Tà Vương Truy Thê
Chương 70: Đến Lúc Tìm Được Chẳng Tốn Công (1)
Nhìn đôi mắt đó, tâm của Tô Lạc đều mềm xuống.
“Được rồi được, viên đó xem như là tiền công của ngươi, nhưng không được ăn
vụng mấy viên còn lại này.”
Tô Lạc nhìn một đống nguyên thạch đang rơi rụng, trong lòng thật là đau nha,
nàng trực tiếp gõ Tiểu Manh Long một cái: “Thằng nhóc bại gia tử nhà ngươi!”
Kia không phải là hạt dưa cây đậu, mà là tinh thạch màu xanh lá biết không?
Lăng Phong bỏ ra tới mười vạn đồng vàng để đổi một viên đó!
Tiểu Manh Long hoàn toàn không rõ chủ nhân nhà mình vì sao lại có vẻ mặt đau
lòng đó, nó đang rồm rộp mà nhai đồ ăn ngon đây, nhảy nhót tựa hồ thực vui
sướng.
Tô Lạc một tay xách nó bỏ vào trong ngực, khiến nó ngồi xếp bằng trước ngực
mình.
Nhìn một đống nguyên thạch trước mặt, Tô Lạc muốn thử vận may của mình, vì thế
ngàn chọn vạn tuyển đưa một viên cho Tiểu Manh Long. Thằng nhóc này động thủ
nhanh hơn máy cắt nhiều, không sử dụng sức lao động miễn phí nghĩa là lãng phí
tài nguyên đó, đáng xấu hổ lắm nha.
Tiểu Manh Long rất có tự giác của sức lao động miễn phí, nó tiếp nhận khối
nguyên thạch to bằng quả dưa gang kia, bỗng nhiên, nó quay đầu tò mò mà nhìn
Tô Lạc với cặp mặt to trong sáng, tựa hồ có chút không rõ vì sao Tô Lạc sẽ
chọn khối đá này.
Tô Lạc sờ đầu nó, thúc giục nói: “Khối này nhất định có thể cắt ra tinh thạch
màu xanh lá. Được rồi, đừng mò nữa, bẻ nó ra giống như ngươi bẻ trái quýt là
được.”
Được rồi. Tiểu Manh Long tuy rằng vẫn khó hiểu như cũ, nhưng đối với mệnh lệnh
của chủ nhân, nó kiên quyết chấp hành.
Tô Lạc ngưng thần nín thở, đôi mắt trừng đến tròn trịa, nàng không hề chớp mắt
mà nhìn chằm chằm nguyên thạch trong tay Tiểu Manh Long.
Chỉ thấy khối nguyên thạch màu nâu kia bị đẩy ra từng mảng từng mảng, chậm
rãi, tinh thạch bên trong lộ ra.
Màu vàng?
Tô Lạc không tin, nàng đoạt lấy, tỉ mỉ mà xem qua, phát hiện nó thật sự là
tinh thạch màu vàng!
Màu vàng tuy rằng không tồi, nhưng lại không có tác dụng với Nam Cung Lưu Vân.
Tô Lạc có chút buồn bực mà ném tinh thạch màu vàng sang một bên, lại lựa chọn
nửa ngày, chọn trúng một khối nguyên thạch màu xám loang lổ, trịnh trọng đưa
cho Tiểu Manh Long.
“Tới, ngoan nha, móng vuốt nhỏ lột một chút, lột ra một viên tinh thạch màu
xanh lá nào.” Tô Lạc dỗ Tiểu Manh Manh, tựa hồ có ra được màu xanh hay không
còn phải xem vận khí của móng vuốt nhỏ này.
Đáng thương Tiểu Manh Manh trong lúc vô thức đã bị đè ép gánh nặng.
Tiểu Manh Manh tiếp nhận nguyên thạch, bỗng nhiên lại nâng lên cặp mắt to đẫm
nước của nó, đáy mắt trong đến mức có thể phản chiếu được bóng người của Tô
Lạc, nó khó hiểu mà nhìn nguyên thạch, lại nhìn Tô Lạc.
“Đứa nhỏ này đang rối rắm cái gì vậy? Mau lột ra đi.” Tô Lạc vỗ vỗ đầu nhỏ của
nó.
Tiểu Manh Long liếc mắt nhìn Tô Lạc như đang nhìn đồ ngu, cúi đầu dứt khoát
bắt đầu lột khối nguyên thạch mà Tô Lạc chọn trúng.
Sau khi lột ra, vừa thấy màu sắc đó, Tô Lạc tức khắc suy sụp.
Vận khí của nàng quả nhiên không tốt! Lần này còn không bằng lần đầu tiên.
Lần đầu tiên còn có thể lột ra một viên màu vàng, lần này thế nhưng màu vàng
đều không có, mà là tinh thạch màu cam.
Tô Lạc có chút phiền não mà xoa huyệt Thái Dương, thật vất vả lên tinh thần:
“Ta cũng không tin vận khí của mình sẽ càng ngày càng kém! Tới, lột khối này
ra!”
Lần này Tô Lạc không ngàn chọn vạn tuyển nữa, nàng trực tiếp nhặt lên viên
nguyện thạch to bằng trái dưa hấu gần nàng nhất, khí thế mười phần mà đưa cho
Tiểu Manh Long.
Nếu là đua vận khí, vậy không cần chọn lựa. Vận khí tới thì dù có nhắm mắt đều
có thể chọn tốt, vận khí không có, dù trong tay có nắm một khối nguyên thạch
màu tím cũng có thể bị người khác lừa đi.
Lúc này đây, Tiểu Manh Long như cũ dùng cặp mắt to kia nhìn Tô Lạc, chỉ là lúc
này đây, đồng tình trong mắt nó càng rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức Tô Lạc thiếu
chút nữa là đã có thể đã nhìn ra.
Kết quả, vừa lột ra xong.
Tô Lạc muốn quỳ!
Nàng hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ? Quả thực là vận rủi bám vào người!
Kết quả thế nhưng lần này càng kém hơn lần trước!
Viên thứ nhất còn có thể chấp nhận được là một viên màu vàng, viên thứ hai là
một viên màu cam, viên thứ ba này… lại là màu đỏ! Một khối to đùng màu đỏ, quả
thực làm nàng khóc không ra nước mắt.
Tô Lạc nghĩ, nếu nàng lại chọn một khối, có thể bên trong cái gì cũng không có
không?
Tô Lạc đỡ trán, buồn bực mà ngồi tại chỗ, vô lực mà nhìn bàn tay đang bị vận
đen bám vào người của mình.
Tiểu Manh Long mê mang mà nhìn chủ nhân nhà mình đang uể oải không phấn chấn,
nghiêng cái đầu nhỏ tự hỏi trong chốc lát, nó cảm thấy mình không giúp được
gì, vì thế thực ngoan ngoãn mà ngồi vào bên cạnh núi nguyên thạch, tự lột đá
chơi một mình.
Bộ dáng ngoan ngoãn kia giống như trẻ con đang chơi bùn vậy, nhìn thôi đã
khiến lòng mềm mại hẳn.
Tô Lạc còn đang buồn bực, bỗng nhiên, một khối đá phản xạ ánh sáng màu xanh
xuất hiện trước mắt nàng, nàng theo bản năng mà ngước mắt nhìn, lại nhìn thấy
một viên tinh thạch màu xanh lá, hơn nữa này khối tinh thạch này còn to bằng
một cái nắm tay!
Tô Lạc có chút ngốc mà nhìn khối tinh thạch xanh lá trước mặt này, sau đó theo
tầm mắt hướng lên trên, nhìn thấy hai cái móng vuốt lông xù nho nhỏ, tiếp theo
chính là khuôn mặt đáng yêu ngốc ngốc của Tiểu Manh Long.
Được rồi, Tô Lạc ghen tị hận nha.
Vì cái gì nàng chọn cả ngày cũng không chọn được một viên tinh thạch màu xanh
lá, Tiểu Manh Long vừa nhặt một viên là có? Hơn nữa còn to như vậy? Thật sự
làm người ta đố kỵ đó!
Nhưng mà tìm được là tốt rồi! Tô Lạc hưng phấn mà xoa đầu Tiểu Manh Long, tâm
tình tức khắc như qua cơn mưa trời lại sáng: “Mau, giúp chủ nhân tìm mấy viên
nữa.”
Tô Lạc cảm thấy vận khí của mình quá kém, vì thế nàng dứt khoát không động
thủ, trực tiếp cho Tiểu Manh Long chọn lựa.
Làm nàng vừa vui vẻ vừa hậm hực là vận khí của Tiểu Manh Long quả thực rất
tốt.
Không thể dùng vận khí quá tốt được, phải nói là vận khí bùng nổ rồi!
Viên thứ nhất lột ra là tinh thạch màu xanh lá!
Viên thứ hai lột ra lại là tinh thạch màu xanh lá!
Viên thứ ba lột ra vẫn tiếp tục là tinh thạch màu xanh lá!
Này này này… Đây là vận khí gì chứ? Quả thực kích thích Tô Lạc lệ roi đầy mặt,
hai mắt đỏ bừng.
Bỗng nhiên, Tô Lạc hiểu ra, nàng bỗng nhiên ý thức được nàng đã bỏ lỡ cái gì!
Vừa rồi ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Manh Long rõ ràng có mang theo chút đồng
tình. Nó đang đồng tình cho mình!
Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là khi nó cầm lấy tinh thạch đã biết rõ bên
trong tinh thạch có chưa cái gì, hơn nữa còn biết là màu gì luôn. Thế nên nó
mới nhìn mình bằng ánh mắt vừa đồng tình vừa khó hiểu đó.
Bị thằng nhóc con này đồng tình, Tô Lạc lại muốn rơi nước mắt.
Muốn chứng minh đều này có phải sự thật hay không cũng khá dễ dàng.
Tô Lạc cười tủm tỉm mà ôm Tiểu Manh Long đến trước núi nguyên thạch, dụ dỗ
nói: “Ngoan, tìm cho chủ nhân một viên nguyên thạch màu xanh nhạt, được
không?”
Màu xanh nhạt? Tiểu Manh long có chút khó xử mà nhíu cái mũi nhỏ, nhưng nó vẫn
rất nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, hai cái móng vuốt nhỏ xíu
dường như chứa cả lực lượng ngàn cân, đặt mấy khối nguyên thạch bên trên ra
một bên, trực tiếp đào sâu xuống dưới.
Cuối cùng, nó vô cùng chính xác mà bắt lấy một khối tinh thạch bỏ vào tay của
Tô Lạc.
“Viên đá này chính là tinh thạch màu xanh nhạt?” Tô Lạc bán tín bán nghi, ước
lượng khối nguyên thạch này.
“A!” Tiểu Manh Long nói chuyện không rõ ràng, nhưng thực kiên định gật đầu. Nó
hiện tại còn không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng phương thức này để câu
thông.
“Được, vậy lột ra xem đi.” Tô Lạc trả lại nguyên thạch cho nó.
Tiểu Manh Long thực nghe lời nhận lấy, nhanh chóng đem nguyên thạch lột ra,
sau đó khoe tinh thạch bên trong cho Tô Lạc xem.
Vẻ mặt đáng yêu của nó như đang cầu khen ngợi, cái đuôi nhỏ cao cao dựng thẳng
lên, vây quanh Tô Lạc không ngừng chạy vòng vòng.
Màu xanh nhạt! Thế nhưng thật là màu xanh nhạt! Tô Lạc nhìn viên đá ánh lên
màu xanh nhạt trong tay mình, vừa vui sướng vừa kinh ngạc, theo sau lại là
hưng phấn!
Vui sướng chính là, Lãnh dược sư nói qua, chỉ cần mười viên nguyên thạch màu
xanh nhạt, Nam Cung Lưu Vân có thể cứu.
Kinh ngạc chính là, Tiểu Manh Long có thể xuyên thấu qua vỏ nhìn được thứ bên
trong.
Hưng phấn chính là, sau này nàng có thể đi đổ thạch, đem tinh thạch tốt giá
thấp mua về!
Nhưng mà đều quan trọng trước mắt chính là phải cứu Nam Cung Lưu Vân.
Vì thế, căn cứ vào việc nàng là “bàn tay đen”, Tô Lạc ngay cả chạm vào cũng
không dám chạm, nàng kêu Tiểu Manh Long lột hết toàn bộ nguyên thạch ra.
Rốt cuộc, tốc độ của nó nhanh hơn máy cát nhiều, không dùng chính là lãng phí.
Cũng không biết móng vuốt của Tiểu Manh Long là gì, đại khái cũng giống với
hàm răng của nó. Cho nên nói, Long tộc có ưu thế tự nhiên, cho dù ngoại hình
biến thành cún con, hàm rang và móng vuốt của nó vẫn sắc bén như cũ.
Khi Tô Lạc còn đang suy nghĩ miên man thì Tiểu Manh Long đã lột sạch toàn bộ
nguyên thạch.
Bởi vì một đám nguyên thạch này lấy ra từ huyệt động của Tử Hỏa lão nhân nên
xác suất ra tinh thạch cực kỳ cao!
Ước chừng hơn ba mươi tảng đá, trừ bỏ mấy khối bị Tiểu Manh Long ăn luôn và bị
Tô Lạc sờ qua, những viên còn lại đều là tinh thạch, phẩm chất thấp nhất cũng
là màu vàng.
Trong đó, tinh thạch màu vàng có mười viên, tinh thạch màu xanh lá có năm
viên, ngay cả tinh thạch màu xanh nhạt cũng có ba viên, cuối cùng còn lột ra
được một viên màu xanh dương! Sác xuất này quả thật vô cùng nghịch thiên!
Dựa theo giá trị của từng viên mà nói thì…
Một khối tinh thạch màu xanh dương tương đương với hai mươi lăm khối tinh
thạch màu xanh lá.
Một khối tinh thạch màu xanh nhạt tương đương với năm khối tinh thạch màu xanh
lá.
Cho nên, Tô Lạc trong tay có hai mươi lăm khối, mười lăm khối, năm khối, tổng
cộng có bốn mươi lăm khối tinh thạch màu xanh lá!
Mấy khối nguyên thạch mà Lăng Phong kéo đến trước đó nghe nói là những viên có
biểu hiện tốt nhất trong khu vực khai thác mỏ, nhưng nhiều nguyên thạch như
vậy, ngay cả một viên màu xanh lá cũng chưa ra, đống đá có ba mươi khối của
mình lại ra nhiều như vậy!
Tô Lạc mãnh liệt hoài nghi, năm đó Tử Hỏa lão nhân có phải cũng giống như Tiểu
Manh Long, chỉ cần nhìn là đã có thể biết được bên trong nguyên thạch có gì.
Nói cách khác, ngoài lý do đó ra thì không còn lý do nào khác để giải thích
xác xuất ra tinh thạch cao như vậy.
Nhưng mà, cũng may mắn là nàng đã ném đống đá đó vào trong không gian, nói
cách khác, nếu nàng không bỏ vào, thương tích của Nam Cung Lưu Vân không biết
bao giờ mới được chữa khỏi!
Tô Lạc trấn an Tiểu Manh Long xong thì ra khỏi không gian.
Nàng đi vào khu luyện công trống trải. Nơi này trước đây là khu luyện công,
nhưng là hiện tại lại thành nơi cắt nguyên thạch.
Hiện trường không khí thực nhiệt liệt, tất cả mọi người đều đắm chìm trong
việc cắt đá.
Ngay cả Từ quản gia đều tự cắt đá. Nhưng vẫn khí của hẳn quả thật là không
tốt, Tô Lạc thấy hắn liên tiếp cắt ba bốn khối, bên trong đều rỗng tuếch, ngay
cả một cọng lông cũng không gặp.
Từ quản gia thấy Tô Lạc tới, không khỏi thở ngắn than dài nói: “Cả một buổi
trưa, tinh thạch có cắt ra được mấy viên, nhưng mà một viên tinh thạch màu
xanh lá cũng không thấy bóng dáng, Lăng Phong đều gấp đến độ mau nổi điên.”
“Một viên đều không có?” Tô Lạc kinh ngạc mà trừng mắt.
Cả một buổi trưa, đồng vàng như nước chảy ra ngoài, thế nhưng ngay cả một viên
tinh thạch màu xanh lá cũng không tìm được?
Nên nói Lăng Phong vận khí quá kém, vẫn là tinh thạch màu xanh lá quá khó tìm?
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.