Tà Vương Truy Thê
Chương 65: Tức đến tẩu hỏa nhập ma (2)
Hai mắt Lăng Phong đỏ ngầu, cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Lạc, hắn chỉ
vào Tô Lạc lớn tiếng gào thét: “Điện hạ vì không muốn để người lo lắng, vẫn
luôn tỏ vẻ không sao. Còn ngươi thì sao! Ngươi lại ra tay mạnh như vậy! Thật
không hiểu tại sao điện hạ lại thích loại nữ nhân ác độc giống ngươi!”
Tô Lạc bị Lăng Phong chỉ trích đến nỗi ngẩn người ra.
Nàng ngây người nhìn Lăng Phong, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng câu
từng chữ hắn nói.
Nam Cung Lưu Vân trong trận chiến ấy bị trọng thương, hơn nữa vì cứu nàng lại
bị thương thêm? Sao lại như vậy...
Hai mắt Lăng Phong đỏ ngầu, căm hận trợn mắt nhìn Tô Lạc, giơ tay lau đi thứ
chất lỏng đang đong đầy trong vành mắt.
“Ưm!” Nam Cung Lưu Vân không khống chế được, mạnh mẽ phụt ra một ngụm máu
tươi.
Tô Lạc sợ đến ngây người.
Nàng bước nhanh về phía trước, quỳ một gối xuống trước mặt hắn, trong đáy mắt
hiện lên sự hoảng loạn trước giờ chưa từng thấy.
“Phải làm sao? Bây giờ phải làm sao?” Tô Lạc nhìn ngực của Nam Cung Lưu Vân,
nơi đó như một đóa mạn châu sa hoa đang nở rộ, sắc đỏ làm rung động lòng
người, nhanh chóng thấm ướt chiếc cẩm bào màu trắng có thêu hoa văn.
Trên đôi môi mỏng nhợt nhạt, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống, từng giọt từng
giọt, liên tục không ngừng.
Ở lồng ngực hắn, huyết dịch đậm đặc kết dính tràn đầy, mùi máu tanh nức mũi
ngay tức khắc cuốn quanh khắp người.
Nhưng hắn lại như không hề cảm thấy đau đớn, ý cười nhàn nhạt như sương mù
treo nơi khóe miệng, trong đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, cả người
lộ ra khí thế gian ác mị hoặc mà tuyệt vọng bi quan, lại tràn đầy vẻ hoa lệ vô
song do bị bỏ rơi và tự diệt.
Hắn như vậy, khiến Tô Lạc sợ hãi, nhưng cũng hồi hộp.
Vành mắt Tô Lạc dần dần trở nên ẩm ướt...
Sao lại như vậy? Nàng không nghĩ, nàng không bao giờ nghĩ rằng sẽ làm hắn bị
thương nặng đến như vậy. Nàng chỉ là do tức giận mới đánh một chưởng đó, thật
sự không hiểu tại sao hắn lại bị thương nặng như thế?
Vành mắt Tô Lạc ẩm ướt, không ngừng lắc đầu, nàng muốn nói với hắn, nàng không
hề cố ý, nàng chỉ do nhất thời tức giận nên mới nói không lựa lời, mới động
thủ với hắn, sau này nàng không dám nữa.
Nam Cung Lưu Vân vẫn quỳ một gối trước mặt Tô Lạc, hắn nắm chặt lấy tay nàng,
do cố gắng ngấm ngầm chịu đựng sự đau đớn, cho nên mu bàn tay mượt mà trắng
ngần mới nổi lên gân xanh, âm ỷ run rẩy.
Nam Cung Lưu Vân không hề hay biết bộ dạng hiện tại của hắn đã làm người ta sợ
hãi biết bao nhiêu. Đôi mắt xinh đẹp mà gian ác, dịu dàng như nước chăm chú
nhìn Tô Lạc, nở một nụ cười lạnh nhạt, dường như trong một giây kế tiếp cả thế
giới có sụp đổ trước mặt hắn, hắn cũng không nhíu mày.
Hắn bình tĩnh, dịu dàng nhìn nàng: “Giờ sẽ là cơ hội cuối cùng của ngươi. Lạc
Lạc, nếu giờ ngươi ở lại, sau này sẽ không đi được nữa.”
Tô Lạc chỉ lắc đầu, nàng muốn nói lời xin lỗi, muốn nói xin lỗi hắn, thế nhưng
cổ họng lại như bị tay bóp chặt, không phát ra được thanh âm nào.
