Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 81: Điên Cuồng Cuối Cùng (3)

Chương 81: Điên Cuồng Cuối Cùng (3)




Lúc này tuy rằng hắn đang trúng mê hồn hương, nhưng còn chưa đánh mất lý trí,

võ công cũng còn lại ba phần.

Hắn đường đường là võ giả cấp ba, trong tổ chức cũng xếp hạng hàng đầu, bằng

không cũng không dám tiếp nhiệm vụ này.

Mặc kệ người ngoài bình luận như thế nào, Tô Lạc trước sau vẫn là Tô gia tứ

tiểu thư, đại biểu cho thể diện của Tướng Quân phủ.

Một chưởng này mạnh mẽ oai phong, dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.

Hắn vốn cho rằng một chưởng này dù không giết được đối phương, cũng sẽ khiến

đối phương bị thương nặng.

Nhưng mà sự thật lại làm hắn kinh ngạc.

Chỉ thấy Tô Lạc nghiêng người né qua, cùng lúc đó, lòng bàn tay của nàng bỗng

nhiên có một điểm đen, cái điểm đen này vô cùng kỳ quái, tựa hồ còn có vòng

sáng lóng lánh nho nhỏ, mang theo hư ảnh bay thẳng đến đầu của hắc y nhân!

Ai cũng không nghĩ tới điểm đen nhỏ kia thế nhưng cứng như vậy, chỉ nghe thấy

một tiếng đánh thanh thúy vang lên, hai mắt của hắc y nhân tức khắc biến thành

hai vòng nhang muỗi, lảo đảo lắc lư, muốn ngất nhưng lại không ngất được.

Tô Lạc vừa thấy, trong lòng tức khắc vui vô cùng.

Không nghĩ tới điểm nhỏ màu đen kia thần kỳ như vậy, nhìn nhỏ xíu thế mà uy

lực lại không nhỏ chút nào.

Hơn nữa tới vô ảnh đi vô tung, xuất quỷ nhập thần, thay đổi thất thường, quả

thực làm địch nhân khó lòng phòng bị.

Nàng sở dĩ lấy điểm nhỏ màu đen ra là để thí nghiệm một chút, hiện tại nàng vô

cùng hài lòng với kết quả thí nghiệm.

Tô Lạc tâm tình sung sướng mà nhìn hắc y nhân, trong tay nắm một đống viên

thuốc màu đỏ, ở trước mặt hắn đếm từng viên từng viên: “Ta sẽ không giết

ngươi, nhưng sẽ cho ngươi ăn một số thứ, ngươi xem, đây là Đoạn Trường Đan,

đây là Ngũ Độc Tán, đây là Tử Ngọ Trùy Tâm Đan, đây là…”

Những đan dược đỏ tươi ấy đều là độc dược mạn tính kịch liệt, tất cả đều là do

Tô Lạc lì lợm la liếm mà ra, Lãnh dược sư bất đắc dĩ làm theo yêu cầu cho

nàng.

Mỗi lần Tô Lạc nói một cái tên, thân mình hắc y nhân liền run một chút.

Thân là sát thủ, hắn không sợ chết, cũng không sợ đau, nhưng hắn sợ chết không

được, sợ phãi vĩnh viễn chịu dằn vặt, mà những đan dược này, tất cả đều ác độc

lại không gây nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa không có thuốc nào cứu được,

chỉ cần ngừng dùng thuốc thì độc tính sẽ phát tán.

Chỉ là hắn vô cùng kỳ quái, mỗi một viên thuốc này đều có giá trị liên thành,

Tô Tứ tiểu thư ở trong căn viện rách nát này như thế nào sẽ có được? Chỉ cần

nàng bán đi một viên là đã đủ để mua một căn nhà còn to hơn Tô phủ.

Cho nên, hắn vô cùng khó có thể lý giải.

Tô Lạc nhìn hắn, khóe miệng lạnh băng, nguy hiểm đến cực điểm cười lạnh:

“Ngươi có thể lựa chọn không nói, nhưng mà ta hy vọng ngươi có thể gánh nổi

hậu quả.”

Nàng đòi Lãnh dược sư những độc dược này vì muốn sử dụng để bức cung trong

những tình huống như thế này, cho nên viên nào viên nấy đều được chọn lựa rất

kỹ càng.

Nàng tin tưởng, những đan dược này đối với những cao thủ có ý chí kiên định

như Nam Cung Lưu Vâ không có hiệu quả gì, nhưng đối với đa số người thì tuyệt

đối trăm thí bách linh.

Quả nhiên, khuôn mặt của hắc y nhân vô cùng dữ tợn, hoảng sợ mà trừng mắt nhìn

Tô Lạc, gằn từng chữ một nói: “Ngươi nhất định phải cam đoan là sau khi ta nói

xong, ngươi tuyệt đối không thể bức ta ăn những viên độc dược đó!”

Khóe miệng Tô Lạc giơ lên một mạt cười lạnh.

Xem ra người sau màn này cũng chỉ thế mà thôi, cao thủ mời đến không những có

võ công giống nhau mà cốt khí cũng thực yếu ớt.

Theo đạo lý, sát thủ như bọn họ có chức nghiệp đạo đức vô cùng khắc nghiệt,

cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể lộ ra bất kì thông tin nào của khách

hàng. Đây là quy củ của giới sát thủ.

“Ngươi cũng nói những độc dược này đều thực quý, ngươi cảm thấy bổn cô nương

là người lãng phí như vậy sao? Nói đi, đến tột cùng là ai thuê ngươi?” Tô Lạc

khoanh tay trước ngực, lười biếng mà liếc xéo hắn.

Biểu tình của nàng rất lười biếng, giống như mèo con đang phơi nắng, lại giống

như vương giả đang thống trị tất cả.

Hắc y nhân cắn chặt môi dưới, do dự một lúc lâu, mới rốt cuộc nghiến răng

nghiến lợi nói:

“Là Tam tiểu thư của quý phủ, nhiệm vụ lần này là do nàng tuyên bố!”

Tam tiểu thư? Tô Vãn?

Quả nhiên là người trong dự kiến.

Kỳ thật người đầu tiên mà Tô Lạc đoán là nàng, chỉ là thiếu chứng cứ thực sự

hữu dụng mà thôi.

Trên mặt Tô Lạc chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười. Lạnh băng lại là nguy hiểm đến

cực điểm cười:

“Tam tỷ tỷ? Sao có thể là nàng? Quả thực là nói hươu nói vượn!”

Hắc y nhân nghe vậy, có chút nóng nảy: “Ta có chứng cứ!” Nói xong, hắn lấy

trong lòng ngực ra một tờ giấy, run rẩy đưa cho Tô Lạc: “Ngươi xem, đây là thư

nhiệm vụ mà quý phủ tam tiểu thư tự tay ký tên, không tin ngươi cẩn thận mà

nhìn!”

Tô Lạc dựa vào ánh trăng mỏng manh nhìn lướt qua, xác thật là chữ viết của Tô

Vãn.

Quả nhiên là nàng!

“Vậy thì nàng thỉnh ngươi tới làm gì? Giết ta?” Tô Lạc thong thả ung dung mà

đem tờ giấy kia bỏ vào trong ngực, cười như không cười mà nhìn hắc y nhân đang

không ngừng run rẩy.

“Không, không phải…” Hắc y nhân có chút sợ hãi mà quay mặt qua chỗ khác.

“Nói thật, bằng không…” Tô Lạc lấy ra một viên Đoạn Trường Đan màu đỏ lắc lư ở

trước mặt hắn, vô cùng có tính uy hiếp.

Đáy mắt Hắc y nhân hiện lên một tia hoảng sợ, hắn đứt quãng mà nói: “Muốn giết

ngươi, nhưng là, là tiền dâm hậu sát… Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Tô Lạc thần sắc bất biến, đáy mắt lại lạnh băng.

“Hơn nữa… Đem thi thể của ngươi phơi thây hoang dã, cho chó săn gặm cắn…” Hắc

y nhân vốn không muốn nói, nhưng dưới khí thế uy nghiêm hùng hổ dọa người kia

của Tô Lạc, hắn không dám dấu diếm, nói rõ ràng hết toàn bộ mọi chuyện.

Tiền dâm hậu sát, lại phơi thây hoang dã, bị chó săn gặm cắn? Tô Vãn à Tô Vãn,

vốn cho rằng ngươi chỉ có tâm tư ác độc một chút, không ngờ ngươi lại có tâm

địa rắn rết như vậy!

Lần nào không phải là do ngươi gây sự trước, Tô Lạc ta chỉ bị động phản kích?

Ta nhường nhịn mọi mặt, ngược lại ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một

thước, ngươi cho rằng ta dễ khi dễ sao?

Quỷ kế độc ác như vậy ngươi cũng có thể sử dụng.

Tốt, thực tốt, vô cùng tốt!

Nếu lần này không nhổ tận gốc ngươi, sau này Tô Lạc ta sao có thể sống yên ổn

trong phủ chứ?

Chỉ nghe nói ngàn ngày làm tặc, không nghe nói hàng đêm đề phòng cướp.

Nếu ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên sát ý lạnh như băng.

Đây là lần đầu tiên nàng muốn giết người.

“Ngươi…” Hắc y nhân thấy thần sắc Tô Lạc đột nhiên biến đổi, bỗng nhiên có dự

cảm không tốt.

Đây là trực giác bẩm sinh của sát thủ, một loại trực giác chính xác đến đáng

sợ.

Quả nhiên, chỉ thấy Tô Lạc mạnh mẽ đánh xuống, nháy mắt đánh ngất xỉu hắc y

nhân.

Nhìn hắc y nhân ngất xỉu trê mặt đất, khóe miệng Tô Lạc giơ lên một nụ cười

khát màu tàn độc.

Tiền dâm hậu sát, phơi thây hoang dã sao? Tô Vãn, nếu đây là quy tắc trò chơi

mà ngươi muốn, vậy chúng ta cứ dựa theo quy tắc đó mà chơi.

Nhưng trước đó, cho phép muội muội tặng ngươi một phần hậu lễ.

Trăng lên đầu cành liễu, đêm lạnh như nước.

Đêm nay trăng mờ gió lớn, là một đêm rất thích hợp để giết người.

Tô Lạc thay y phục dạ hành màu đen, bí mật mang theo hắc y nhân xoay người

nhảy ra đầu tường.

Thân mình xinh xắn lanh lợi của nàng nhanh chóng chạy đi trong bóng đêm mênh

mông.

Thủ vệ Tô phủ khá nghiêm ngặt, nhưng không ai có thể thấy được Tô Lạc.

Trải qua việc trộm thiên linh thủy lần trước, Tô Lạc đã vô cùng hiểu rõ địa

hình của Tô phủ.

Tô Lạc ẩn núp trong bóng đêm mênh mông, chạy tới Phù Dung viện của Tô Vãn.

Thị giác nhạy bén có thể giúp nàng nhìn rõ mọi vật trong đêm như ban ngày.

Cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm và thị giác cực tốt có thể giúp nàng tránh

né quan binh tuần tra.

Tô Lạc không có bộ pháp tinh diệu của thế giới này, nhưng kỹ thuật che giấu

của nàng không ai có thể làm được.

Dọc theo đường đi thật cẩn thận, Tô Lạc rất nhanh đã vào tới Phù Dung viện của

Tô Vãn.

Phù Dung viện của Tô Vãn và cái sân rách nát kia của Tô Lạc rất khó để đánh

đồng với nhau.

Tòa Phù Dung viện này ở rất gần chủ viện, phòng ở tinh xảo, xa hoa tinh mỹ,

nơi chốn lộ ra hoa mỹ.

Lúc này đã là sáng sớm.

Dựa theo lẽ thường, ngọn đèn dầu đã sớm nên tắt.

Nhưng hiện tại, trong phòng Tô Vãn vẫn còn sáng đèn, trên cửa sổ hắt lên bóng

dáng yểu điệu của Tô Vãn.

Tô Lạc lặng yên tới gần, thật cẩn thận mà chọc thủng cửa sổ giấy, nhìn vào bên

trong qua lưới cửa sổ.

Giờ phút này, Tô Vãn đang nằm trên giường suy nghĩ xa xôi.

Tâm tình của nàng tựa hồ rất tốt, khóe miệng không tự giác lộ ra nụ cười sung

sướng, đồng thời, nàng tựa hồ có chút thấp thỏm, lại có chút chờ mong.

Không biết nàng đang cao hứng cái gì, chờ mong cái gì, lại thấp thỏm cái gì…

Nhưng Tô Lạc tựa hồ đã biết suy nghĩ trong lòng nàng lúc này.

Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một mạt cười lạnh, Tô Vãn à Tô Vãn, hãy hưởng thụ

một khắc cuối cùng vui vẻ này đi, qua đêm nay… Ngươi sẽ phải đối mặt với những

ngày tháng khó khăn nhất trong đời mình, hơn nữa, vĩnh viễn cũng không kết

thúc, trốn cũng không thể trốn.

Tô Lạc lấy ống mê hồn hương kia từ trong không gian ra.

Nàng vốn dĩ muốn ăn miếng trả miếng, dùng nửa thanh mê hồn hương của hắc y

nhân kia, nhưng nghĩ lại thì không nên.

Bởi vì chất lượng của mê hồn hương đó không đảm bảo cho lắm, có sắc còn có mùi

vị, Tô Vãn sẽ rất dễ phát hiện ra.

Cho nên, Tô Lạc không chút do dự lựa chọn mê hồn hương cao cấp vô sắc vô vị

của Lãnh dược sư.

Chọc vào trong cửa sổ, Tô Lạc chậm rãi thổi mê hồn hương vào.

Không thể không nói, dược hiệu của mê hồn hương thật sự vô cùng không tồi.

Chỉ trong chốc lát, Tô Vãn đã cảm thấy cả người khô nóng khó nhịn, ngực tựa hồ

có vô số con kiến đang gặm cắn, khiến nàng ngứa ngáy vô cùng, lại dị thường

thoải mái.

Loại cảm giác kỳ diệu này khiến nàng cảm nhận được một sự mới mẻ chưa từng có.

Sắc mặt của nàng nhanh chóng đỏ rực, hai mắt cũng biến thành màu đỏ đậm, ánh

mắt mê ly mà thủy nhuận.

Nàng bắt đầu vô ý thức lột váy ra.

Một mảnh, lại một mảnh…

Cuối cùng chỉ còn lại một cái yếm mỏng manh.

Tô Lạc thấy thời cơ chín mùi, khóe miệng giơ lên một nụ cười giả tạo.

Tô Vãn, giờ khắc hưởng thụ của ngươi đã đến, chuẩn bị tốt chưa?

Tô Lạc cũng không che dấu, nàng trực tiếp đẩy cửa vứt hắc y nhân đang hôn mê

bất tỉnh về phía Tô Vãn.

Tô Vãn bị thứ gì nặng đè lên, vốn còn đang rất buồn bực, nhưng thực kỳ diệu

chính là khi tiếp xúc đến da thịt cực kì nóng bỏng kia của đối phương, cảm xúc

thật nóng giống như đang bò dần từ lòng bàn chân của nàng đến đỉnh đầu.

Thật ngứa, lại vô cùng thoải mái.

Lúc này, Tô Vãn đã có chút thần chí không rõ, nàng hoàn toàn đắm chìm trong

giấc mơ của mình, nơi đó là một thế giới kiều diễm kỳ diệu.

Nàng theo bản năng mà cuồng dã xé rách áo ngoài của hắc y nhân.

Nàng tựa hồ thực gấp gáp, gấp đến mức không chờ nổi, động tác cuồng dã mà thô

lỗ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch