Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 146: Thành Nhạn Lai (2)

Chương 146: Thành Nhạn Lai (2)


Những thanh niên nữ tú kia hiển nhiên không ngờ đến tiết mục của Hồ Nhị, đồng loạt sững sờ, trong ánh mắt nhìn về phía lão mơ hồ có chút cảnh giác.

Mùa đông rét lạnh còn có Hỉ thước báo tin vui, đại ca quả thực vận khí tốt a." Thiếu niên có mèo đen trên vai kia lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nam tử trung niên gầy còm trước mặt mình, khẽ nói.

"Hắc hắc. . ." Hồ Nhị lúc này mới nhớ lại hôm nay đang là rét đậm, lấy ở đâu ra Hỉ thước, lão cười cười xấu hổ, nhưng da mặt cực dày lại làm cho lão không có ý rời đi."cũng không phải là sao, ta cũng cảm thấy rất là kỳ quái, không phải như vậy, chứng kiến chư vị ta mới hiểu được, hóa ra là có chư vị khách quý tới cửa." Lão nghiêm trang bịa chuyện nói.

Tiêu đội lui tới thành Nhạn Lai rất nhiều, mà tiêu đội càng nhiều, nhân sĩ giang hồ đi theo cũng sẽ nhiều hơn. Khách sạn nhỏ của Hồ Nhị có thể tồn tại ở thành Nhạn Lai ngư long hỗn tạp này nhiều năm như vậy, chủ yếu dựa vào đôi mắt biết nhìn người của lão.

Thiếu niên trước mắt này mặc dù khám phá lời nói của lão, nhưng cũng không biểu hiện ra quá nhiều phản cảm, hơn nữa lúc thiếu niên này nói chuyện, đồng bạn chung quanh hắn cũng đều yên tĩnh trở lại, có thể thấy mơ hồ hắn là người cầm đầu. Vậy lão chỉ cần thuyết phục được thiếu niên này, thì sinh ý đơn thuần của ngày hôm nay chỉ sợ sẽ chạy không thoát.

Hồ Nhị nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt liền càng nóng bỏng.

Lão theo thói quen xoa xoa đôi bàn tay, nói: "hình như mấy vị thiếu hiệp lần đầu tiên đến thành Nhạn Lai, là tới du ngoạn hay là làm chuyện khác?"

Hồ Nhị cố gắng cắn trọng âm trên hai chữ "chuyện khác", lão biết rõ những công tử, tiểu thư này thường ngày sống an nhàn sung sướng đã quen, rất muốn tìm chút vật mới lạ, nhưng thành Nhạn Lai này ngoại trừ là đường tắt đi thông Lương châu, cũng không còn bất cứ chỗ đặc biệt nào, nói là du ngoạn Thanh châu thì có rất nhiều chỗ tốt hơn trăm nghìn lần, hà tất phải tới đây!.

Trừ phi. . . bọn họ muốn mở mang kiến thức về Yêu tà đã huyên náo xa gần lúc này.

"A dường như đại ca biết rất nhiều chuyện thú vị, có thể nói một chút để chúng ta mở mang thêm kiến thức hay không?." Mà không ngoài sở liệu của Hồ Nhị, lão vừa nói ra lời này, lông mày của thiếu niên cầm đầu nhíu lại, nhẹ giọng nói.

"Biết thì biết rõ, chỉ là ở đây nhiều người nhiều tai mắt, dù sao chư vị mới đến, không bằng ở lại trong tiệm của ta, ta sẽ kể những việc lạ xảy ra trong thành Nhạn Lai thời gian gần đây cho chư vị nghe." Hồ Nhị ra vẻ thần bí cười.

Những thiếu nam thiếu nữ này vào lúc đó thực sự lộ ra vẻ tò mò.

Hồ Nhị thấy thế trong lòng càng ngầm cho rằng những con cái nhà giàu này thật quá rảnh rỗi, Yêu họa huyên náo thành Nhạn Lai khiến dân chúng bình thường tránh không kịp, bọn hắn thì ngược lại, không muốn rời đi, hết lần này tới lần khác còn muốn đến tham gia náo nhiệt. . .

"Được, vậy xin chưởng quầy dẫn đường đi." Thiếu niên kia liếc nhìn các đồng bạn của mình, liền làm ra quyết định.

Đã thành!

Hồ Nhị nghe vậy trong lòng vui vẻ, mặc dù lão biết rõ những công tử tiểu thư nhà giàu này lịch duyệt còn thấp, rất dễ bị lừa, lại không ngờ sẽ dễ dàng đến mức như vậy. Đương nhiên lão vẫn phải biểu hiện ra một bộ dáng được sủng ái mà lo sợ, vội vàng dẫn mọi người đi vào trong khách sạn của lão. ...

Mấy vị thiếu nam thiếu nữ mặc cẩm y này chính là đám người Từ Hàn chia binh thành hai đường với Du Lĩnh Khuất.

Trước đó tin tức Linh Lung Các muốn phái sư đồ đến thành Nhạn Lai điều tra Yêu tà hiển nhiên đã bị truyền ra, bọn hắn đương nhiên không thể để đội ngũ đi đến thiếu nhân số hơn lần trước kia, như vậy sẽ không tránh khỏi khiến kẻ khác hoài nghi.

Bởi vậy mọi người bàn bạc một phen, quyết định để ba người Từ Hàn, Phương Tử Ngư cùng với Phượng Ngôn làm ra dáng con cái nhà giàu, lo lắng đến mẫu thuẫn giữa Từ Hàn cùng Du Lĩnh Khuất, lại mang theo Tần Khả Khanh, Tống Nguyệt Minh và Sở Cừu Ly, giả làm tôi tớ của bọn hắn, âm thầm phối hợp đám người Du Lĩnh Khuất điều tra chuyện Yêu họa.

Về phần Hồ Nhị đột nhiên xông tới, chút trò hề kia đương nhiên không thể gạt được Từ Hàn, thế nhưng nếu đã lựa chọn cải trang thành công tử nhà giàu không rành sự đời, vậy hiển nhiên phải diễn chuyện này cho đạt rồi, bởi vậy Từ Hàn liền dễ dàng đáp ứng lời mời gọi của Hồ Nhị, đi tới khách sạn nhà lão.

Hơn nữa hắn nhìn bộ dáng của Hồ Nhị, có lẽ là người đã trà trộn phố phường nhiều năm, mà chỗ như thế thì có rất nhiều lời đồn, có đôi khi cũng không thiếu một chút manh mối có thể dùng.

Có câu là không có lửa làm sao có khói, lời đồn cuối cùng phải có một ngọn nguồn, tuy rằng có lẽ trong quá trình truyền lưu đã thay đổi hoàn toàn nội dung, nhưng chỉ cần suy nghĩ một cách cẩn thận, ít ra có thể biết được một ít gì đó.

Mọi người theo Hồ Nhị đi vào trong khách sạn của lão, khách sạn này cũng không lớn, nhưng sắp đặt có thể xem là tinh xảo, hiển nhiên cũng mất không ít công sức, Từ Hàn âm thầm khẽ gật đầu, cảm thấy muốn tốt hơn rất nhiều so với dự đoán, hắn thuê toàn bộ sáu gian phòng trên của khách sạn, khiến chưởng quầy đã không thu tiền từ rất lâu cao hứng mà tay cầm bút cũng run một cái.

Sau đó Từ Hàn không chút do dự đứng trước phòng, đang muốn hỏi thăm chút ít tin tức về Yêu họa trong thành, nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, ngoài phòng liền truyền đến một thanh âm chói tai.

"Chưởng quầy, còn có phòng trống không?"

Mọi người cùng lúc đó sững sờ, đều theo tiếng nhìn lại.

Lại thấy một lão giả tập tễnh đang dẫn một vị nam tử trên dưới ba mươi tuổi đi vào khách sạn.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch