Tà Vương Truy Thê
Chương 68: Chiều Theo Ý Nguyện (2)
Tô Lạc chọn trang “Sinh Cơ Đan”, sau khi viết xong, cũng rút khỏi không gian
đó về lại hiện thực.
Vì chỉ có linh hồn nàng đi vào, cho nên ở trước mặt tất cả mọi người, cũng
không ai nhìn ra sơ hở nào.
Tay Tô Lạc cầm bút lông sói, viết vẽ trên giấy Trừng Tâm Đường, lúc viết đến
một phần ba, khóe miệng nàng cười xảo quyệt.
Nàng dừng bút, cầm lấy trang giấy Trừng Tâm Đường chưa khô mực, nàng thổi mấy
hơi vào nó, rất nhanh trang giấy đã khô.
Tô Lạc gọi đầy tớ nam đang đi qua, nói rất nhanh: “Đem cái này đưa cho Lãnh
dược sư của các ngươi.”
Đầy tớ nam nhíu mày.
Bình thường nếu có khách muốn gặp Lãnh dược sư sẽ âm thầm đem danh thiếp thông
qua đầy tớ bọn họ mà đưa cho Lãnh dược sư. Nhưng theo họ biết, những người này
chưa bao giờ thành công, hơn nữa còn nhận nguy hiểm rất lớn.
Cho nên tên đầy tớ không hề suy nghĩ liền cự tuyệt.
Tô Lạc lại cười thần bí khó lường: “Đừng vội vàng cự tuyệt, ngươi có biết, cả
đời ngươi thăng quan tiến chức là nhờ mặt giấy này.” Vừa nói, Tô Lạc nhét vào
tay áo tên đầy tớ một khối bạc rất nặng.
Mật ngọt chết ruồi, dù xưa hay nay áp dụng rất đúng.
Tên đầy tớ cũng gan dạ, hắn suy nghĩ rồi gật đầu, che ống tay áo rồi nhanh
bước đi.
Nhìn bóng hắn rời đi, Tô Lạc cười không có ý tốt.
Cả quá trình, Từ quản gia vẫn luôn nghi hoặc khó hiểu nhìn Tô Lạc, cho đến bây
giờ, ông mới nghi ngờ dò hỏi: “Tô cô nương, ngươi làm vậy có thể nắm chắc được
không?”
Trên tờ giấy kia rốt cuộc viết cái gì? Từ quản gia rất tò mò.
Tô Lạc ung dung cầm trà lên, róc rách uống một ngụm, sau khi đặt xuống, ánh
mắt đung đưa giống như ngủ, khóe miệng cong lên, cười nói: “Không phải ta nắm
chắc, mà là đơn thuốcg kia nắm chắc. Từ quản gia có biết, bảo bối vừa ý Lãnh
dược sư nhất là cái gì không?”
Từ quản gia nói xác thực: “Này không khó đoán, chắc chắn là đơn thuốc thượng
cổ.” Nếu là luyện dược sư, không có ai lại không có khao khát mãnh liệt với
đơn thuốc thượng cổ.
Chỉ là, đơn thuốc thượng cổ đều đã biến mất trên đại lục, những đơn thuốc
không biến mất cũng sẽ nằm trong tay thế gia hoặc gia tộc lớn sống ẩn thế,
trong tay luyện dược sư bình thường là không có.
Tô Lạc nhếch môi cười, cười đến bí hiểm.
Đang lúc Từ quản gia hết sức do dự, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước
chân dồn dập, cửa sương phòng bị đẩy ra nhanh chóng.
Tới không phải ai khác, phía trước là người Tô Lạc không muốn nhìn nhất, Lãnh
quản gia.
Nhìn sắc mặt ông ta u ám, kiêu ngạo lại xoi mói liếc mắt Tô Lạc, từ trên nhìn
xuống nói: “Ngươi chính là người muốn đưa tờ giấy cho chủ nhân nhà ta?”
Ánh mắt Tô Lạc bình tĩnh, da trắng mịn thần sắc hời hợt, nàng ngước mắt nhìn
ông ta, không bác bỏ, cũng không thừa nhận.
Lãnh quản gia cười lạnh lùng thâm trầm khó lường: “Không nghĩ nha đầu ngươi
còn có tâm kế như vậy, nói cho ngươi biết, ngươi rất may mắn, chủ nhân nhà ta
đã đồng ý gặp ngươi, đi theo ta!”
Thái độ Lãnh quản gia đối với Tô Lạc càng thêm xem thường.
Lúc này ông ta giống như có địa vị tôn quý, đối đãi kiểu bố thí với Tô Lạc.
Tuy Từ quản gia tức giận bởi thái độ của Lãnh quản gia, nhưng khi biết Lãnh
dược sư đồng ý gặp Tô Lạc, khóe mắt chân mày ông ta đều là sự vui mừng, vì
điều này đại biểu cho Lãnh dược sư có thể tự mình ra tay cứu giúp.
Nhưng mà, thái độ của Tô Lạc cũng khiến ông mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy sắc mặt Tô Lạc không thay đổi, mắt đẹp hờ hững lạnh lùng như ngọc lưu
ly liếc Lãnh quản gia một cái, xoay người nói hờ hững với Từ quản gia: “Chúng
ta đi đã một lúc rồi, không biết trong nhà người bệnh như thế nào, chúng ta về
trước xem sao.”
Nói xong, nàng chậm rãi xoay người đi, bước đi đầy kiên định, bóng dáng rất
cương quyết.
Lãnh quản gia cũng không nghĩ tới, Tô Lạc vậy mà lại đi, hơn nữa nàng nói đi
là đi, dứt khoát nhanh chóng, không có một chút dây dưa.
Trong nhất thời, hắn có chút ngẩn người. Tới tìm thầy trị bệnh ai không nơm
nớp lo sợ phải khom lưng uốn gối, nha đầu xấu này thế nhưng không biết tốt
xấu!
Mặt Lãnh quản gia âm trầm, nhìn Tô Lạc cười lạnh, lớn tiếng uy hiếp: “Chỉ cần
ra khỏi cái cửa này, ngươi đừng hi vọng xa vời chủ nhân nhà ta sẽ ra tay trị
bệnh! Ngươi suy nghĩ kĩ một chút đi.”
Uy hiếp như vậy, hiệu quả rất rõ ràng.
Nhưng lúc này đây là ngoại lệ.
Chỉ thấy Tô Lạc dừng lại một chút, ngoảnh đầu nhìn ông ta rồi mỉm cười, cười
tươi động lòng người: “Lãnh quản gia, rất mong gặp lại ngươi lần nữa.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tô Lạc hờ hững xoay người kiên định đi ra ngoài.
Kỳ thật Từ lão gia rất muốn níu Tô Lạc lại, kéo nàng đi gặp Lãnh dược sư.
Nhưng không biết vì sao, Tô Lạc lại bình tĩnh không gợn sóng, khiến cho ông
cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt, làm cho ông thấy thần phục, kính nể không dám
phản kháng.
Lãnh quản gia hừ lạnh một tiếng, thầm mắng một câu: “Xú nha đầu không biết tốt
xấu, ra khỏi cửa sau này cũng đừng khóc lóc cầu được đi vào.”
Mắng xong, ông ta hướng phòng luyện dược mà đi, đang suy nghĩ nói thế nào
trước mặt chủ nhân về xú nha đầu hung hăng kia.
Tô Lạc đi ra cửa, thấy bộ dạng Từ quản gia muốn nói lại thôi, nàng cười cười
nói: “Được rồi, đừng khẩn trương, chúng ta ở đây chờ Lãnh dược sư.”
Chờ Lãnh dược sư? May mà Tô cô nương nói ra. Lãnh dược sư là người thế nào, ai
muốn gặp thì gặp sao? Huống hồ chi ông ta lại tự mình đi tới?
Nghe nói Lãnh dược sư đã mười mấy năm chưa bước ra khỏi trang viên này nửa
bước rồi, liệu có được không? Từ quản gia rất muốn kêu gào với Tô Lạc, nhưng
nhìn bộ dáng nũng nịu của nàng, ông thật sự không đành lòng.
