Tà Vương Truy Thê
Chương 69: Đi Mòn Giày Sắt Tìm Không Thấy
Trên xe ngựa, Lãnh dược sư không ngừng mà dò hỏi Tô Lạc, muốn moi tin tức về
đơn thuốc thượng cổ kia từ trong miệng nàng ra, nhưng Tô Lạc lại luôn có thể
tránh nặng tìm nhẹ nói sang chuyện khác.
Một người hằng năm luôn đắm chìm trong luyện dược như Lãnh dược sư sao lại có
thể là đối thủ của nàng? Cuối cùng chỉ có thể bại trận.
Tốc độ của xe ngựa vô cùng nhanh.
Qua ước chừng nửa canh giờ, đoàn người đã trở lại trang viên.
Lăng Phong nhìn đến Tô Lạc thật sự có thể đem Lãnh dược sư mời đến, đáy mắt
trung hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mà hắn phục hồi tinh thần lại thật
nhan, giữ chặt Lãnh dược sư đem hắn mạnh mẽ kéo đến trước mặt Nam Cung Lưu
Vân, gấp gáp nói: “Mau, mau xem cho chủ tử của chúng ta!”
Lãnh dược sư đang muốn phát tác, nhưng là Tô Lạc lại lắc lắc tờ giấy mỏng kia,
hai mắt của hắn ngay lập tức tỏa ánh sáng, tức khắc đem cảm xúc áp xuống.
Ngưng thần nín thở mà bắt mạch, ước chừng qua nửa canh giờ, Lãnh dược sư mới
mở mắt ra.
Tô Lạc từ lúc bắt đầu liền đem đôi mắt đặt trên mặt hắn, không buông tha bất
kì sự khác thường nào.
Thấy hắn trợn mắt, Tô Lạc chạy nhanh tiến lên vài bước: “Lãnh dược sư, như thế
nào? Nghiêm trọng sao?”
Ánh mắt Lãnh dược sư nhíu chặt, trên mặt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng, sau một
lúc lâu mới liếc nhìn Tô Lạc một cái: “Ngũ tạng lục phủ đều đã lệch, nội tạng
liên tiếp chảy máu, kinh mạch hỗn loạn chạy khắp nơ trong cơ thể khắp, kinh
lạc không thông, không thể thẳng đường, không đi lên được, không hạ xuống
được, không cảm thấy nghiêm trọng sao?”
Thế nhưng nghiêm trọng như vậy!
Thần sắc Tô Lạc như cũ, nhưng là trong lòng lại không biết nên làm thế nào.
Lời của Lãnh dược sư nói và lời của Lăng Phong giống nhau vô cùng. Thì ra,
những lời Lăng Phong nói đều là thật sự. Nam Cung Lưu Vân thế nhưng thật sự vì
nàng mạnh mẽ thu công, lại mạnh mẽ áp chế lên cấp, thế cho thân thể vốn đã bị
thương càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Mà nàng lại đánh hắn một quyền thật mạnh, dậu đổ bìm leo khi hắn đang trong
lúc suy ngược nhất, thế nên tình trạng hiện giờ của hắn mới nghiêm trọng như
vậy.
Tô Lạc nắm chặt tay, thần sắc ngưng trọng, nàng không hề chớp mắt mà nhìn chằm
chằm Lãnh dược sư: “Ngài nói, như thế nào mới có thể chữa khỏi?”
Lãnh dược sư suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Muốn chữa khỏi hắn, rất khó,
vô cùng khó.”
“Ngài nói!” Tô Lạc cùng Lăng Phong trăm miệng một lời.
Chỉ là, có thể làm Lãnh dược sư nói ra rất khó, phi thường khó này năm chữ
đánh giá…… Tô Lạc cùng Lăng Phong đều có chút bồn chồn, là khó tới trình độ
nào?
Lãnh dược sư cằm, trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Cần có tinh thạch,
cần số lượng lớn tinh thạch cấp sáu, đương nhiên cấp cao hơn cấp sáu cáng tốt,
trong vòng ba ngày, các ngươi làm được không?”
“Tinh thạch cấp sáu? Hoặc cao hơn?”
Tô Lạc còn chưa kịp nghe hiểu nghĩa của mấy chữ này thì Lăng Phong đã hét lên
một tiếng.
“Đúng vậy, cần có tinh thạch cấp sáu, nếu không thì khó có thể khơi thông kinh
mạch, dù sau này có trị hết, Tấn Vương điện hạ cũng chỉ có thể dừng lại ở cấp
sáu, những năm tháng sau này dù có tu luyện thế nào cũng không thể lên cấp
được nữa.” Lãnh dược sư thần sắc đông lạnh, gằn từng chữ một nói kỹ càng tỉ
mỉ.
Khi bắt mạch hắn phát hiện đối phương thế nhưng có thực lực cấp sáu, tưởng
tượng một chút là có thể nghĩ đến, người duy nhất ở đế quốc đã thăng lên cấp
sáu, hơn nữa còn sắp bước vào cấp bảy chỉ có Tấn Vương điện hạ mà thôi.
Phát hiện sự thật này, Lãnh dược sư trấn định đến mấy cũng không khỏi có chút
bồn chồn. Tấn Vương điện hạ là hy vọng của đế quốc, hắn không trị thì thôi,
nếu hắn chữa lợn lành thành lợn què thì còn khổ nữa.
Lăng Phong nhăn mày, nôn nóng mà ở trong phòng đi tới đi lui: “Đi đâu mà tìm
tinh thạch cấp sáu? Lại còn cần số lượng lớn!”
“Xác thật rất khó.” Lãnh dược sư nhíu mày.
Tô Lạc hoàn toàn như đang lọt vào trong sương mù, nàng lặng yên đi đến một bên
hỏi Từ quản gia: “Tinh thạch cấp sáu là cái gì?”
Lại có người không biết tinh thạch cấp sáu là gì? Từ quản gia kinh hãi, kinh
ngạc mà nhìn Tô Lạc.
“Sao vậy? Không biết rất kỳ quái sao?”
Từ quản gia đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc đầu, tiện đà khụ một tiếng nói
với Tô Lạc: “Mọi người đều biết có hai loại phương thức có thể giúp tăng tu vi
nhanh chóng, một loại là dốc lòng tu luyện, một loại khác là hấp thụ tinh
thạch để tu luyện. Mà cách thứ nhất thường được những người thường không có
tinh thạch sử dụng, thế nên phải dựa vào sức mình tự tu luyện, có thể thấy
được đối với tu luyện giả mà nói, tinh thạch vô cùng quan trọng.”
Còn có chuyện này? Tô Lạc nhíu mày không nói.
Cũng khó trách, trước kia nàng là phế vật trong truyền thuyết, đương nhiên là
sẽ không biết gì về con đường tu luyện rồi.
Từ quản gia lại nói: “Tinh thạch căn cứ theo phẩm chất chia làm bảy loại,
giống như thiên phú linh lực vậy, chia làm bảy màu là đỏ, cam, vàng, xanh lá,
xanh biếc, xanh dương, tím. Nhưng số lượng tinh thạch trên đại lục lại cực
nhỏ, hơn nữa đại đa số đều là ba loại đỏ, cam, vàng, số lượng cấp sáu rất ít,
ba màu xanh nhạt, xanh dương và tím càng là ít ỏi vô cùng.”
Cho nên, muốn tìm được số lượng lớn tinh thạch cấp sáu là chuyện vô cùng khó
khăn?
“Lấy thực lực của hoàng tộc, trong kho đại nội hẳn là có, nhưng nơi này cách
đế đô cực xa, dù có cưỡi Long Lân Mã chạy đi cũng không kịp.” Từ quản gia gấp
đến độ xoay vòng vòng trong phòng.
Tô Lạc trong lòng cũng là sốt ruột.
Cái thứ gọi là tinh thạch này rốt cuộc là cái gì chứ! Đừng nói là kêu nàng
tìm, ngay cả gặp nàng cũng chưa từng gặp qua!
Lăng Phong đột nhiên đứng lên, trực tiếp chạy ra bên ngoài, chỉ để lại một
tiếng: “Ta đi tìm!”
Lăng Phong cầm lệnh bài của Tấn Vương đến phòng giữ đồ trong thành, lục tung
toàn bộ cái kho, cơ hồ muốn đắc tội cả Quận Thủ đại nhân mới có thể tìm được
ba viên tinh thạch cấp sáu.
Tinh thạch ba màu đỏ, vàng, cam thật ra có không ít, nhưng những thứ có thể
xem là tu luyện chí bảo đối vời người thường này lại không có tác dụng gì vời
cao thủ cấp sáu như Nam Cung Lưu Vân.
Sau đó, Lăng Phong lại chạy đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, tuyên bố nhiệm vụ thu
mua tinh thạch cấp sáu.
Một viên tinh thạch cấp sáu đổi được mười vạn đồng vàng!
Tỉ lệ đổi này có thể xem là cực cao, cho nên toàn bộ thành đều náo nhiệt, vô
số người bắt đầu truyền lại tin tức.
Cuối cùng, Lăng Phong kéo một xe đầy đá trở về trang viên.
Khi Tô Lạc ra tới, vừa lúc nhìn đến Lăng Phong đang nâng một cái sọt chứa đá
nặng đến ngàn cân, vội vàng tiến vào.
“Mau, mỗi người một sọt nguyên thạch, nếu có người cắt ra tinh thạch cấp sáu,
khen thưởng vạn lượng đồng vàng!” Lăng Phong hào khí mười phần nói.
Ra lệnh một tiếng, tức khắc toàn bộ trang viên đều sôi trào.
Người không vì tiền trời tru đất diệt.
Huống chi, “tiền” này còn rất danh chính ngôn thuận.
“Cục đá đó là gì?” Tầm mắt Tô Lạc rơi vào những cục đá trong sọt, không khỏi
có chút ngây người. Sao nàng lại cảm thấy mấy cục đá này quen như vậy? Hình
như đã từng gặp qua ở chỗ nào…
“Những cục đá này chính là nguyên thạch tinh thạch.” Lăng Phong nhẹ giọng giải
thích nói: “Nguyên thạch vô cùng kỳ quái, dù võ giả có cường đại tới mức nào
cũng không thể nhìn thấu được bên trong có cái gì. Bên trong những nguyên
thạch này sẽ có tinh thạch, có tinh thạch màu đỏ, có tinh thạch màu vàng, có
tinh thạch màu cam, cũng có thể có tinh thạch màu xanh nhạt, ai cũng không
biết sau khi cắt ra sẽ là màu gì.”
Tô Lạc gắt gao nhìn chằm chằm những cục đá đen đó, trong đầu bỗng nhiên hiện
lên linh quang: “Những cục đá này đều là nguyên thạch tinh thạch?”
“Đúng vậy, đều là những viên có biểu hiện tốt nhất nhặt từ khu vực khai thác
nguyên thạch gần đây. Chỉ là, rất khó có thể cắt được tinh thạch màu xanh lá.”
Lăng Phong vẫn luôn nhăn mày, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt vào đám người
đang cắt đá trước mặt, ánh mắt như chim ưng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm
chằm.
Nhưng là, giống như Lăng Phong và Lãnh dược sư đã từng nói, tinh thạch màu
xanh lá vô cùng thưa thớt, trong một ngàn viên tinh thạch màu cam cũng chưa
chắc có được một viên tinh thạch màu xanh lá.
Đám nguyên thạch này đều có chất lượng và biểu hiện tốt nhất, nhưng trải qua
một buổi chiều cắt ra, tổng cộng chỉ có năm viên tinh thạch màu đỏ, một trăm
viên tinh thạch màu cam, năm viên tinh thạch màu vàng, tinh thạch cấp sáu ngay
cả cái bóng cũng không thấy.
Thấy rõ ràng thành quả sau, Lăng Phong sắc mặt vô cùng khó coi.
“Kéo tiếp một đám nguyên thạch nữa lại đây! Ta cũng không tin một viên tinh
thạch màu xanh lá cũng tìm không thấy!” Lăng Phong lớn tiếng hạ lệnh. Hắn gấp
đến độ lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng hắn vô cùng lo sợ.
Tô Lạc hỏi Lãnh dược sư: “Rốt cuộc phải cần bao nhiêu viên tinh thạch màu xanh
lá mới đủ?”
Ít nhất cũng phải có số lượng chính xác chứ?
Lãnh dược sư nghĩ nghĩ, nói: “Càng nhiều càng tốt, nhưng ít nhất cũng phải có
năm mươi viên tinh thạch màu xanh lá.”
“Năm mươi viên?” Tô Lạc buồn bực, Lăng Phong lật tung cả tòa quận thành, đến
bây giờ trong tay cũng chỉ mới có ba viên mà thôi. Lãnh dược sư vừa mở miệng
liền muốn năm mươi viên! Độ khó cũng quá lớn rồi?
Lãnh dược sư lại nói: “Kỳ thật cũng không nhất định phải là tinh thạch màu
xanh lá, nếu có tinh thạch màu xanh nhạt, mười viên là đủ rồi, nếu là tinh
thạch màu xanh dương, hai viên là đủ rồi. Nếu có tinh thạch màu tím, đừng nói
một viên, dù chỉ có một chút mãnh vỡ thì linh lực bên trong cũng đã đủ rồi.”
Tô Lạc hậm hực.
Tinh thạch màu xanh lá đã khó tìm như vậy, huống chi tồn tại vô cùng thưa thớt
trên đại lục như màu xanh nhạt, màu xanh dương và màu tím? Này căn bản không
có khả năng.
Nhìn Lăng Phong tự mình chạy đi cắt thạch, Tô Lạc bỗng nhiên có ý tưởng mới.
Nàng sao lại quên mất? Trong không gian của nàng có mấy chục viên nguyên thạch
đen tuyền mà! Lúc trước ở huyệt động của Tử Hỏa lão nhân, nàng thiếu chút nữa
vứt chúng đi, sau lại bởi vì chúng nó có thể mở rộng không gian, nàng mới nhặt
hết vào.
Tô Lạc tìm một nơi yên lặng, ý niệm vừa động, linh hồn tiến vào không gian.
Bên trong không gian vẫn hơi chật như cũ, nhưng giữa một đống chật chội này,
Tô Lạc nhìn thấy gì?
Nàng thế mà lại nhìn thấy linh sủng khế ước của mình, bé Tiểu Manh Manh vốn có
bản thể là rồng lại bị cha nó biến thành bé cún, vô cùng nhân tính hóa mà ngồi
ôm chân trước một nguyên tinh thạch cao như núi, mà giờ phút này nó, tay nó
còn đang cầm một viên tinh thạch, nó…
Tô Lạc cho rằng mình hoa mắt, xoa xoa mắt, cảnh tượng trước mắt vẫn như cũ
không thay đổi.
Tiểu linh sủng đáng yêu vô cùng tận kia của nàng lại dùng cái móng vuốt nho
nhỏ của nó lột nguyên thạch như lột chuối!
Đúng vậy, dù là cao thủ như Lăng Phong, hắn cũng chỉ có thể dùng máy cắt
chuyên dụng để cắt nguyên thạch, bởi vì nguyên thạch vô cùng cứng rắn, dù có
là cao thủ cũng khó có thể phá hủy nó.
Nhưng là, Tiểu Manh Manh đáng yêu lại giống như đang lột chuối, lột quýt vậy,
bẻ ra từng mảnh từng mảnh, sau đó bỏ tinh thạch vừa mới lột ra vào trong
miệng, rốp rốp mà cắn vô cùng ngon lành!
Từ từ!
Nàng nhìn thấy gì?
Tô Lạc chỉ cảm thấy có ánh sáng màu xanh hiện lên, loại ánh sáng màu xanh quen
thuộc này nàng vừa mới gặp trước đây không lâu.
Này nhất định không phải sự thật!
Lăng Phong như điên rồi lục tung cả tòa thành để tìm tinh thạch màu xanh, tiểu
linh sủng nhà mình lại xem tinh thạch như đồ ăn mà nhai rôm rốp!
Nó tiện tay lột ra một viên tinh thạch cấp sáu?
Tô Lạc tức khắc có cảm giác đứng đón gió mà rơi lệ đầy mặt. Cái thứ gọi là vận
khí này thật con mẹ nó quan trọng! Đây là nhân phẩm đó!
Tô Lạc xông lên, xách tiểu linh sủng lên, cười đến tà ác mà giảo hoạt: “Đánh
cướp đây! Muốn giữ mệnh thì mau nhổ vật trong miệng ra.”
Đôi mắt to đầy nước của Tiểu Manh Long đáng thương hề hề mà nhìn Tô Lạc, hai
chỉ móng vuốt liều mạng che lại cái miệng nhỏ, như thế nào đều không muốn nhả
ra.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.