“Giờ ngươi đã có thể hết giận rồi chứ?” Nụ cười của Nam Cung Lưu Vân rất lạnh
nhạt, tựa như áng mây phía chân trời, không thể chạm tới.
Không để Tô Lạc trả lời, Nam Cung Lưu Vân lại nói với nàng một câu: “Nếu như
trong lòng ngươi vẫn tức giận… ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa.” Từ trong
ống tay áo, hắn đột nhiên lấy ra một con dao găm, hắn nhét mạnh vào tay Tô
Lạc, bình tĩnh nhìn nàng.
Lăng Phong nhất thời sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.
“Điện hạ!” Con dao găm này có thể chém đứt tóc, hơn nữa có chứa kịch độc, chỉ
tiếp xúc thoáng qua với da thịt, toàn thân sẽ bị thối rữa mục nát, không thuốc
gì chữa khỏi.
“Ai cho phép ngươi nói? Cút ngay!” Nam Cung Lưu Vân đối với người khác luôn
không chút kiêng nể, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Trong chớp mắt, bầu không khí liền ngưng đọng.
Đối với Tấn vương điện hạ, Lăng Phong đã sớm có thói quen tuân theo, mỗi một
chữ, mỗi một câu nói, mỗi một động tác từ lâu đã hình thành phản xạ vâng theo
trong đầu hắn.
Tuân theo hắn, phục tùng hắn, dường như đã trở thành một kiểu trực giác, một
loại bản năng, một phản xạ tự nhiên khắc vào trong xương máu.
Chống lại Tấn vương điện hạ, phải có dũng khí cực lớn.
Lăng Phong cắn môi, tức giận im lặng đứng sang một bên.
Từ xưa đến nay, hồng nhan họa thủy! Cổ nhân không gạt ta! Hai mắt Lăng Phong
đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, băng lãnh vô tình nhìn Tô Lạc.
Nam Cung Lưu Vân nhét mạnh con dao găm vào trong tay Tô Lạc, nở nụ cười vân
đạm phong khinh mà gian ác làm say lòng người, chỉ vào lồng ngực của bản thân,
dịu dàng trêu đùa nàng: “Tới đây, đâm chỗ này đi, đâm xuống sẽ hả được giận,
ngoan.”
Sắc mặt hắn bình tĩnh lạnh lùng, ra tay cương quyết giữ chặt tay Tô Lạc, khiến
nàng hết đường phản kháng.
Tô Lạc vừa sợ vừa tức, thất thanh la lên: “Nam Cung Lưu Vân, đủ rồi! Thật sự
đủ rồi! Mau dừng tay cho ta!”
Nam Cung Lưu Vân ra sức nắm chặt tay nàng, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười
gian ác mị hoặc, như cây anh đào tháng ba hờ hững làm say lòng người. Hắn
không cho phép nàng cự tuyệt, nắm chặt cổ tay mà nàng đang cầm con dao găm,
mũi dao nhắm vào phần giữa nơi trái tim mình.
“Ngươi biết mà, Nam Cung Lưu Vân ta làm việc gì, trước giờ không ai dám xen
vào nửa câu, cũng chưa bao giờ quan tâm đến ý kiến của người khác. Nhưng, Tô
Lạc ngươi, là ngoại lệ.” Nam Cung túm chặt tay nàng, đáy mắt như băng hàn:
“Ngươi có thể báo thù, tới đây, tới trút giận đi.”
Đôi mắt đen nhánh như mực của Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng, nhìn sâu vào trong
đáy mắt nàng, mượn tay nàng, đưa mũi dao nhắm đúng vào trái tim mình, nơi mạch
môn trí mạng nhất.
Mặc cho võ công của ngươi có cao đến đâu, trái tim trước sau luôn là điểm trí
mạng. Một khi dao đã đâm, thì cao thủ có giỏi đến đâu cũng vẫn ngã xuống.
Hắn nắm chặt lấy tay nàng, cả người bình tĩnh không lộ vẻ gì, chỉ có từng bước
chân tiến tới gần, hùng hổ dọa người, ép buộc nàng giết hắn.
