Tà Vương Truy Thê
Chương 82: Điên Cuồng Cuối Cùng (4)
Tô Lạc thấy thời cơ chín mùi, khóe miệng giơ lên một nụ cười giả tạo.
Tô Vãn, giờ khắc hưởng thụ của ngươi đã đến, chuẩn bị tốt chưa?
Tô Lạc cũng không che dấu, nàng trực tiếp đẩy cửa vứt hắc y nhân đang hôn mê
bất tỉnh về phía Tô Vãn.
Tô Vãn bị thứ gì nặng đè lên, vốn còn đang rất buồn bực, nhưng thực kỳ diệu
chính là khi tiếp xúc đến da thịt cực kì nóng bỏng kia của đối phương, cảm xúc
thật nóng giống như đang bò dần từ lòng bàn chân của nàng đến đỉnh đầu.
Thật ngứa, lại vô cùng thoải mái.
Lúc này, Tô Vãn đã có chút thần chí không rõ, nàng hoàn toàn đắm chìm trong
giấc mơ của mình, nơi đó là một thế giới kiều diễm kỳ diệu.
Nàng theo bản năng mà cuồng dã xé rách áo ngoài của hắc y nhân.
Nàng tựa hồ thực gấp gáp, gấp đến mức không chờ nổi, động tác cuồng dã mà thô
lỗ.
Hắc y nhân lúc này đã không gọi là hắc y nhân.
Bởi vì toàn bộ quần áo từ trên xuống dưới của hắn đã bị Tô Vãn lột sạch.
Giờ phút này hắn vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên giường Tô Vãn.
Tô Vãn theo bản năng bò lên trên người hắc y nhân, lại không biết làm sao mới
có thể giải trừ thống khổ của bản thân.
Hắc y nhân vốn đã trúng mê hồn hương, hiện tại toàn bộ phòng lại tràn ngập
hương vị của mê hồn hương, hắn mở hai mắt, đáy mắt một mảnh đỏ đậm, tựa hồ như
liệt hỏa thiêu đốt nóng hừng hực.
Lý trí của hắn đã sớm rời nhà trốn đi.
Tô Vãn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng không thể nào dừng lại được.
Tô Lạc nhìn khung cảnh nóng bỏng rực lửa trước mặt, khóe miệng hiện lên một
tia cười trào phúng.
Tô gia tam tiểu thư bị hắc y nhân lai lịch không rõ phá thân, việc này nếu
truyền ra ngoài… Thật đáng để mong chờ nha.
Bộ phim trên giường này đẹp như vậy, Tô Lạc lại là người vô cùng hào phòng,
sao lại có thể thưởng thức một mình chứ?
Tô Lạc thực tốt bụng mà gom hết toàn bộ quần áo rơi lả tả của bọn họ sang một
bên, tất cả khăn trải giường, chăn mền, những vật có thể dùng để che người đều
bị Tô Lạc gom lại thành một đống đốt sạch.
Ngọn lửa bùng lên, hương vị của mê hồn hương sẽ dần biến mất.
Ngọn lửa tí tách nhảy lên, chiếu rọi trên mặt Tô Lạc, lúc sáng lúc tối, xem
không rõ giờ phút này nàng đang có cảm xúc gì.
Bởi vì đều là vật dễ cháy, thế nên lửa cũng nhanh chóng lan tràn.
Cuối cùng, Tô Lạc để lại một nụ cười lạnh băng, khóa cửa lại, xoay người bay
ra khỏi tường viện.
Chung quanh là ngọn lửa đang không ngừng lan tràn, mà đôi nam nữ trần truồng
trên giường kia vẫn như cũ gắt gao dây dưa ở bên nhau, theo đuổi nguyện vọng
nguyên thủy nhất của bản thân, động tác lộ liễu mà kịch liệt, cuồng dã giống
như thiên lôi đụng địa hỏa.
Hai người bọn họ đương nhiên không biết lửa cháy xung quanh mình, nhưng cũng
không đồng nghĩa với việc người khác không biết.
Trong Phù Dung viện cũng không phải chỉ có hai người kia, còn có rất nhiều nha
hoàn hầu hạ Tô Vãn.
Trong phòng lửa cháy hung mãnh, từ lúc bắt đầu rất nhỏ cho đến hiện tại đã là
liệt hỏa hừng hực, cũng chỉ mới có một nén nhang trôi qua mà thôi.
Có nha hoàn đi tiểu đêm nhìn thấy lửa cháy, tức khắc lớn tiếng hét lên.
“Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mau cứu hoả!” Nha hoàn này bị dọa đến kinh hoảng
thất thố, phát ra tiếng thét bén nhọn cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, đánh
thức hết toàn bộ những người đang ngủ say.
Vì thế một đám người tóc tai rối bời, quần áo đều không kịp mặc, đều phóng hết
ra ngoài.
Trong phủ Tô Đại Tướng Quân nhiều nhất chính là người tập võ.
Đội tuần tra cũng phát hiện nơi này có khác thường, dẫn đầu nhanh chóng kéo
đội ngũ chạy như bay vào, gia nhập đội ngũ cứu người.
Tịch Mai canh giữ ở cửa phòng Tô Vãn, nàng vội vàng hướng về phía đội trưởng
tuần tra nói: “Lý đội trưởng, mau cứu tam tiểu thư, tam tiểu thư còn bị khóa ở
bên trong!”
Cửa phòng Tô Vãn bị khóa, có thể là bị lửa lớn đốt đến biến dạng, cho nên Tịch
Mai có làm thế nào cũng không mở ra được.
“Tam tiểu thư không phải có võ công sao? Sao vẫn còn ở bên trong?” Lửa cháy
bên trong cũng không lớn, sao tam tiểu thư không chạy ra? Lý đội trưởng cảm
thấy rất khó hiểu.
“Không biết! Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, mau nhanh cứu người đi chứ!” Tịch
Mai gấp đến độ hai mắt đỏ bừng.
Nếu tam tiểu thư xảy ra chuyện, mà nha hoàn các nàng lại không có việc gì, Đại
tướng quân tuyệt đối sẽ dùng quân côn đánh chết các nàng.
Mà giờ phút này, bên trong phòng ngủ cũng vô cùng rối ren.
Bởi vì lửa lớn khiến độc dược của mê hồn hương tan bớt, nên Tô Vãn thực nhanh
chóng thức tỉnh, nàng phát hiện toàn thân mình đều đang đau nhức, đau đến mức
nàng muốn kêu ra tiếng.
Nàng trong lòng âm thầm cười khổ, không nghĩ tới mình thế nhưng sẽ làm mộng
xuân, hơn nữa vẫn là mộng xuân khí phách như vậy.
Nhưng là, cơ thể khẽ động một cái lại khiến nàng hoàn toàn thanh tỉnh.
Sau đó, nàng đột nhiên thanh tỉnh hoàn toàn!
Này không phải mộng, mà là hiện thực, hơn nữa hiện tại còn đang phát sinh!
“A!” Tô Vãn bỗng nhiên lớn tiếng thét chói tai, nàng bỗng nhiên đánh hắc y
nhân một quyền.
Hắc y nhân nhất thời không chuẩn bị, bị đánh đầu rơi máu chảy, đồng thời cũng
nhờ vậy mà tỉnh táo lại.
Tô Vãn cùng hắc y nhân hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, cho nên chỉ liếc mắt một cái liền
nhận ra lẫn nhau.
“Ngươi…”
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?” Tô Vãn che lại ngực, muốn lớn
tiếng khóc kêu, muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lại phát hiện cái gì nàng
cũng không thể làm được, chỉ biết chảy nước mắt.
Giờ phút này, nàng kinh hoảng thất thố, cơ hồ sắp hỏng mất.
Nàng, nàng thế nhưng… Trời ạ, ai tới nói cho nàng biết, rốt cuộc là chuyện gì
đã xảy ra?
Tại sao lại như vậy!
Hắc y nhân trong đầu chậm rãi hồi tưởng cảnh tượng tối hôm qua.
Hắn tiếp nhiệm vụ đi hại Tô phủ tứ tiểu thư, ai ngờ lại bị nàng bắt, sau lại…
Sau lại xảy ra chuyện gì?
Khi hắc y nhân còn đang ôm đau đầu khổ hồi ức thì Tô Vãn tát hắn một cái thật
mạnh: “Đồ ngu ngốc! Hỗn đản! Lưu manh! Ta tiêu tiền muốn ngươi cưỡng hiếp Tô
Lạc, ngươi sao lại đến nơi này tìm ta! Đã nói với ngươi là Tô tam tiểu thư, Tô
tam tiểu thư!”
Tô Vãn hỏng mất, cơ hồ muốn ngất đi rồi.
Hắc y nhân vốn muốn phản bác, nhưng hắn phát hiện, hắn vẫn là không cần phản
bác tương đối tốt…
Ngoài cửa, mọi người nghe được tiếng kêu sợ hãi kia của Tô Vãn, tất cả đều bị
dọa sắc mặt tái nhợt.
Tịch Mai càng không ngừng mà gõ cửa kêu la: “Tiểu thư! Tiểu thư! Người thế
nào? Mau ra đây!”
Lý đội trưởng không ngừng dùng thân thể tông cửa.
Cái cửa vốn đã không chắc chắn phát ra từng tiếng đánh một, lung lay sắp đổ,
tựa hồ một giây sau sẽ bị đánh vỡ.
Trong lòng Tô Vãn hiện lên một tia sợ hãi, nàng hận không thể một phen bóp
chết hắc y nhân, nhưng hiện tại…
Tô Vãn nhìn ngọn lửa không ngừng lan tràn, trong lòng hiện lên một tia hoảng
sợ, nàng lớn tiếng nói: “Còn không mau đi ra ngoài, ngươi mau cút cho ta, đi
ra ngoài! Chạy mau!”
Nếu cửa bị người phá vỡ, nhìn đến tình trạng hiện tại của hai người bọn họ,
hậu quả sẽ… Tô Vãn chỉ nghĩ tới thôi đã hoảng sợ vô cùng.
“Nhưng mà…” Hắc y nhân nhìn thân thể trần truồng đầy vết móng tay của mình,
cũng nôn nóng theo.
“Quần áo đâu!” Tô Vãn gấp đến độ kêu to, nhưng nàng tìm kiểu gì cũng không
thấy, dù có bò xuống dưới giường tìm cũng không thấy một mảnh quẩn áo nào.
Hơn nữa, càng quá phận chính là, không chỉ có không có quần áo, ngay cả chăn
mền khăn trải giường cũng không có!
“Chạy? Chạy đi đâu chứ?” Hắc y nhân thần sắc khẩn trương, ánh mắt kinh hoảng
mà nhìn xung quanh.
Càng làm hắn cảm thấy tuyệt vọng là những thứ có thể dùng để che đậy trong
phòng đều đã bị đốt sạch, ngay cả khăn trải bàn đều không còn!
Tô Vãn cũng đồng dạng thực tuyệt vọng, nàng gấp đến độ đi tới đi lui ở trong
phòng.
Bỗng nhiên, nàng nhìn đến tủ quần áo vẫn chưa bị đốt kia, vẫy tay gọi hắc y
nhân: “Mau! Mau trốn vào!”
Hắc y nhân lúc này sớm đã kinh hoảng thất thố, nhìn đến có tủ quần áo có thể
trốn, không hề nghĩ ngợi liền chui vào.
Lúc này, người ở trong viện càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả Tô Tử An
cũng bị kinh động đến, hắn lạnh mặt đi nhanh tới, nhìn thấy đám người rộn ràng
nhốn nháo, quát: “Sao cứ vây quanh làm gì? Tam tiểu thư đâu?”
Lý đội trưởng hành lễ với Tô Tử An, gấp gáp nói: “Tam tiểu thư hẳn là còn ở
bên trong, mới vừa rồi còn phát ra âm thanh.”