Thật vất vả mới có cơ hội mà lại bỏ qua cách lãng phí! Từ quản gia thở hồng
hộc quay mặt đi.
Bên môi Tô Lạc kéo lên nụ cười nhạt, cả đáy mắt cũng là ý cười.
Trong lòng nàng đã nắm chắc rồi.
Nếu Lãnh quản gia cao ngạo có thể tự mình ra mặt mời nàng, như vậy đủ chứng
minh trang “Sinh Cơ Đan” đã rơi vào trong tay Lãnh dược sư.
Nếu nửa trang đơn thuốc thượng cổ đã rơi vào trong tay Lãnh dược sư, với ánh
mắt của Lãnh dược sư, nàng cần gì phải lo lắng đối phương không biết nhìn
hàng?
Như tình hình thị trường hiện nay, Tô Lạc nàng mới là lão đại, dù cho Lãnh
dược sư ngang ngược thì có thể làm gì nàng? Còn không phải tới cầu cứu nàng
sao?
Khóe miệng Tô Lạc kéo ra ý cười lãnh khốc lại lạnh băng, nàng rất mong đợi
Lãnh quản gia đối mặt với bão táp.
Lại nói sau khi Lãnh quản gia bị Tô Lạc cự tuyệt, đi vào phòng luyện đơn,
nhưng ông ta chưa kịp gõ cửa cầu kiến, cánh cửa luôn khép kín kia bỗng nhiên
mở ra, ngay cửa là khuôn mặt vội vàng cùng nôn nóng.
Đây là một người trung niên khoảng bốn năm chục tuổi. Chỉ thấy người ông ta
gầy gò, đầu tóc lông mày lộn xộn, bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, cả bộ quần áo
màu trắng trên người cũng đã dơ bẩn, thoạt nhìn có chút thảm hại.
Không chờ Lãnh dược sư mở miệng, Lãnh quản gia đã nói trước: “Chủ nhân, xú nha
đầu kia không biết tốt xấu, tiểu nhân vâng lệnh ngài đi mời, thế nhưng ai ngờ
được nàng xoay người đi! Thật là rất đáng giận.”
Đôi mắt Lãnh dược sư hiện lên tia tàn khốc, một tay nắm cổ áo Lãnh quản gia,
nghiến răng nói: “Ngươi nói cái gì!”
Lãnh quản gia cho rằng Lãnh dược sư vì lòng tự trọng cho nên vô cùng tức giận,
liền bịa đặt dựng chuyện nói: “Xú nha đầu kia còn nói, ngài không có gì ghê
gớm, không gặp thì thôi, quả thật không đem ngài đặt ở trong mắt.”
“Thật là đáng giận!” Lãnh dược sư mắng to ra tiếng.
Lãnh quản gia trong lòng vui vẻ, nhưng ý cười của hắn còn chưa truyền đến đáy
mắt thì lại thấy Lãnh dược sư đã đánh hắn ngã trên mặt đất, oán hận mà nói:
“Nhất định là tên xú nô tài nhà ngươi ngạo mạn vô lễ làm nàng phải đợi! Hừ!
Nếu không tìm được cô nương kia, xem ta thu thập ngươi như thế nào!”
Nói xong, Lãnh dược sư còn chưa hết giận mà đạp Lãnh quản gia một cái, hắn vẫn
mặc bộ quần áo dơ bẩn kia chạy nhanh ra ngoài.
Lãnh quản gia ôm cái đầu bị đá đến nghiêng ngả, hậm hực đến mức mau điên rồi.
Hắn đến bây giờ còn chưa hiểu, vì sao một tờ giấy nhỏ xíu lại có sức hấp dẫn
đến thế, khiến chủ nhân nhà hắn không thèm màng tới viên đan dược phải luyện
mất bảy bảy bốn mươi chín ngày, trực tiếp chạy mất.
Thế nhưng Lãnh quản gia có thể ngồi trên vị trí này nhiều năm cũng không phải
ngốc tử, hắn nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, đuổi theo Lãnh dược sư, chạy tới cổng
lớn.
Lãnh dược sư chạy như bay tới cửa, nhìn đến một đám người đen nghìn nghịt đang
đứng ở cổng, lại không biết vị cô nương nào mới là người viết ra đơn thuốc
thượng cổ.
Mà đám người đen nghìn nghịt đang đứng ở cổng kia cũng chưa từng nhìn thấy
khuôn mặt thật của Lãnh dược sư, cho nên cũng không nhận ra người dơ bẩn chật
vật trước mặt chính là người mà bọn họ luôn mong muốn được gặp.
Vừa kịp lúc này Lãnh quản gia cũng ra tới, hắn đi nhanh đến chỗ Tô Lạc, vẻ mặt
đã hoàn toàn thay đổi, không hề là vênh váo tự đắc mà là khom lưng uốn gối cầu
người.
Hắn cười nịnh đứng trước mặt Tô Lạc: “Vị cô nương này xin dừng bước, chủ nhân
nhà ta tự mình tới, ngài xem…”
Tô Lạc bình tĩnh mà liếc mắt nhìn hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn theo.
“Đơn thuốc Sinh Cơ…” Lãnh dược sư vẻ mặt kích động hưng phấn, mở miệng định dò
hỏi.
Tô Lạc nhẹ cười đưa ra một tờ giấy.
Lúc trước Tô Lạc chia đơn thuốc Sinh Cơ thành ba phần, phần thứ nhất đã đưa
cho Lãnh dược sư, phần nàng đang cầm này chính là phần thứ hai.
Tô Lạc bình tĩnh mà nhìn Lãnh dược sư, nàng cũng không tin như vậy còn không
dụ được ông ta.
Quả nhiên, như Tô Lạc đã nói, người như Lãnh Diễm thuần túy chỉ là dược si,
hắn có mọi đặc điểm của một nhà nghệ thuật, lôi thôi lếch thếch, không câu nệ
tiểu tiết, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đầu dành cho sự nghiệp luyện đan,
phấn đấu cả đời vì nó. Những thứ khác trong mắt hắn chỉ là rác rưởi.
“Ta muốn thỉnh Lãnh dược sư đi cứu một người, không biết Lãnh dược sư có thể
hay không?”
Tô Lạc thấy Lãnh dược sư như đang vùi cả khuôn mặt vào giữa tờ giấy, cười
nhạt.
“Phần đơn thuốc cuối cùng kia…” Lãnh dược sư khó nén kích động.
“Nếu có thể trị tốt cho người bệnh, ta tự nhiên sẽ hai tay dâng lên đơn thuốc
cuối cùng kia.” Tô Lạc cười nhìn hắn: “Nhưng mà, nếu Lãnh dược sư không nắm
chắc, vậy cứ coi như ta chưa nói qua những lời này.”
Nói xong, Tô Lạc xoay người đi.
“Được! Lão phu đi theo ngươi cứu người!” Lãnh dược sư bị hai phần đơn thuốc
kia câu đi hết cả hồn vía, lòng ngứa đến không chịu được, hận không thể sỡ hữu
toàn bộ, sau đó nghiên cứu bảy ngày bảy đêm.
“Lãnh dược sư quả nhiên là người biết hàng, không giống một số người, ha hả.”
Tô Lạc cười như không cười mà nhìn lướt qua Lãnh quản gia.
Lúc này trên mặt Lãnh quản gia có một dấu giày rất rõ ràng, thực hiển nhiên là
bị người ta dẫm lên.
Lãnh dược sư lạnh lùng trừng hắn một cái: “Trở về sẽ thu thập ngươi!” Nói
xong, hắn dẫn đầu bò lên trên xe ngựa, thúc giục Tô Lạc: “Chạy nhanh, mau lên
xe, còn chờ cái gì?”
Thực hiển nhiên, hai phần ba đôn thuốc thượng cổ kia của Tô Lạc kéo được sự
hứng thú của hắn, kéo đến mức hắn thiếu chút nữa gãi đầu gãi tai, hận không
thể lập tức trị hết cho người bệnh, có được đơn thuốc hoàn chỉnh.
Nam Cung Lưu Vân, chờ ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi ngươi! Tô Lạc âm thầm nắm
tay.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.