Tô Lạc lại lắc đầu, ra sức tách tay hắn ra, trong miệng nàng chỉ lẩm nhẩm lời
xin lỗi, ta xin lỗi, ta xin lỗi… Trong lòng Tô Lạc đã nói đến một vạn lần câu
xin lỗi, nhưng từ miệng đến một chữ cũng không nói được.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân làm như không nghe thấy, chỉ cười nhạt, nụ cười sáng
lạn mà tịch mịch như khói hoa tháng ba.
Trong mắt hắn rõ ràng đang cười, nhưng con ngươi lại lộ ra vẻ lãnh đạm vô
song.
Hắn chạm vào mặt nàng, gọi tên nàng: “Nam Cung Lưu Vân ta trước giờ chưa từng
thật lòng với ai, chỉ có ngươi...”
Lời còn chưa dứt, đáy mắt hắn thoáng lên một tia hung ác, ghim chặt tay nàng
hướng về phía ngực mình rồi đâm xuống!
Nước mắt của Tô Lạc trào ra.
Con người này thật sự là ác ma!
Đối xử tàn nhẫn với người khác thì không nói, hắn đối với bản thân lại cũng
nhẫn tâm như vậy!
Vào giây phút cuối cùng, Tô Lạc dùng hết toàn lực đâm trật con dao găm, đâm về
phía xương quai xanh ở lõm vai, nguy hiểm tránh qua được vị trí trái tim trí
mạng,
Nhìn hắn mệt lả gần như ngạt thở, dường như hơi sức để mở to mí mắt cũng không
còn nữa, nhưng vẫn đưa ánh mắt sâu sắc thắm thiết như cũ nhìn nàng không chớp
mắt mà cười.
Tô Lạc nắm chặt tay thành nắm đấm, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra.
Nam Cung Lưu Vân dùng tính mạng của hắn để ngấm ngầm mưu tính với nàng, từng
bước áp sát, cạm bẫy liên tục!
Hắn đang đánh cuộc!
Hắn đánh cuộc nàng vào giây phút sau cùng sẽ né mũi dao khỏi chỗ hiểm, hắn
đánh cuộc Tô Lạc nàng sẽ không nỡ để hắn chết, hắn đánh cuộc Tô Lạc không phải
không có chút tình ý nào với hắn!
Người nam nhân như vậy, có tâm kế, có sự thông minh, mưu lược, còn có thực lực
lớn mạnh và tài sản hùng hậu, nam nhân giống như vậy, nếu như cho nữ nhân nào
đó một cơ hội, nàng cũng trốn không thoát được.
Hắn nói nàng là ngoại lệ.
Lẽ nào đã nhiều năm như vậy? Hắn chỉ cho mình cơ hội ư?
Trong đầu Tô Lạc bỗng nhiên hiện lên một nữ tử khuynh quốc tuyệt đẹp, thanh
đạm như gió, trắng trong thanh khiết.
Lẽ nào, hắn chưa từng cho Dao Trì tiên tử cơ hội?
“Xem ra trong đầu ngươi vẫn chưa hoàn toàn hết giận đúng không nha đầu kia?”
Nam Cung Lưu Vân cười nhẹ nhìn nàng, thấy thần sắc nàng biến đổi thất thường,
ánh mắt hắn dịu dàng mà gian ác làm rung động lòng người: “Vẫn chưa đủ sao?
Vậy lại tới đây! Đâm từ chỗ này? Hay chỗ này? Hay là chỗ này?”
“Nam Cung Lưu Vân, người đừng có làm chuyện điên rồ nữa! Nhanh dừng tay cho
ta! Nghe thấy chưa?” Thần sắc Tô Lạc phức tạp trừng mắt nhìn hắn, nếu như
không phải thấy hắn đang yếu ớt tái nhợt, nàng chắc chắn sẽ giáng cho hắn một
cái tát.
Hắn dựa vào cái gì mà dùng tính mạng của bản thân để ép nàng?
Nếu như có thể, nàng thật sự muốn xoay người rời đi, bỏ lại người nam nhân
không coi trọng tính mạng của bản thân, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, điên cuồng
tàn phá.
Nhưng lại không thể, bởi vì nàng đang gánh vác trách nhiệm hại hắn tẩu hỏa
nhập ma.
“Tha thứ cho ta rồi sao?” Nam Cung Lưu Vân thở phì phò, khuôn mặt anh tuấn nhễ
nhại mồ hôi, nhưng lại nghiêm túc ngắm nhìn nàng.
