Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 117: vận khí bạo trướng (2)

Chương 117: vận khí bạo trướng (2)




Tiểu Thần Long mềm mại ngã quỵ, tựa hồ một tiếng gầm vừa rồi đã dùng hết mọi sức lực của nó.

Tô Lạc đau lòng ôm nó, nhân lúc chưa ai kịp chuẩn bị, từ không gian lấy ra một ly thiên linh thủy choTiểu Thần Long uống.

Sau khi uống xong một ly thiên linh thủy, tinh thần của Tiểu Thần Long rõ ràng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng mà, theo tiếng gầm giận dữ kia của Tiểu Thần Long, trên người liệt báo bỗng nhiên hiện lên ánh sáng màu vàng chói mắt, bộ mặt của nó dị thường dữ tợn, răng nanh sắc nhọn lấp lánh, tựa hồ hoàn toàn mất đi lý trí, biểu tình thô bạo mà hung ác!

Trong giây lát, nó hướng về phía trước đánh tới…

Phía trước nó không phải Tô Lạc, mà là Tô Thanh.

Tô Thanh bất thình lình bị tập kích, kinh hãi lui về phía sau một bước, bản năng đánh trả.

Nàng trong lòng tức khắc hoảng hốt!

Liệt báo chính là linh sủng của nàng! Linh sủng sao có thể công kích chủ nhân chứ? Đừng nói ở Đông Lăng quốc, chính là trên toàn bộ đại lục cũng không tiền lệ như vậy!

Tô Thanh lại tức lại gấp, hoàn toàn mất đi thanh cao cao ngạo lúc trước, lúc này nàng kinh hoảng thất thố, cơ hồ sắp hỏng mất rồi.

Lúc này liệt báo tựa hồ mất đi lý trí, cả người lâm vào trạng thái điên cuồng, cú đánh trả kia của Tô Thanh đã lôi đi toàn bộ giá trị cừu hận, cho nên, ở đây tuy có không ít người, nhưng liệt báo lại chỉ cắn chặt Tô Thanh không bỏ.

Tô Thanh tức giận đến chạy lung tung, lại không thể không phản kích để tự bảo vệ mình.

Bị linh sủng của mình đuổi teo chật vật bất kham, này thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Mất đi một con ma thú cấp bốn giá trị liên thành thì thôi đi, hiện tại con ma thú này còn tập kích nàng! Này quả thực… quả thực làm nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn nôn ra một búng máu.

Tô Thanh cấp bốn, liệt báo cũng là cấp bốn. Dựa theo ước định mà thành lệ thường trên đại lục mà nói, nếu ma thú và nhân loại cùng cấp thì ma thú sẽ mạnh hơn một chút.

Huống chi, hiện tại liệt báo đang ở trong trạng thái cuồng bạo, thực lực sẽ càng tăng hơn gấp mấy lần

Tô Thanh sao lại là đối thủ của nó? Chỉ thấy nàng không cẩn thận một cái, toàn bộ thân mình bị liệt báo thật mạnh phác gục trên mặt đất.

Liệt báo gần trong gang tấc, cái đầu cực to kia, còn có cái mồm to như chậu máu kia bỗng nhiên ập đến gần Tô Thanh…

Tô Thanh sợ tới mức lạnh giọng thét chói tai, tiếng thét chói tai phá cả không gian, vang vọng trong toàn bộ đại viện Tô phủ.

Lúc này Tô Thanh tóc tai hỗn độn, quần áo tả tơi, thoạt nhìn chật vật bất kham, nơi nào còn có một tia thanh lãnh cao quý?

Thấy vậy, Tô Lạc không khỏi vỗ tay tán dương!

Chiêu thức ấy của Tiểu Thần Long quả thực thật là khéo, một tiếng gầm rú cuối cùng kia của nó đã hủy diệt thần thức của liệt báo, liệt báo mất đi thần thức, đã không nhớ rõ chủ nhân của nó là ai, nó công kích toàn bằng bản năng.

Cho nên, Tô Thanh ở gần nó nhất liền bi kịch.

Mắt thấy Tô Thanh đã sắp sửa khó giữ được đầu, Tô Lạc trong lòng âm thầm tỏ ý vui mừng.

Đối với ả rắn rết vẫn luôn muốn lấy nàng tánh mạng nàng này, một chút hảo cảm nàng cũng không có, cho nên đương nhiên nàng sẽ không ra tay tương trợ, huống chi nàng cũng không có năng lực đó.

Tô Thanh cao ngạo giống như khổng tước này, nếu không có đầu… Chậc chậc chậc.

Nhưng mà Tô Lạc còn chưa cảm khái xong, lại thấy giữa sân bỗng nhiên có thêm một người, người này không phải người khác, đúng là lão cha của Tô Lạc – Tô Tử An.

Tô Tử An đến vừa đúng lúc, ở giây phút cuối cùng cứu ra Tô Thanh đã bị dọa ngất xỉu. Tô Lạc biết, có Tô Tử An ở đây, Tô Thanh lần này sẽ không chết được.

Nhưng liệt báo trong trạng thái cuồng bạo cũng không dễ đối phó, dù có là Tô Tử An cấp năm cũng phải tiêu phí sức lực rất lớn. Huống chi hiện giờ liệt báo đã điên rồi, chạy loanh quanh khắp Tô phủ, nhìn thấy đồ vật thì hủy, Tô Tử An tức giận đến mức dậm chân.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch