Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 145: Thành Nhạn Lai (1)

Chương 145: Thành Nhạn Lai (1)



Ba ngày sau, thành Nhạn Lai Thanh châu.

Hứa Thành An, Thái thú trẻ tuổi của thành Nhạn Lai đã mang theo bảy tám hộ vệ cùng đợi đệ tử Linh Lung Các đến từ rất sớm.

Tin tức trong thành gần đây có Yêu tà làm loạn đã lan truyền cực kỳ rộng rãi, Hứa Thành An cầu viện triều đình mấy lần nhưng không hề được đáp lại, rơi vào đường cùng chỉ có thể ký thác hy vọng vào Linh Lung Các.

Mà Linh Lung Các cũng không hổ là tông môn đệ nhất chính đạo, đã sớm phái ra mấy vị đệ tử đến chỗ này điều tra chuyện Yêu họa từ trước.

Lại không ngờ những đệ tử Linh Lung Các tầm mắt rất cao kia sau mấy ngày điều tra lại tử vong ly kỳ, Hứa Thành An sợ chuyện này sẽ lộ ra ngoài, nhường thành Nhạn Lai vốn đã lòng người bàng hoàng càng thêm tiếng gió hạc khóc không ra tiếng, chỉ có thể tạm thời đè nó xuống. Thế nhưng mỗi lần nhớ tới thảm trạng của những đệ tử chết đi, trong lòng y lại càng thêm tối tăm phiền muộn.

Thế nhưng cũng may mắn, sau khi Linh Lung Các biết được mấy đệ tử bị giết, lại càng phái ra nhiều nhân thủ hơn nữa, Hứa Thành An tin tưởng, lấy bổn sự của Linh Lung Các thì lần Yêu họa này sẽ không có gì đáng ngại.

Dựa theo thời gian đã ước định trước, Hứa Thành An dẫn theo một ít hộ vệ đợi khoảng chừng một khắc đồng hồ trước cửa thành.

Bỗng nhiên y nhìn thấy ở xa xa xuất hiện một đội người ngựa, mấy người dẫn đầu đều là Tiên y nộ mã, khí vũ hiên ngang, nhìn qua xuất thân không phải người thường.

"Có lẽ chính là bọn họ rồi." Y khẽ gật đầu với bọn hộ vệ chung quanh, một đám người vào lúc đó vội vàng nghênh đón.

"Các hạ có phải là chấp sự mà Linh Lung Các phái tới?" Hứa Thành An đi tới trước mặt người nọ liền lập tức hỏi.

"Chúng ta đều là đệ tử trong các tới đây điều tra Yêu họa, kính xin hỏi các hạ là?" Đao khách áo đen cầm đầu đáp lại.

Hứa Thành An sững sờ, đưa mắt đánh giá ba người một phen từ trên xuống dưới, cầm đầu ba người là một vị nam tử áo đen, lưng đeo trường đao, một vị nữ tử áo trắng, tay nắm trường kiếm, còn có một vị nam tử áo bào trắng, tuổi tác hơi nhỏ một chút, khí tức trên người vững vàng, nhìn bộ dáng thì hình như không phải là người tập võ.

Ba người này chính là Du Lĩnh Khuất, Bạch Phượng Y và Lạc Văn Cố cùng lên đường với Từ Hàn và các đệ tử Linh Lung Các khác.

Lần gần nhất trước đó đã hao tổn hai vị đệ tử thân truyền, sao lần này vẫn còn phái đệ tử đến đây

Hứa Thành An thầm suy nghĩ trong lòng như vậy, nhưng trong miệng vẫn cực kỳ hồ hởi đáp lại: "tại hạ là Thái thú của thành Nhạn Lai này, vậy nên đến đây đợi chờ để đón tiếp chư vị." Y nói xong liền đưa ánh mắt thoáng nhìn phía sau bọn họ, đội ngũ lần này khoảng chừng ba mươi người, nhiều hơn rất nhiều so với lần phái ra trước đó. Trong lòng y thoáng thở ra một hơi, sau đó lại vội vàng vừa cười vừa nói: "tại hạ đợi các vị đã lâu, có lẽ đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, mau mau mời đến, ta đã sớm chuẩn bị một buổi trưa tiệc, khoản đãi chư vị."

Thái độ của Hứa Thành An thực khiến người không tìm ra nửa phần tật xấu, thế nhưng lúc trước y chợt lóe lên vẻ kinh ngạc vẫn bị Du Lĩnh Khuất thu hết vào mắt.

Dọc theo con đường này gã cực kỳ buồn rầu bởi vì chuyện của Phương Tử Ngư lúc trước mà bị mọi người xem thường, chuyện này cũng xong đi, nhưng vị Thái thú trẻ tuổi trước mắt cũng là như thế, quả thực khiến lửa giận trong lòng gã bị đốt lên lần nữa.

"Hừ, chúng ta có chuyện quan trọng bên người, không tiện trì hoãn, mang bọn ta đi nhìn thi thể đi." Gã phát ra một tiếng hừ lạnh, vẻ bất mãn trong giọng nói khiến Lạc Văn Cố và Bạch Phượng Y cũng không kìm được phải nhíu mày.

May mắn là Hứa Thành An mặc dù đang còn rất trẻ, nhưng lại là hạng người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, y lập tức mặt không đổi sắc, vẫn như cũ cười nói: "chư vị đại hiệp quan tâm dân chúng trong thành chúng ta như vậy, quả thật là phúc của thành Nhạn Lai, tại hạ lập tức mang các vị đi"

Dứt lời y nháy mắt với bọn hộ vệ kia, đám người kia hiểu ý tới, vội vàng gạt đám người đang ra vào ở cửa thành, dẫn mọi người đi vào trong thành. ...

Thành Nhạn Lao có thể coi là một thành thị phồn hoa ở Thanh châu.

Mặc dù còn lâu mới sánh với địa linh nhân kiệt, nhưng dù gì cũng nằm ở biên giới Thanh châu, cách Lương châu rất gần, hàng năm cứ đến mùa đông, vì muốn chuẩn bị cho việc mua bán đầu xuân thì các tiểu thương ở Thanh châu sẽ gặp tổ chức lên đội hình xuất phát từ Thanh châu, qua thành Nhạn Lai đi đến Lương châu.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa, Yêu họa ở thành Nhạn Lai đã huyên náo xôn xao, rất nhiều tiêu đội tình nguyện chọn lượn quanh một ít đường xa mà không muốn sa chân vào vũng nước đục ở nơi này.

Hồ Nhị mở ra một cái khách sạn, dựa vào tiêu đội ăn cơm lui tới mùa đông hàng năm mỗi lần nghĩ đến điều này đều không kìm được nhăn lông mày một cái.

"Đi đi đi, gia gia ta cũng không có cơm ăn, sao có lương thực thừa cho các ngươi." Lão cực kỳ khó chịu đuổi mấy tên ăn mày ở trước cửa đi, đáy lòng thầm mắng một tiếng xúi quẩy, nhưng cùng lúc đó lão giống như nhìn thấy vật gì cực kỳ đặc biệt, cặp mắt như cá chết kia phát ra một tia hào quang sáng rọi, giống như con báo cực đói rốt cuộc phát hiện cừu non mập mạp trên cánh đồng bát ngát.

Chỉ thấy xa xa có một đám thiếu niên thiếu nữ mặc áo gấm đi tới, nhìn bộ dáng đám người này có lẽ không phải là người địa phương, mà nhìn những quần áo kia hiển nhiên cũng không phải nhà tầm thường. Thậm chí một vị thiếu niên trên vai có một con mèo đen đang ngồi trong đám người kia còn ra tay cho mấy tên ăn mày ít ngân lượng.

Là sinh ý cực lớn a.

Hồ Nhị liếm liếm bờ môi, trên mặt vội vàng nổi lên một ý cười nồng đậm, bước nhanh đi tới trước mặt những nam thanh nữ tú kia.

"Ai nha nha, ta đã nói ngày hôm nay mở rộng cửa liền thấy Hỉ thước hót, hóa ra là có khách quý tới cửa, thật sự là may mắn, may mắn a!" Hồ Nhị tươi cười tiến tới trước mặt thiếu niên có mèo đen đứng trên vai, nịnh nọt ton hót nói.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch