Tà Vương Truy Thê
Chương 80: Điên Cuồng Cuối Cùng (2)
Tô Vãn trong lòng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận, hận đến mức nàng
nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ muốn đem Tô Lạc trừu da lột gân, thiên đao vạn
quả.
“Hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt mà nhìn Tô Lạc sống dễ chịu ư?
Chúng ta như vậy nghẹn khuất, bị khinh bỉ?” Tô Vãn đặc biệt không phục.
Muốn nàng nhìn Tô Lạc sống tốt, còn không bằng kêu nàng đi chết.
Liễu Nhược Hoa cau mày, suy tư sau một lúc lâu, bỗng nhiên, nàng trong đầu
linh quang chợt lóe, búng tay một cái: “Có!”
“Cái gì?” Tô Vãn để sát vào, biểu tình chờ mong mà chuyên chú.
Liễu Nhược Hoa đáy mắt chứa đầy ác độc tàn nhẫn: “Việc này tuy rằng có thể làm
Tô Lạc chết không có chỗ chôn, nhưng là có tổn hại âm đức, ta sợ ngươi không
dám làm.”
Tô Vãn âm lãnh cười nói: “Có tổn hại âm đức thì sao? Nàng Tô Lạc làm sự kiện
nào không tổn hại âm đức? Nói!”
“Kia tốt, đưa lỗ tai lại đây.” Liễu Nhược Hoa ở Tô Vãn bên tai huyên thuyên
thì thầm.
“Này… Có thể hay không quá…” Tô Vãn trên mặt hiện lên chần chờ, tựa hồ có chút
do dự.
“Lòng dạ đàn bà! Nếu cái này ngươi cũng không dám làm, thù kia ngươi cũng đừng
nghĩ báo!” Liễu Nhược Hoa cười lạnh liên tục, còn dùng cả phép khích tướng.
Thực hiển nhiên phép khích tướng đối Tô Vãn vô cùng hữu dụng.
Nghe xong lời này lúc sau, thần sắc Tô Vãn nghiêm túc, bỗng nhiên nàng trịnh
trọng gật đầu: “Tốt! Làm theo lời ngươi!”
Tô Lạc, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, nếu ngươi đối ta như thế, cũng đừng trách
ta tàn nhẫn độc ác!
Đáng thương Tô Lạc hoàn toàn không biết đã bị hai nữ nhân nhớ thương.
Lại nói Tô Lạc.
Mắt thấy Tô Vãn mang theo một đám người mênh mông mà rời đi, đến giờ khắc này
Lục La mới chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng vừa kích động vừa chua xót mà kéo ống tay áo Tô Lạc, đáng thương hề hề mà
khẩn cầu: “Tiểu thư! Lần này thật thật là quá mạo hiểm, ngài tới quả thực quá
đúng lúc, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng! Sau này ngài đừng đi ra
ngoài nữa được không? Trái tim của nô tỳ còn đang phù phù phù phù kinh hoàng
đây nè.”
Tô Lạc gõ cái trán của nàng một cái, chậm rì rì cười nói: “Ngươi nhát gan.”
“Tiểu thư…” Tô Lạc đi ra ngoài, Lục La đáng thương hề hề mà đi theo sau nàng,
đáng thương mà cầu xin.
“Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi ta tạm thời sẽ không ra cửa.” Tô Lạc thực tùy
ý mà ngồi trên ghế nằm, thích ý mà híp mắt phơi nắng.
Tạm thời sẽ không ra cửa, nói cách khác về sau…… Lục La nhăn khuôn mặt nhỏ,
biểu tình rất là bất đắc dĩ, nhưng lại không có biện pháp gì.
Từ lần đó sau khi hôn mê tỉnh dậy, tiểu thư tựa như thay đổi thành người khác,
trở nên hoạt bát rộng rãi, tự tin tràn đầy, hơn nữa rất có chủ ý.
Nhưng mà như vậy càng tốt, dĩ vãng các nàng luôn bị người khi dễ, nhưng là
hiện tại lại rất dễ dàng khi dễ ngược trở về!
Tô Lạc híp mắt, đầu óc lại ngăn không được hồi tưởng lại mũi tên hướng tới
nàng ngày đó.
Là ngươi sao? Dao Trì tiên tử?
Bên môi Tô Lạc gợi lên độ cong trào phúng, đáy mắt nổi lên ánh sáng phức tạp,
nghĩa là nàng đang hưng phấn, tìm được mục tiêu hưng phấn.
Thù đuổi giết, một lần lại một lần, nàng Tô Lạc cả đời không quên!
Nàng chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần.
Tô Lạc nhắm mắt lại, linh hồn lại sớm đã chạy vào trong không gian.
Gần nhất, Tô Lạc phát hiện không gian có một lợi ích kì diệu khác, phát hiện
này quả thực làm nàng mừng rỡ như điên.
Thì ra khi nàng đang ngủ, linh hồn sẽ tự động tiến vào không gian tu luyện võ
công, nàng thử tu luyện cuốn Đại Hư Không Thủ Ấn mà Thần Long đại nhân ném cho
nàng, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn bảy ngày, nhưng hiệu quả rất khả quan.
Thần Long đại nhân lấy ra tay tặng, tự nhiên không phải vật phàm. Tuy rằng chỉ
có ngắn ngủn một quyển, hơn nữa là quyển nhập môn, nhưng cuốn Đại Hư Không Thủ
Ấn này lại có uy lực kinh người, hiệu quả lộ rõ.
Đại Hư Không Thủ Ấn, danh như ý nghĩa, chia thành ba cảnh giới, phân biệt là:
Đại, Hư và Không.
Đại, là chỉ kết ra dấu tay càng lúc càng lớn, lớn đến vô biên vô hạn.
Hư, là chỉ hư ảnh, khi đã tới cảnh giới thứ hai rồi thì dấu tay sẽ hóa thành
hư ảnh, đả thương người trong vô hình.
Không, là chỉ trọng lực không gian. Khi đã tới cảnh giới thứ ba, dấu tay biến
to biến mất, ngưng tụ thành một không gian trọng lực, trong không gian trọng
lực đó, nàng chính là chúa tể!
Mà Tô Lạc hiện tại…
Trong không gian, Tô Lạc nhìn chưởng ấn dp mình ngưng tụ mà thành, trên trán
dựng lên ba cái gạch đen, thật không biế nên nói gì.
Bởi vìcái gọi là dấu tay kia chỉ nhỏ bằng con nòng nọc.
Đúng vậy, không sai, thật sự cũng chỉ nhỏ bằng con nòng nọc…
Nhưng so với mấy ngày trước đây đã tính là tốt rồi, dấu tay này đã ngưng tụ ra
được, mấy ngày trước ngay cả cái bóng cũng sờ không tới đâu.
Hơn nữa phương pháp luyện công này nhẹ nhàng nhất chỗ ở chỗ, bất cứ khi nào
chỗ nào, ngay cả khi ngủ, linh hồn của nàng đều có thể chạy đến không gian
luyện tập, cho nên so với người
Nhưng cũng bởi vì thiên phú cùng tinh thần lực của nàng đều siêu cấp cường
đại, cho nên tu luyện làm nhiều công ít.
Tô Lạc không biết là Đại Hư Không Thủ Ấn khó nhất ở chỗ nhập môn.
Với tư chất tuyệt luân giống như Tô Lạc, không đến bảy ngày là đã có thể bước
vào cửa, ngưng tụ ra chưởng ấn, tuy rằng nhỏ, nhưng rốt cuộc đã ngưng tụ được.
Người có tư chất ngu dốt, dù có cho hắn bảy tháng, thậm chí bảy năm, hắn cũng
không nhất định có thể ngưng tụ ra tới được một dấu tay dù chỉ nhỏ bằng hạt
dưa.
Đêm, rất sâu.
Mọi âm thanh đều yên lặng.
Bầu trời đêm tựa hồ bị che đậy bởi một tầng sa hơi mỏng, giữa không trung tịch
liêu treo mấy ngôi sao mờ, trăng đêm thanh lãnh, ảm đạm không ánh sáng.
Tô Lạc đang ngủ thật ngon trên giường, thế nhưng linh hồn của nàng sớm đã chạy
đến trong không gian để tu luyện Đại Hư Không Thủ Ấn.
Từ sau khi có thể ngưng tụ ra dấu tay hư không nhỏ như con nòng nọc kia, Tô
Lạc có loại cảm giác như nàng tựa hồ đã bước vào giai đoạn võ sĩ cấp một, hơn
nữa nàng còn cách cấp hai không xa lắm.
Phát hiện này tức khắc khiến nàng mừng rỡ như điên.
Đã nhiều ngày, việc nàng làm nhiều nhất chính là nằm ở trên giường ngủ.
Lục La cho rằng tiểu thư nhà mình lần này đi ra ngoài quá mệt nên mới ngủ để
tĩnh dưỡng.
Kỳ thật nàng sao lại có thể tưởng tượng được rằg, có một loại người rất may
mắn, ngay cả ngủ đều có thể tự động luyện công.
Nàng chỉ cần Tô Lạc ngoan ngoãn ngốc trong viện không ra ngoài là đã cảm thấy
mỹ mãn rồi, cho nên cũng không đi khuyên nàng, Tô Lạc tự nhiên nhẹ nhàng tự
tại.
Đêm nay, Tô Lạc giống như cũ rửa mặt sớm lên giường đi ngủ.
Rạng sáng ba giờ, thời điểm tối tăm nhất trước khi sáng.
Đoạn thời gian này quả thật rất kỳ diệu, là thời khắc tăm tối nhất của một
ngày, cũng là thời điểm mà con người ngủ sâu nhất, rất khó bị đánh thức.
Trong bóng đêm, một thân ảnh cường tráng như sài lang nhanh nhẹn, lặng yên
không một tiếng động tới gần sân của Tô Lạc.
Hắn đứng ở cửa, có chút không biết nói gì mà bĩu môi.
Trong phủ Tô Đại Tướng Quân thế nhưng còn có phòng ở rách nát như vậy?
Tường viện rách tung toé, tựa hồ gió thổi qua liền sập, kỳ lạ nhất chính là
còn không có cửa viện, làm hắn ngay cả trèo tường đều không cần, trực tiếp
liền đi vào.
Nơi này thật là khuê phòng của Tô Tứ tiểu thư?
Đáy mắt hắc y nhân hiện lên một tia khó hiểu, nhưng có quan hệ gì đâu? Chỉ cần
làm xong nhiệm vụ này, một ngàn đồng vàng sẽ rơi vào túi hắn.
Hắn lặng yên không một tiếng động chui vào nội viện, tinh chuẩn vô cùng mà đi
đến phòng Tô Lạc.
Nếu không phải có người trộm nói cho hắn, sao hắn lại có thể phân biệt được
đâu là phòng của Tô Lạc?
Hắn đến tột cùng là ai?
Đêm hôm khuya khoắc lại đây là muốn làm cái gì?
Trong phòng, Tô Lạc vốn đang ngủ rất sâu đột nhiên gian mở mắt ra, một đôi mắt
đẹp tinh quang lấp lánh, hiện lên một đạo ánh sáng thô bạo.
Kiếp trước Tô Lạc chính là tuyệt đỉnh kim bài sát thủ, sống lâu trong bóng đêm
khiến nàng có bản năng cảnh giác đối với nguy hiểm.
Tuy rằng hắc y nhân ở cửa kia có võ công cao hơn nàng không ít, nhưng nàng vẫn
theo bản năng thức tỉnh.
Hắc y nhân đại khái được người nào đó ám chỉ, cho nên hắn hành sự vô cùng cẩn
thận, cũng không đối xử với Tô Lạc như phế vật không biết chút võ công nào.
Chỉ thấy hắn vô thanh vô tức mà phá cửa sổ giấy, thật cẩn thận mà thổi khói mê
vào trong phòng.
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh khát máu tàn khốc.
Mê hồn hương! Thế mà lại sử dụng mê hồn hương giá trị trăm kim để đối phó
nàng, thật đúng là xem trọng nàng quá.
Chỉ có luyện dược sư mới có thể luyện chế mê hồn hương, người trúng mê hồn
hương sẽ mệt mỏi cả người, hơn nữa trong mê hồn hương còn có phần lớn xuân
dược, sau khi trúng độc tính dục sẽ đột nhiên tăng cao, hơn nữa còn vô cùng
mãnh liệt, nhất định phải phát sinh quan hệ mới có thể giải hết được.
Tô Lạc nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi đến gần cái ống nhỏ kia.
Nhìn chằm chằm cái ống nhỏ, Tô Lạc để sát vào, thổi mạnh ra ngoài.
“Khụ khụ khụ!”
Hắc y nhân đâu có nghĩ rằng Tô Lạc vẫn còn tỉnh, lại còn thổi ngược cái ống mê
hồn hương kia vào người hắn? Hắn nhất thời không đề phồng hít hết vào trong
miệng, tức khắc bị sặc, kịch liệt ho khan.
Cũng may mắn là khi hắn tiến vào, hắn đã thuận tay đánh hôn mê Lục La, cho nên
nha đầu này không có tỉnh, nếu không đã hoảng sợ hét vang lên rồi.
Nhân lúc hắn đang thất thế mà lấy mạng hắn! Tận dụng thời cơ!
Tô Lạc cũng không mở cửa, nàng lấy một cái ống cây nho nhỏ như đồ để hương từ
trong không gian ra, nhanh chóng chọc cái ống kia xuyên qua cửa sổ giấy, thổi
về hướng hắc y nhân kia.
Mê hồn hương của hắc y nhân chỉ là do sơ cấp luyện dược sư luyện chế, mà căn
mê hồn hương này của Tô Lạc chính là do địch thân Lãnh dược sư luyện chế cho
nàng, vô sắc vô vị, hơn nữa dược hiệu còn vô cùng mạnh!
Tô Lạc vận khí đan điền, nhắm ngay cái lỗ nhỏ, liên tiếp thổi ba lần!
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Hắc y nhân bị khói bất thình lình tỏa ra sặc tới
mức phải che lại miệng mũi, không nhịn được mà ho khan, cơ hồ là đem cả lá
phổi đều ho ra tới.
Tô Lạc âm lãnh cười, lúc này mới mở cửa, một chân đá qu, đá hắc y nhân gục
trên mặt đất.
Tô Lạc ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn kéo xuống mặt nạ bảo hộ của hắc y nhân.
Lúc này sắc mặt của hắn ửng hồng, hai mắt đỏ đậm, bên trong u ám còn lóe ánh
sáng quỷ dị.
Thực hiển nhiên, hắn trúng độc tố của mê hồn hương.
Khuôn mặt này thực xa lạ, cũng thực bình thường, bình thường đến mức chỉ cần
trà trộn vào trong đám người là đã có thể biến mất. Xác thật là gương mặt rất
thích hợp làm sát thủ.
Chỉ tiếc là nếu Tô Lạc vẫn là Tô Lạc của ngày xưa, hắn có lẽ còn có thể thắng,
nhưng Tô Lạc đã lên cấp hai rồi, hơn nữa nàng còn có kỹ xảo chiến đấu của kiếp
trước, hắc y nhân ở trước mặt nàng chỉ có thể bị áp chế.
Ánh mắt Tô Lạc thâm thúy đáng sợ, tản ra một cổ hơi thở nguy hiểm trí mạng.
Nàng âm lãnh cười: “Nói đi, ai phái ngươi tới?”
Đêm hôm khuya khoắc tới phòng nàng, ý muốn làm gì đây?
Vẻ mặt hắc y nhân dữ tợn, toàn thân bắn ra ánh sáng màu xanh biếc, hắn một
chưởng đánh về hướng Tô Lạc.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.