Tà Vương Truy Thê
Chương 66: Tức đến tẩu hỏa nhập ma (3)
Long Lân Mã dường như cũng cảm thấy hơi thở của chủ nhân ngày một yếu hơn, nó
nóng vội hí vang một tiếng, điên cuồng phi nước đại.
Lúc này, Long Lân Mã phi hết tốc lực của nó.
Trong xe ngựa, Tô Lạc vẫn đang ôm chặt lấy thân thể đang dần cứng lại của Nam
Cung Lưu Vân, trong lòng vẫn đang hối hận ngàn lần.
Nếu như… nếu như nàng không ra một quyền đó, thì đã không ra nông nỗi như này?
Nam Cung Lưu Vân, xin ngươi đừng xảy ra chuyện gì...
Một giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh trong cổ họng như nghẹn lại, từng giọt
rơi xuống gương mặt loang lổ vết máu của Nam Cung Lưu Vân, tạo ra từng vệt
trắng rõ ràng trên gương mặt đó.
Không tới một canh giờ, Long Lân Mã đã chạy tới trước cửa một trang viên xa
hoa tráng lệ.
Lăng Phong nhanh chóng nhảy phắt xuống xe ngựa.
Nhìn thấy Long Lân Mã vừa tới, các quản gia trong trang viên vội vã chạy lại.
Quản gia trông như hơn năm mươi tuổi, hai mắt sáng và kiên định, thân hình
chắc khỏe, có thể thấy là người nhà võ, hơn nữa võ công cũng không tồi.
Nhìn thấy Lăng Phong, một niềm phấn khích lộ rõ trên gương mặt của ông: “Điện
hạ đã tới rồi?”
Lăng Phong lo lắng quát lớn: “Điện hạ bị thương rồi! Không nhanh tới giúp ta!”
Rất hiển nhiên, trang viên to lớn hào hoa tráng lệ này là tư gia của Nam Cung
Lưu Vân.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt của Từ quản gia!
Tấn Vương Điện hạ bị thương? Tấn Vương Điện hạ lại có thể bị thương sao? Dựa
vào võ công của Tấn Vương Điện hạ làm sao có thể bị thương được chứ? Từ quản
gia thấy chuyện này hoang đường hết mức.
Đương nhiên, khi ông ta nhìn thấy Lăng Phong gấp gáp ôm lấy thân thể đầy máu
của Tấn Vương Điện hạ nhảy xuống từ Long Lân Mã, ông cảm thấy tim mình như
ngừng đập.
“Điện.. .Điện hạ, ngài làm sao thế này? Rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Từ quản gia
sắc lên kinh ngạc và tức giận.
Lăng Phong trừng mắt nhìn về phía Tô Lạc, nhưng vẫn không nói lời nào, bước
từng bước lớn đi nhanh vào bên trong.
Trên người Tô Lạc lúc này đầy những vết máu của Nam Cung Lưu Vân, trông nàng
lúc này hết sức nhếch nhác, nhưng nàng vẫn lãnh đạm cúi đầu với Từ quản gia:
“Mau đi mời thầy thuốc giỏi nhất tới đây, Tấn Vương Điện hạ dường như tẩu hỏa
nhập ma rồi.”
Từ quản gia nhìn thấy Tô Lạc lại có thể điềm tĩnh như vậy, cũng không kìm được
sự tức giận mà trừng hai mắt nhìn nàng.
Những người đi theo Điện hạ đều biết, Điện hạ là đấng quân vương thanh bạch,
bất kỳ ai trong phạm vi ba thước cũng không dám tới gần ngài, đặc biệt là nữ
nhân!
Ngay cả Long Lân Mã, ngoại trừ Lăng Phong có thể cưỡi ra, bất kỳ ai cũng không
được phép ngồi lên.
Nhưng ban nãy khi vén tấm rèm lên, ông ta rõ ràng nhìn thấy Điện hạ đang nằm
trong vòng tay của nàng… Tại sao Điện hạ lại cho phép vị cô nương này tới gần
ngài? Những tiên nữ ở Liên Giao Trì cũng không được phép tới gần Long Lân Mã.
Đột nhiên, Từ quản gia nhìn thấy thần sắc của Tô Lạc có gì đó không giống,
không phải là sự canh giác cao độ đối với người ngoài, thậm chí cái nhìn của
ông ta dành cho nàng lại có chút cung kính nhún nhường.
“Cô nương, nên xưng hô thế nào cho phải?”
“Tô.” Tô Lạc điềm đạm trả lời.
“Tô cô nương, mời cô vào trong chăm sóc cho Điện hạ, Lăng Phong tay chân lóng
ngóng không thể chăm sóc tốt được, lão nô xin phép đi mời luyện dược sư tới!”
Từ quản gia trịnh trọng cúi đầu trước Tô Lạc, tiếp đó liền quay người đi ra.
Luyện công tới mức tẩu hỏa nhập ma thì những thầy thuốc thông thường có dù có
mát tay tới đâu cũng không thể chữa trị được, việc này chỉ có thể tìm tới
những luyện dược sư mà thôi.
Ngự tại Nam Minh Phủ có một vị luyện dược sư rất nổi tiếng.
Trong đại lục, có rất ít luyện dược sư cấp cao, huống hồ là ở Đông Lăng Quốc
này, hơn nữa lại là trong cái Nam Minh Phủ bé tí teo.
Từ quản gia biết, vị luyện dược sư này nổi tiếng là tính tình cổ quái, vui hận
bất phân, tính tình của ông ta thậm chí đẩy người ta tới bước đường tuyệt
vọng.
Muốn mời vị luyện dược sư này xuống núi trừ khi có đủ thiên tài địa bảo hoặc
phương thuốc bí truyền hiếm thấy có thể đả động được ông ta, nếu không thì sẽ
khó, rất khó.
Nếu như nói ra tên của Tấn Vương Điện hạ... không được, ông ta còn không nể
mặt Hoàng Đế, thì hà cớ gì phải nể mặt Điện hạ chứ. Huống hồ, người ngoài mặt
muốn giết Tấn Vương Điện hạ lại rất nhiều, nếu như để lộ ra chuyện Điện hạ bị
thương thì không phải là chuyện tốt đẹp gì!
Nếu như là ở kinh thành thì những vật phẩm quý giá trong phủ Tấn Vương có vô
kể, nhưng đây lại là ở Nam Minh Phủ, những thứ có thể mang ra thật sự cũng chỉ
có vài món.
Trong lòng Từ quản gia vô cùng lo lắng sốt ruột, những cũng chỉ có thể chọn ra
vài lễ vật quý nhất trong ngân khố ra, rồi dẫn thêm người vội vã đi tới Phủ
dược sư.
Tô Lạc nhanh chóng rảo bước đi theo Lăng Phong.
Khi nàng vừa đi tới, nhìn thấy hai hàng lính thị vệ đứng canh nghiêm ngặt
ngoài phòng, thần thái tác phong của mỗi thị vệ rất đồng nhất, lãnh đạm nghiêm
nghị uy phong, khí chất ngút trời.
Tô Lạc bị chặn ở bên ngoài.
Lăng Phong lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài: “Để nàng ấy vào đây!”
Lăng Phong tuy rằng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn giữ đầu óc mình được tỉnh táo,
mặc dù hắn không muốn để Tô Lạc lại tới gần Vương Tử, nhưng sự việc cũng đã
rồi, có nàng bên cạnh Điện hạ mới có thể chống cự tiếp được.
Thật khiến người ta phát điên! Lăng Phong buồn bực vò đầu bứt tóc!
Tô Lạc hoàn toàn không biết sự lúng túng của Lăng Phong, khi nàng đi vào, phát
hiện Lăng Phong đã để Nam Cung Lưu Vân yên vị trên giường.
Nam Cung Lưu Vân nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân ngày thường vẫn luôn sắc bén, thận trọng, nhưng
lúc này khi đôi mắt đó nhắm lại, lại khiến cho người ta cảm nhận được sự ấm
áp.
Hồng trần yên nhiêu, khuôn mặt như họa.
Bộ y phục trắng giờ đầy nhuốm đầy máu tươi, nơi gò má và trên cổ đều là vết
máu loang lổ.
Hắn lúc này tuy yếu, nhưng bá khí từ người hắn vẫn toát ra như cũ.
“Ngươi tới đây!” Trong tay Lăng Phong cầm sẵn một chiếc khăn gấm, hắn tức giận
dúi chiếc khăn vào tay Tô Lạc.
Tấn Vương Điện hạ là quân vương thanh bạch, cho dù hắn đi theo Điện hạ mười
mấy năm rồi, cũng phải giữ khoảng cách ba thước. Vừa rồi khi ôm Điện hạ vào
trong, đó cũng là do tình huống cấp bách mà thôi.
Nhưng yêu nữ Tô Lạc này lại không như vậy, chắc chắn Điện hạ chỉ mong được
nàng gần gũi. Lăng Phong căm giận nghĩ tới điều này.
Tô Lạc cầm lây chiếc khăn sạch sẽ mềm mại, từ từ đi tới bên Nam Cung Lưu Vân,
ngồi bên mép giường, tĩnh lặng nhìn hắn.
Tấn Vương Điện hạ vốn là người tự cao tự đại nhưng bây giờ nhìn ngài trong
tình cảnh này càng khiến cho lòng người vô cùng đau xót. Nhìn bộ dạng thảm hại
này bất giác khiến người ta mềm lòng, rồi dần sinh ra cảm giác thương hại.
Những ngón tay ngọc ngà của nàng khẽ vuốt mấy sợi tóc trên trán hắn, cầm chiếc
khăn nhẹ nhàng tỉ mỉ lau nhưng vết máu trên người hắn, sau những vết máu loang
lổ kia là làn da thanh khiết như ngọc dần lộ ra.
Chỉ là hắn vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, toàn thân hắn lạnh
toát, thân thể cường tráng kia vẫn khẽ run lên. Người hắn lạnh quá, lạnh tới
mức có thể cuốn phăng cả tính mạng của hắn.
“Luyện dược sư tại sao vẫy chưa tới! Điện hạ sắp không trụ được nữa rồi!” Lăng
Phong lo lắng tới đỏ con mắt, hắn nhìn Tô Lạc đanh giọng nói: “Chăm sóc tốt
cho Điện hạ! Ta đi rồi quay lại!”
Lời nói chưa dứt, cũng chẳng đợi Tô Lạc trả lời, bóng dáng hắn dường như biến
mất ngay tại chỗ.
Lăng Phong là cao thủ, chỉ đứng sau Nam Cung Lưu Vân. Tô Lạc thầm nghĩ trong
lòng.
Đột nhiên nàng cảm thấy tay mình bị nắm chặt, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện
ra tay Nam Cung Lưu Vân đang nắm chặt lấy tay nàng.
Vết thương trên ngực hắn hiện ra rất rõ, lọt vào ngay vào tầm mắt nàng, khiến
nàng không cầm được nước mắt.
Hắn nắm chặt tay phải của nàng, dùng lực xiết chặt hơn, lực ở tay hắn mạnh tới
nỗi như muốn bẻ gãy cả cánh tay nàng.
Đau, thật sự là rất đau.
Tô Lạc cắn chặt môi, cảm giác huyết quản trong nàng như đang bị hắn bóp chặt,
nàng cúi đầu, nhìn xuống chỗ cánh tay, không thấy máu lưu thông, da ở vùng đó
bắt đầu trở nên trắng dã, tay Nam Cung Lưu Vân siết chặt đến mức như đâm sâu
vào da thịt nàng.
Lực quá mạnh.
Tô Lạc đau tới tê liệt.
Nhưng, nàng cũng chỉ cắn chặt môi không hé một lời, càng không muốn nhắc để
hắn buông tay.
Tô Lạc hiểu bây giờ hắn đang rất đau.
Trong cơn mê mà những cơn đau vẫn không tha cho hắn.
Cơn đau đang dày vò hắn còn gấp hàng nghìn hàng vạn lần so với nàng, hơn nữa
người tạo ra thảm kịch này không ai khác mà chính là nàng, vậy nên nàng có mặt
mũi nào mà kêu đau trước mặt hắn chứ?
Nếu như làm như này có thể giảm bớt tội lỗi do nàng đã gây ra, thì nàng cũng
hy vọng có thể chịu nhiều hơn thế.
Cho nên dù cánh tay trắng ngần kia của nàng có tan xương, thì nàng cũng chỉ
nuốt nỗi đau vào trong, nàng để mặc ngồi im, còn cánh tay kia vẫn nhẹ nhàng,
từ tốn lau mồ hôi lạnh trên gương mặt trắng bệch của hắn.
Mồ hôi lạnh không ngừng vã ra cho dù nàng vừa lau xong.
Hắn cắn chặt răng tới mức môi dưới chảy máu, máu tươi cứ từ từ chảy xuống.
Trong lòng Tô Lạc nhói đau, bờ môi đẹp như vậy, viền môi hoàn mỹ như vậy, nếu
như không giữ được nguyên vẹn thì thật đáng tiếc... Tô Lạc không nghĩ gì
nhiều, liền đưa ngón tay của mình vào hàm răng của hắn.
Đau… hàng lông mày nhíu chặt lại, thân thể nàng như bị cố định chặt không thể
cử động được.
Lúc này, nàng mới thực sự cảm nhận đầy đủ cơn đau đang hành hạ hắn.
Khi Lăng Phong bước vào, hiện ra trước mắt hắn là một khung cảnh thật tĩnh
lặng.
Hắn nhìn thấy một cánh tay nàng đang bị siết chặt như muốn vỡ nát, còn tay kia
lại bị cắt tới nỗi chảy máu, cảnh tượng này khiến hắn không khỏi sửng sốt, và
giúp hắn hiểu được nhiều điều.
Từ sau ngày hôm đó, tuy rằng hắn vẫn bắt bẻ đối với Tô Lạc, nhưng không còn ác
ý và gây hấn như lúc ban đầu.
Khi Lăng Phong vừa bước ra, hắn liền nhìn thấy Hứa Tam vội vã đi tới, sau hắn
là một ông lão râu tóc bạc trắng, theo sau ông lão đó là một tiểu đồng xách
theo hòm thuốc.
Trong đáy mắt Lăng Phong chợt nổi lên sự lạnh lùng, hắn nắm lấy cổ áo của Hứa
Tam nói: “Họ Lãnh đâu?”
Không phải là đi mời luyện dược sư cấp cao Lãnh Diễm sao? Sao lại không phải
là ông ta đến?
Hứa Tam mặt mũi trắng bệch, hắn khổ tâm nhưng cũng không biết làm cách nào:
“Từ quản gia vẫn còn đang ở phủ của Lãnh đại sư, thậm chí đến bóng người của
ông ấy cũng không thấy! Từ quản gia cũng hết cách, chỉ đành để chúng tới mời
Tả dược sư tới trước.”
Tả dược sử chỉ là luyện dược sư trung cấp, còn kém Lãnh Diễm một bậc, nhưng
xem tình hình hiện tại chỉ có thể mời ông ta tới trước lo cho Tần Vương, còn
bên Từ quản gia chắc vẫn đang nghĩ cách để mời Lãnh Diễm dược sư tới.
Sau khi Tả dược sư bước vào, ông ta liền bắt mạch và kiểm tra kỹ lưỡng một
lượt, rồi khẽ cau mày nói với Lăng Phong và Tô Lạc: “Quá nghiêm trọng, lão phu
không thể đảm bảo được, vẫn chỉ có thể mời Lãnh dược sư tới may ra mới được.”
“Nếu như mời được ông ấy thì còn phải mời ông tới sao?” Lăng Phong không giữ
chút thể diện cho Tả dược sư mà tức giận nói thẳng.
Việc Tấn Vương Điện hạ bị thương khiến hắn gần như mất hết lý trí, lúc này hắn
giống như con thú dữ đang gầm gừ, chỉ trực tấn công kẻ thù của mình.
Tả dược sư cũng hết cách, bởi thực lực của ông ta quả thật không đủ.
Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân đang run rẩy trên giường, lo lắng hỏi: “Không
biết làm cách nào mới có thể mời Lãnh dược sư tới được?”
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.