“Ta...” Tô Lạc lạnh lùng trừng mắt với hắn, ánh mắt quét qua con dao găm uống
máu, màu máu dưới ánh sáng mặt trời phát ra tia sáng quỷ dị lạnh lẽo. Tô Lạc
trong lòng kinh sợ, ma xui quỷ khiến thét lên với hắn: “Tha thứ rồi! Ta tha
thứ cho ngươi!”
Nàng biết, nếu như nàng dám nói câu “Ta chưa bao giờ trách cứ ngươi”, thì sau
một khắc không phải hắn bóp chết nàng, thì sẽ ép nàng bóp chết hắn.
Bởi vì hai câu này, ý nghĩa trong đó hoàn toàn không giống nhau. Ta chưa bao
giờ trách cứ ngươi, có thể hiểu là ta chưa bao giờ quan tâm đến ngươi, cho nên
chưa từng trách cứ ngươi.
Còn người nam nhân này, nghiên cứu chi tiết đến mức bới lông tìm vết.
“Vậy… thì… tốt...” Trong nụ cười tái nhợt của Nam Cung Lưu Vân toát lên vẻ hài
lòng, hắn dường như đang cố gắng gượng, cho đến tận lúc này, sau khi đã buông
lỏng, hắn liền ngã xuống dưới đất.
“Nam Cung Lưu Vân!” Tô Lạc vội vàng đỡ lấy hắn, lo lắng không yên kêu gào.
Nam Cung Lưu Vân ngã vào lòng Tô Lạc, trên mặt phủ đầy mồ hôi, đôi môi tím
thẫm, toàn thân như bị nhúng vào nước lạnh, dường như lau ra được cả một lớp
nước dày. Tô Lạc có thể cảm giác được rõ ràng, cho dù hắn đã hôn mê, nhưng
toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, không khống chế được cơn run rẩy.
Mới vừa lúc nãy, hắn cũng trong tình cảnh như vậy, gắng gượng, buộc nàng giết
hắn!
Tô Lạc không sợ gặp phải người hung ác, nhưng đối với loại người tàn nhẫn với
chính mình, nàng sợ!
“Đều là tại ngươi! Nếu như không phải do ngươi, điện hạ cũng sẽ không như
vậy!” Lăng Phong nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân bất tỉnh, vội vàng chạy đến bên
cạnh hắn, vừa cướp lấy cơ thể của Nam Cung Lưu Vân, vừa ngẩng đầu quát lớn với
Tô Lạc.
Tô Lạc bị hắn quát khiến cho khí huyết cuồn cuộn, dường như sắp phun ra một
ngụm máu tươi.
Nàng cắn chặt răng, mới miễn cưỡng nuốt lại vị ngai ngái đang dâng lên đến cổ
họng, lạnh giọng nói với Lăng Phong: “Giờ ngươi có quát ta cũng chẳng có tác
dụng! Việc quan trọng nhất là nghĩ cách cứu hắn! Ta không thành thục với những
việc này! Giờ tất cả đều dựa vào người!”
Hai mắt Lăng Phong đỏ ngầu như một con mãnh thú bị nhốt, nhìn chằm chằm Tô
Lạc, rồi ôm cơ thể của Nam Cung Lưu Vân nhảy lên Long Lân Mã. Hắn ngồi trên
càng xe, vung roi ngựa toan rời đi.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn phô ra bộ mặt lạnh mà gào lên với Tô Lạc:
“Thời gian cấp bách, còn không mau lên xe ngựa!”
Với ý định bản đầu của hắn, chắc chắc sẽ bỏ lại Tô Lạc, bỏ càng xa càng tốt.
Nhưng Lăng Phong không phải tên ngốc, hắn hiểu rất rõ vị trí đặc biệt của Tô
Lạc trong lòng Nam Cung Lưu Vân, đó là nơi mà đến cả Dao Trì tiên tử cũng chưa
tới được.
Nếu như điện hạ tỉnh lại không thấy yêu nghiệt Tô Lạc này, lại muốn chết muốn
sống thì sao!
Lúc này, thái độ ác liệt của Lăng Phong đối với Tô Lạc hoàn toàn không đáng
kể, nàng chỉ lo lắng cho Nam Cung Lưu Vân, nếu như hắn vì nàng mà xảy ra
chuyện, thì cả đời này của nàng sẽ phải tự trách đầy khổ sở.
Cho nên, Tô Lạc không nói hai lời nhảy lên xe ngựa, nói với Lăng Phong: “Còn
không đi nhanh!”
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.