“Lui về sau!” Tô Tử An quát lạnh một tiếng, chỉ dùng ba phần lực đạo, thanh âm
rầm rập vang lên bên tai không dứt, sau đó cánh cửa bị đốt đến đỏ hỏn mở ra.
Bên trong cánh cửa, Tô Vãn gấp đến độ thiếu chút nữa dậm chân.
Nàng muốn lớn tiếng ngăn bọn họ lại, không muốn cho bọn họ tiến vào.
Nhưng nàng lại nghĩ đến ngọn lửa càng lúc càng lớn, mình cũng phải đi ra
ngoài…
Sau khi nghe tiếng ồn ào đằng sau cánh cửa, Tô Vãn gấp đến độ không biết làm
gì, nàng không kịp nghĩ, vèo một tiếng cũng nhảy vào tủ quần áo, ầm một cái
đóng cửa lại.
Lúc này Tô Vãn lại phạm vào sai lầm giống hệt như khi nhảy vào hồ hoa sen lúc
trước.
Tô Lạc làm việc thường sẽ nghĩ đến những việc có thể xảy ra sau đó, nhưng nàng
lại chỉ có thể nghĩ đến khốn cảnh trước mắt, không thể nghĩ đến bước hai, bước
ba sẽ phải đi như thế nào…
Cho nên, nàng liền bi kịch.
Cửa bị phá ầm ầm, bởi vì chấn động vô cùng mãnh liệt nên xà nhà yếu ớt không
chịu đựng nổi nữa, đùng đùng ngã xuống.
Rút dây động rừng.
Chỉ nghe thấy tiếng vang kịch liệt vang lên, lửa bắn ra bốn phía.
Cuối cùng, xà nhà thô to kia nện ngay vào tủ quần áo, hai người đang trốn bên
trong bị đánh trúng không ngừng kêu khổ, đầu vựng mắt hoa, lỗ tai lùng bùng
đầy tiếng gầm rú.
Nhưng mà, bi kịch của bọn họ lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngay từ đầu Tô Vãn lựa chọn tủ quần áo này là vì vị trí của tủ quần áo cách
khá xa so với đám lửa đang cháy, rất khó bị lửa đốt, nhưng sau khi tủ quần áo
bị xà nhà đập trúng, lửa rất nhanh bám vào đốt cháy toàn bộ.
Mà Tô Vãn và hắc y nhân đang trốn ở bên trong còn chưa phát hiện ra, bọn họ
còn tưởng rằng bọn họ thực an toàn.
Tô Tử An không biết mình sử dụng lực quá mạnh lúc đẩy cửa, còn mang đến phiền
toái to tướng cho Tô Vãn, hắn đi vào, không ngừng quạt khói đen đang bay về
phía mình, lớn tiếng gọi: “Vãn nhi! Vãn nhi! Mau ra đây!”
Tuy rằng gần đâyt Tô Vãn lần lượt làm Tô Tử An thất vọng, nhưng rốt cuộc máu
mủ tình thâm, hơn nữa Tô Vãn vẫn luôn cố tình lấy lòng hắn, cho nên Tô Tử An
vẫn còn một ít cha con tình cảm đối với nàng.
Hắn sao có thể trơ mắt mà nhìn Tô Vãn xảy ra chuyện đâu?
Cho nên, hắn cùng đám người Lý đội trưởng tiến vào nội thất, mỗi người đều
không ngừng mà gọi tên Tô Vãn.
Tình hình lửa cháy trong phòng đã khó có thể khống chế.
Nơi nơi đều là lửa, nơi nơi đều là khói đặc.
Khói đặc cuồn cuộn, khói lửa mịt mù, hơn nữa độ nóng vô cùng cao, đứng ở bên
trong giống như đứng trong lồng hấp, nóng đến mức toàn thân đều ướt đẫm.
Khói đen khiến đôi mắt cay xè chảy cả nước mắt, vô cùng khó chịu.
“Vãn nhi! Vãn nhi!” Hắn không ngừng gọi tên Tô Vãn, trong lòng lại có một tia
bất an. Hay là… Vãn nhi đã đã xảy ra chuyện?
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.