Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 69: Điều kiện thăng cấp – ca vũ nhạc (2)

Chương 69: Điều kiện thăng cấp – ca vũ nhạc (2)



Bên cạnh chỗ đất trống, có bảy tám người đang cầm nhạc khí thổi, mà Giang Tinh Thần chưa từng thấy qua.

“Thì ra có quan hệ với Hầu phủ chính là Uyển Nhu tỷ, hẳn là con gái của Định Bắc Hầu. Đây là Uyển Nhu tỷ chuẩn bị ca múa sao?” Giang Tinh Thần đứng tại chỗ, cẩn thận quan sát lắng nghe. Đi tới thế giới này mười mấy ngày, luôn nghe nói biểu diễn ca múa, nhưng chưa hề nhìn thấy.

Nhìn chằm chằm cẩn thận quan sát phía trước, không bao lâu, Giang Tinh Thần liền nhíu mày.

Uyển Nhu y phục rực rỡ tung bay, đẹp thì đẹp rồi, nhưng cũng không có phối hợp với ba nàng kia, cảm giác bốn người đang múa có chút loạn xạ.

Mà từ tiếng ca mà nói, giọng ca của Uyển Nhu tương đối ngọt ngào, nhưng hát ca khúc lại không có mảy may truyền cảm.

Giang Tinh Thần cũng không hiểu biết ca múa lắm, đời trước cũng chỉ là nghe một vài ca khúc được yêu thích mà thôi. Nhưng hắn cũng từng nghe nói, âm nhạc hay, là có thể dẫn phát cộng minh... hiện tại Uyển Nhu ca múa, hiển nhiên đã xa rời khá xa điểm này.

Còn có những thứ nhạc khí kia, gần như đều là thổi, hơi giống như các loại sanh tiêu địch cổ đại ở địa cầu, nhưng thanh âm lại hơi nặng nề!

“Chẳng lẽ thế giới này còn chưa có đàn nhạc sao! Đàn tranh, đàn tì bà, đàn ghi-ta. Đàn ghi-ta quên đi!” Giang Tinh Thần vừa nhìn xem, trong đầu óc vừa xoay chuyển nghĩ về đời trước.

Thật lâu, âm nhạc chợt ngưng lại. Uyển Nhu thở hồng hộc ngừng lại, mọi người quan sát phía dưới chợt phát ra một tràng tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

- Tiểu thư! Diễn thật hay quá! - Tiếng ca của Tiểu thư thật là dễ nghe!

- Vũ điệu đẹp nhất, ta xem đều có chút trầm mê.

Từ trong đám người truyền ra những tiếng khen ngợi, Giang Tinh Thần nghe nói, may mà không có cười ra tiếng. So với những lời mình nói với Định Bắc Hầu, đây mới đúng là nịnh bợ.

Uyển Nhu thì nhíu sát hai hàng chân mày, không vui nhìn lướt qua phía dưới, trầm giọng nói:

– Ta bảo các ngươi tới, là chọn chỗ dở cho chúng ta, không phải để các ngươi nói tốt!

Một câu nói, lập tức hiện trường rơi vào tình lặng, đám hạ nhân kia đều cúi đầu không nói thêm nữa. Nịnh hót dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng người nào cũng không ngốc nói thật ra cái dở, vạn nhất dẫn tới tiểu thư không vui, thì mình xui xẻo rồi!

Uyển Nhu cau mày nhìn một vòng, thở dài lắc lắc đầu, còn có mười ngày Dự tuyển biểu diễn ca múa sẽ bắt đầu, đến lúc đó ca vũ đoàn của mấy lãnh địa lớn chung quanh đều sẽ đến đây... coi theo trạng huống hiện tại, muốn từ trong mấy chục ca vũ đoàn không yếu tranh đoạt thứ hạng tốp ba, thu được tư cách tham gia biểu diễn tân niên, quả thực không có chút hy vọng nào!

“Cái này ca múa cũng không hoàn mỹ, còn phải tiếp tục cải tiến... nhưng đến tột cùng kém ở chỗ nào. ” Uyển Nhu nhức đầu xoa xoa mi tâm. Vừa muốn bảo bọn hạ nhân rời đi, chợt nàng nhìn thấy Giang Tinh Thần đứng ở phía sau đám người.

- Ồ! Uyển Nhu nhãn trong mắt sáng lên, giơ tay vẫy gọi: - Sao đệ lại tới nhà ta, nhanh lên đến đây!

Ngay lúc Uyển Nhu đưa mắt nhìn mình, Giang Tinh Thần căng thẳng trong lòng, hắn thật sợ đối phương nói ra một câu “tiểu đệ đệ”, trước mắt nhiều người như vậy, hắn sẽ tổn thất lớn!

Cũng may Uyển Nhu rõ ràng tâm tình không tốt, cũng không có trêu chọc hắn.

Nhẹ thở ra, Giang Tinh Thần xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Uyển Nhu.

- Vừa rồi nhìn thấy chúng ta ca múa rồi chứ, cảm giác thế nào, nói thật lòng đi, không cần khen ta! Uyển Nhu lập tức hỏi.

- Cái này...

Tuy rằng Giang Tinh Thần có thể nói ra một đống chổ dở, nhưng hắn cũng không chuyên nghiệp, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ đâu, không khỏi có chút chần chờ.

- Ôi...

Thấy Giang Tinh Thần như vậy, trên mặt Uyển Nhu tối sầm lại: “Hắn là từ thôn trang xa xôi tới, nói vậy số lần xem ca múa có hạn, sợ là cũng không bằng cả người làm trong nhà ta, sao có thể nói ra được gì chứ. "

Nghĩ tới đây, tâm tình Uyển Nhu càng chìm xuống, phất tay áo. nói: - Quên đi, ngươi cũng không hiểu!

Giang Tinh Thần ngẫm nghĩ, hơi tìm từ sắp xếp một chút. Vừa định há mồm chuẩn bị nói đôi câu, bất ngờ cửa sân lần nữa mở ra. Định Bắc Hầu từ bên ngoài đi vào.

- Tiểu tử, ngươi sao lại chạy đến đây? Định Bắc Hầu nói tiếng rổn rảng như hồng chung, lập tức chặn lời nói của Giang Tinh Thần ngay cuống họng.

Không để ý tới phê bình cho Uyển Nhu nữa, Giang Tinh Thần quay đầu lại, cười khổ nói:

- Hầu gia! Nhà của ngài quả thực quá rộng lớn, ta không tìm đường ra ngoài được!

- Vừa vặn! Ta còn định sai người mang tới cho ngươi đây! Nếu ngươi còn đây thì mang về đi!

Nói dứt lời, Định Bắc Hầu vung tay ném tới một tấm thẻ màu vàng nhạt.

Giang Tinh Thần đón lấy, cúi đầu vừa thấy, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Đây đúng là tấm thẻ bài thân phận tạm thời. Chất liệu hắn chưa từng thấy qua, mặt chính là chữ nổi: Giang Tinh Thần, mặt sau khắc 4 chữ: Nam Tước Tam Đẳng.

- Nhanh như vậy!

Giang Tinh Thần vô cùng mừng rỡ, khó tránh khỏi trong lòng kinh ngạc, lúc này mới thời gian bao lâu, Định Bắc Hầu đã làm xong thẻ bài thân phận tạm thời!

- Nhiều lời! Định Bắc Hâu căn bản không có giải thích, chỉ là trầm giọng mắng.

- Ái!

Giang Tinh Thần kinh ngạc, lúc này mới nghĩ tới, người ta là người chưởng quản Hồng Nguyên Thành, lấy cho mình cái thẻ bài thân phận tạm thời, còn không phải dễ dàng sao.

- Xong chuyện thì đi nhanh lên! Đừng cản trở Uyển Nhu luyện tập! Định Bắc Hầu phất phất tay, làm ra bộ dáng đuổi người.

- Vậy tốt, ta cũng không quấy rầy! Uyển Nhu tỷ, đừng nản chí, tỷ nhất định có thể làm được!

Giang Tinh Thần cười làm động tác nắm tay giơ cao với Uyển Nhu, thấy Uyển Nhu cười gật đầu với mình, lúc này hắn mới xoay người bước nhanh ra ngoài.

Lần này có người dẫn đường, cuối cùng hắn cũng không lạc đường nữa.

Rời Hầu phủ, Giang Tinh Thần nắm thật chặt thẻ bài thân phận tạm thời trong tay, sải bước đi về hướng nhà mình...

- - - oOo- - -











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch