi mắt cơ hồ phun lửa.

Nàng trăm cay ngàn đắng, tiêu phí vô số nhân lực vật lực, cuối cùng còn thỉnh sư phụ hỗ trợ, mới thuần phục được con liệt báo này, ai biết nó thế nhưng là con báo ngốc!

Đó là cái gì? Con chó đó! Con cho còn chưa mọc đủ răng đó! Nó đang sợ cái gì? Còn cả người run bần bật? Chẳng lẽ nó cho rằng đó là rồng sao? Là hoàng kim thần long?

Tô Thanh thật là bị con báo ngu ngốc này làm cho tức chết rồi, nàng nghĩ thế nào đều không nghĩ được tại sao sự tình lại xoay chuyển thành như vậy.

Nhưng mà, bên người nàng có một đứa ngốc thích đi đâm chọt.

Chỉ thấy Tô Khê sáp vào, kéo ống tay áo Tô Thanh, đầy mặt khó hiểu hỏi: “Tỷ? Con liệt báo này của tỷ… không phải là ngốc chứ hả?”

Ngốc? Liệt báo có thể tu luyện đến cấp bốn là một đứa ngốc?

“Câm miệng!” Tô Thanh thực hiển nhiên tâm tình không tốt, đôi mắt đẹp sáng tực của nàng nhìn về phía liệt báo, trong mắt ngưng tụ toàn bộ linh lực, chỉ nghe thấy nàng chỉ vào Tô Lạc, nhàn nhạt, lại uy nghiêm hạ mệnh lệnh: “Đi, cắn chết nàng!”

Tô Khê bị nuông chiều tùy hứng cũng không dám trước mặt mọi người làm gì nàng, Tô Thanh lại trực tiếp hạ mệnh lệnh bảo liệt báo cắn chết mình?

Ha hả, Tô Thanh à Tô Thanh, không nghĩ tới nếu nói về tàn nhẫn độc ác, người mới là người số một trong đám huynh muội tỷ đệ của ngươi.

Tô Lạc đạm mạc mà nhìn liệt báo, nàng tin tưởng không cần nàng ra tay phản kích, liệt báo tuyệt đối sẽ giúp nàng báo thù.

Quả nhiên, liệt báo không có làm Tô Lạc thất vọng.

Hai mắt nó mê mang nhìn Tô Thanh, trong mắt hiện lên khó hiểu, tựa hồ không rõ mệnh lệnh của nàng.

“Ta nói! Cắn chết nàng!” Tô Thanh thẹn quá thành giận, chỉ vào Tô Lạc, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi.

Tô Lạc có chết hay không đối với nàng mà nói không quan trọng, dù sao trong mắt nàng, Tô Lạc chỉ là con kiến con, căn bản không cần lo lắng.

Nhưng là, nàng tiêu phí vô số tâm huyết thuần phục một con liệt báo có vấn đề, đây mới là nguyên nhân khiến nàng nổi giận.

Tiểu Manh Long tuy rằng vẫn là rồng con, mồm miệng không rõ, nhưng nó sinh ra đã có sẵn thiên phú hiểu rõ ngôn ngữ của nhân loại, nó đương nhiên nhiên có thể nghe hiểu được.

Khi Tô Thanh chỉ vào Tô Lạc, một lần rồi lại một lần mệnh lệnh liệt báo cắn chết Tô Lạc, thân là linh sủng của Tô Lạc, Tiểu Manh Long tỏ vẻ tức giận vô cùng.

Mà làm một bé hoàng kim thần long sinh khí, cho dù chỉ là một bé rồng con, hậu quả cũng thực nghiêm trọng.

Chỉ thấy Tiểu Manh Long bò đến trên vai Tô Lạc, khuôn mặt nho nhỏ căng chặt, móng vuốt nhỏ chỉ vào Tô Thanh, rống lên với liệt báo: “Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!”

Không ai nghe hiểu bé con đang nói bậy cái gì, nhưng là thực hiển nhiên, liệt báo đã hiểu.

Mà một bên, Tô Thanh còn đang không ngừng khiển trách liệt báo, mệnh lệnh nó đứng lên, phác qua, gặm cắn Tô Lạc đến xương cốt cũng không còn.

Mệnh lệnh của Tiểu Thần Long và mệnh lệnh của Tô Thanh đồng thời hạ xuống, đan chéo hỗn tạp trong đầu liệp báo.

Liệt báo dần dần trở nên nôn nóng, hơi thở càng ngày càng nặng, thần sắc trở nên hung tàn mà dữ tợn. Hơi thở nguy hiểm trên người nó càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng khủng bố…

“Rống!” Một tiếng rồng ngâm thâm trầm dày nặng từ trong miệng Tiểu Thần Long phát ra, thân mình nho nhỏ của nó quơ quơ, sau đó toàn bộ ngã vào trong lòng ngực Tô Lạc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch