Tà Vương Truy Thê
Chương 79: Điên Cuồng Cuối Cùng (1)
“Này…” Lúc này, Tô Vãn cũng khó có thể tự bào chữa, sau một lúc lâu nàng mới
mạnh miệng nói: “Tấn Vương điện hạ có Long Lân Mã, Long Lân Mã ngày đi nghìn
dặm, mười ngày qua lại một chuyến cũng không nói chơi.”
“Nếu Tam tỷ tỷ nói đến Long Lân Mã…” Tô Lạc lạnh lùng cười, không hề chớp mắt
mà ngóng nhìn Tô Tử An: “Phụ thân đại nhân, ngài chắc cũng từng nghe nói qua
Long Lân Mã, ngài cảm thấy thần thú Long Lân Mã, trừ bỏ Tấn Vương điện hạ ra
sẽ cho phép người khác cưỡi nó sao? Nghe nói lúc trước Thái Tử điện hạ muốn
ngồi một chút đều bị đá xuống xe ngựa thiếu chút nữa xảy ra chuyện, ngài cảm
thấy nữ nhi của ngài có tài đức gì có thể cưỡi Long Lân Mã? May mắn hơn Thái
tử tôn quý? Võ công cao cường hơn Thái tử? Hay là vì lý do gì?”
Tô Lạc nói rất có lý, hơn nữa kín kẽ, không thể cãi lại, căn bản không có một
tia sai lầm.
Trừ phi Dao Trì tiên tử đứng ở trước mặt nàng, nói nàng nói dối, nếu không thì
căn bản không ai có thể tin tưởng nàng Tô Lạc sẽ cùng Tấn Vương điện hạ đi
cùng nhau, lại còn ngồi chung Long Lân Mã.
Đây là điều mà đến tưởng tượng cũng không ai dám nghĩ.
Ngay cả Thái tử, Dao Trì tiên tử đều không thể chạm vào Long Lân Mã, sao Tô
Lạc có thể cưỡi?
Nếu giả thiết cưỡi Long Lân Mã không tồn tại, như vậy, chuyện Tô Lạc đến sơn
mạch Lạc Nhật cũng là giả.
Như vậy, có thể thấy được, người nói dối là Tô Vãn, mà không phải Tô Lạc.
Tô Tử An phỏng đoán xong, ánh mắt tàn nhẫn mà trừng hướng Tô Vãn, lạnh lùng
ném xuống một câu: “Trở về sân tự mình tỉnh lại, đừng có suốt ngày chạy ra bịa
đặt gây chuyện thị phi!”
Nói xong, Tô Tử An Tô Đại Tướng Quân phất tay áo, dứt khoát xoay người quyết
tuyệt rời đi.
Hắn đã hoàn toàn tin lời nói của Tô Lạc, tin tưởng nàng vô tội, tin tưởng Tô
Vãn đang gây chuyện thị phi.
Tô Vãn tức giận đến sắc mặt đỏ lên, mặt như tro tàn, ngón tay tinh tế của nàng
chỉ vào Tô Lạc, thần sắc dữ tợn mà vặn vẹo: “Ta xác thật không biết, cũng
tưởng tượng không ra ngươi làm cách nào để đi lại giữ sơn mạch Lạc Nhật và
nhà, nhưng những gì Liễu Nhược Hoa nói, ta tin!”
Nói xong, nàng xoay người liền đi.
Nàng nhất định sẽ tìm được bằng chứng, chứng minh tất cả những gì Tô Lạc nói
đều là giảo biện.
Nhưng Tô Lạc lại lười biếng mà dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, thần
thái sáng láng, khóe miệng gợi lên một nụ cười như không cười lạnh lẽo: “Tam
tỷ tỷ, ngươi cũng thật dễ quên, muốn chạy nhanh thế?”
Lúc này Tô Lạc đã không còn bộ dáng mảnh mai nhút nhát khi đối diện Tô Tử An,
giờ phút này nàng thoạt nhìn không chút để ý, ngôn hành cử chỉ phảng phất nắm
chắc thắng lợi, không kiêu không ngạo, không nhanh không chậm.
Tô Vãn dừng lại, xoay người ngoái đầu lại trừng nàng, cười lạnh nói: “Như thế
nào? Còn muốn giữTam tỷ tỷ ta bồi ngươi ăn bữa tối?”
Nàng đều muốn buông tha Tô Lạc, nàng ta thế nhưng còn không hài lòng?
“Vậy thì không cần, chỉ là mới vừa rồi ta mơ hồ nghe Tam tỷ tỷ nói, nếu Tô Lạc
ở chỗ này, liền quỳ xuống bưng trà đổ nước?” Tô Lạc đào đào lỗ tai, một đôi
mắt đẹp nhướng lên, mang đầy hương vị trào phúng mỉa mai.
Cơm có lẽ có thể ăn bậy, nhưng là lời nói lại không thể nói bậy, phải chịu
trách nhiệm đấy.
Nhưng mà, Tô Vãn lại lạnh lùng cười: “Ngươi nghe lầm, căn bản không có việc
này!”
Nói xong, nàng nhấc váy chạy nhanh, sợ đi chậm sẽ bị Tô Lạc giữ chặt, buộc
nàng quỳ xuống châm trà bồi tội.
Tô Lạc nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, khóe miệng gợi lên cười lạnh.
Tô Vãn, ngươi cho rằng một cửa này có thể qua dễ dàng như vậy? Ngươi cảm thấy
Tô Lạc ta khi dễ tốt như vậy sao?
Tô Vãn thở phì phì mà rời khỏi.
Nàng cau mày ngồi nửa ngày trong phòng mình.
Đang đứng ngoài cửa là hai nha hoàn của nàng, một gọi Hạ Tình, một cái Đông
Tuyết.
Các nàng rũ mi cúi đầu, ngẫu nhiên ngước mắt hai mặt nhìn nhau, ai cũng không
dám tiến lên quấy rầy, bởi vì các nàng hiểu lúc này ai tiến lên khuyên nhủ sẽ
trở thành nơi để trút giận của tam tiểu thư.
Tính tình của Tô Vãn các nàng so với bất luận kẻ nào đều phải rõ ràng.
Tô Vãn chợt đứng lên, nôn nóng mà phẫn nộ đi tới đi lui trong phòng, nàng nắm
chặt nắm tay, phát hiện chính mình như thế nào đều không nhịn được cơn tức
này.
Dựa vào cái gì mỗi lần chịu quở trách đều là nàng?
Lần trước Tô Lạc đánh mình thành như vậy, kết quả phụ thân chỉ nhẹ nhàng cấm
túc nàng, chính mình cũng xui xẻo theo.
Lần này cũng vậy, rõ ràng Tô Lạc bỏ nhà trốn đi, ở bên ngoài tiêu dao hơn nửa
tháng, kết quả trở về không những không bị trách cứ, mà phụ thân trách ngược
lại mình?
Từ khi nào thì Tô Lạc đã từng bước giành trước, mọi chuyện đều lấy nàng làm
chủ?
Tuyệt đối có thể!
Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, phải trục xuất nàng khỏi gia môn,
nếu không, sau này nàng ở trong phủ còn địa vị gì nữa?
Tô Vãn đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài.
Lúc này, nha hoàn Tịch Mai bưng một chén chè hạt sen tiến vào, vốn muốn giúp
Tô Vãn hạ hỏa, nhưng khi nàng tiến vào lại đúng lúc Tô Vãn không hề dấu hiệu
mà đi ra ngoài, hai người vừa lúc đụng vào nhau.
“A!” Tô Vãn bị nóng đến hét lên, nàng hung hăng tát một cái, đánh Tịch Mai
xoay vòng tại chỗ.
“Tiện nhân như ngươi đều dám khi dễ ta! Tức chết ta!” Tô Vãn thở phì phì mà đá
nàng một cái, tiện đà xoay người không chút do dự rời đi.
Trước mặt đám hạ nhân này, Tô Vãn cũng không che dấu ngang ngược của mình, chỉ
có ở trước mặt Tô Tử An, nàng mới là Tô Vãn nhu nhược không nơi nương tựa
thiện lương nhân từ.
Lần này, Tô Vãn trực tiếp tới phủ Thừa tướng tìm Liễu Nhược Hoa.
Liễu Nhược Hoa hôm nay tâm tình rất tốt.
Bởi vì trong lúc vô ý phát hiện bí mật Tô Lạc trốn nhà rời đi, nàng còn lợi
dụng Tô Vãn mượn đao giết người, khiến hai chị em đấu tranh nội bộ, mà nàng
lại tọa sơn quan hổ đấu, vô cùng dễ chịu thích ý.
Cho khóe miệng của nàng vẫn luôn tràn đầy sáng lạn, cả ngày tươi cười dường
như chưa bao giờ dừng.
Thế nhưng bộ dạng tươi cười này của nàng lại làm hạ nhân xung quanh nàng hoảng
sợ.
Bởi vì từ sau khi Liễu Nhược Hoa trở lại phủ Thừa tướng, mỗi ngày không phải
phát giận chính là đập phá, điều duy nhất không làm chính là tươi cười.
Chỉ là, khi Liễu Nhược Hoa nhìn thấy Tô Vãn, mày liễu tinh xảo hơi hơi nhăn
lại.
Tô Vãn có biểu tình gì vậy? Chẳng lẽ nàng không thành công?
Tô Vãn nhanh chóng vừa vào liền hỏi: “Ngươi chơi ta đúng không?”
Liễu Nhược Hoa buông điểm tâm đang ăn một nửa ra, trong ánh mắt có một tia
ngưng trọng: “Sao lại thế này? Ngươi không phải về nhà cáo trạng sao?”
Nhìn bộ dáng thở phì phò này của Tô Vãn, nàng trong lòng ẩn ẩn có một loại dự
cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Tô Vãn thở phì phò mà ngồi xuống, nâng chung trà tự đổ một ngụm trà
xanh, uống liền một hơi, sau đó lại đem chén trà ném thật mạnh lên trên bàn,
cả người ngã vào ghế dựa.
Ánh mắt nàng sáng quắc mà nhìn chằm chằm Liễu Nhược Hoa, thanh âm lạnh lẽo như
động băng: “Ngươi tốt nhất nói thật cho ta biết, Tô Lạc rốt cuộc có đi sơn
mạch Lạc Nhật hay không?”
“Ta còn có thể lừa ngươi sao? Thiên chân vạn xác!” Liễu Nhược Hoa không chút
nghĩ ngợi liền chém đinh chặt sắt nói.
“Dùng tánh mạng của ngươi mà thề!” Tô Vãn nghiêm túc cẩn thận, không hề chớp
mắt mà nhìn chằm chằm Liễu Nhược Hoa, khí thế hùng hổ doạ người.
“Được, lấy tánh mạng của ta ra thề! Ở sơn mạch Lạc Nhật, ta Liễu Nhược Hoa xác
thật nhìn đến Tô Lạc cùng Tấn Vương điện hạ cùng nhau, việc này thiên chân vạn
xác, nếu có một tia giả dối, ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh!” Liễu Nhược Hoa thần
sắc kiên định, giơ tay phải lên thề, đáy mắt thành kính vô cùng.
Tô Vãn vốn đã tin Liễu Nhược Hoa, hiện tại hoàn toàn tin tưởng vững chắc, thần
sắc của nàng bắt đầu hòa hoãn, nặng nề mà thở dài: “Nhưng là, sơn mạch Lạc
Nhật cách nơi này thiên sơn vạn thủy, Tô Lạc dùng cách nào để đi qua rồi trở
về?”
“Cái gì, Tô Lạc thật sự đã trở lại?” Liễu Nhược Hoa trừng lớn hai mắt, cơ hồ
khó có thể tin.
“Đúng vậy, mới vừa rồi ta đi tìm nàng, nàng đã ở!” Tô Vãn không có nói ra
chuyện mất mặt ngày hôm nay của mình, nàng không muốn bị cười nhạo nữa.
“Thế nhưng thật sự đã trở lại……” Liễu Nhược Hoa có một loại cảm thán như đã
biết trước.
Quả nhiên, nàng dự đoán không hề sai, lúc trước khi các nàng đuổi giết, Tô Lạc
không chết, như vậy nàng ta cũng sẽ không bị giết dễ dàng như vậy.
Ở sơn mạch Lạc Nhật, lần cuối cùng nàng nhìn thấy Tô Lạc là khi tiểu đội đuổi
giết Tô Lạc trên đường.
Khi đó bởi vì Thần Long đột nhiên xuất hiện đuổi giết bọn họ, làm cho bọn họ
phân tán lẩn trốn khắp nơi.
Sau đó thì thị nữ bên người Dao Trì tiên tử tìm được nàng, muốn nàng dẫn đường
tìm Tô Lạc.
Tuy rằng thị nữ kia cũng chưa nói cái gì, nhưng là dựa vào trực giác nữ nhân,
Liễu Nhược Hoa vẫn rõ ràng cảm giác được nàng đối Tô Lạc có sát khí.
Cũng chính bởi vì vậy, nàng mới có thể không nói hai lời mang theo đối phương
đi tìm Tô Lạc.
Nàng vốn cho rằng Tô Lạc sẽ chết trong tay đối phương, hiện tại xem ra, Tô Lạc
mệnh thật đúng là lớn, nàng thế nhưng vẫn còn sống trở lại.
Tô Vãn nhíu mày nói: “Ngươi ngẫm lại, Tô Lạc rốt cuộc đã dùng cách gì để qua
lai nhanh chóng như vây?”
“Chẳng lẽ là Long Lân Mã của Tấn Vương điện hạ?” Liễu Nhược Hoa có chút không
thể tin được.
“Tuyệt đối không có khả năng!” Tô Vãn toàn bộ phủ định: “Nghe nói Long Lân Mã
ngay cả Dao Trì tiên tử đều không tán thành, sao có thể sẽ tán thành Tô Lạc?
Phải biết rằng, nàng là phế vật ngay cả thực lực cấp một cũng không có nổi!”
Khóe miệng Liễu Nhược Hoa ngậm một mạt trào phúng ý cười.
“Tất cả các ngươi đều bị Tô Lạc lừa gạt. Ta không biết Tô Lạc có thực sự là
phế vật thiên phú bằng không hay không, ta chỉ biết thân thủ của nàng ta mau
lẹ lưu loát, không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ám sát của Lưu Duy Minh đều bị
nàng tránh thoát, ngươi cảm thấy nàng thật là phế vật sao?” Nghĩ nghĩ, Liễu
Nhược Hoa rốt cuộc vẫn nói bí mật mà nàng phát hiện cho Tô Vãn.
“Ngươi nói cái gì? Tô Lạc có thể tránh khỏi ám sát của Lưu Duy Minh?” Lưu Duy
Minh có thực lực cấp ba, bốn, một kích toàn lực của hắn, Tô Lạc thế nhưng có
thể tránh thoát?
Này, sao có thể…
Nhưng mà, nếu này giả thiết thành lập thì…
Bỗng nhiên, Tô Vãn nhớ tới cú đá không thể hiểu được bên bờ hồ hoa sen ngày
đó.
Ngày đó, một đá này đã đẩy nàng vào trong hồ nước, ngay cả Tô Khê cũng cùng
nhau rơi vào, cuối cùng lại đột nhiên cháy đưa tới một đám người Thái tử…
Này rõ ràng chính là!
Các sự kiện đều kết hợp chặt chẽ, kín kẽ với nhau. Tuyệt đối là do người làm,
nếu không sao lại vô cùng trùng hợp như vậy.
Chẳng lẽ… tất cả mọi chuyện đều do Tô Lạc làm?
Nếu Tô Lạc thật sự che dấu thực lực, như vậy, thật sự có thể là do nàng làm!
Không thể không nói một câu, Tô Vãn cô nương, ngươi biết chân tướng rồi. Phật
Sơn Vô Ảnh Cước lưu loát dứt khoát kia thật đúng là Tô Lạc làm. Hơn nữa nàng
không chỉ làm một chuyện đó.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.