Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 23: Phương pháp cá sống ướp muối (1)

Chương 23: Phương pháp cá sống ướp muối (1)



Từ Hàn ở trong Tu La Tràng chờ đợi hai năm, cũng mất hai năm ở bên ngoài làm nanh vuốt cho Sâm La Điện.

Trong bốn năm thời gian, cũng không hề chậm trễ một khắc tu hành, hắn biết rõ, thiên hạ Đại Chu nhìn như yên ổn, nhưng phía dưới yên ổn là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Cái gọi là gió giật trước lúc bão về, nếu muốn ở trong thời buổi rối loạn cầu được một con đường sống, tu hành chính là một trong những chuyện quan trọng nhất.

Từ Hàn cũng tự nhận thân thủ của mình có thể được cho là người nổi bật trong rất nhiều Tu La áo đen, nhưng nếu là như thế, vật tùy thân mà Thương Hải Lưu mang theo đặt ở đầu vai vẫn như cũ làm cho hắn cảm giác cố hết sức như đang cõng Thái Sơn trên người.

Hắn có thể đoán được một chút, vật kia nhìn dài không quá ba thước lại rộng không quá bốn tấc được vải trắng bao bọc, đã có sức nặng hơn mười cân.

Chuyện này nếu đặt ở bình thường, hắn nỗ lực thì vẫn có thể cõng, nhưng hôm nay cánh tay phải của hắn đã đứt, thân thể lại cực kỳ suy yếu, trọng lượng như vậy với hắn mà nói liền có chút ít cố hết sức.

Nhưng Từ Hàn không muốn chết.

Hắn muốn sống sót, mà Thương Hải Lưu sẽ là biện pháp duy nhất để hắn sống sót.

Vì vậy, hắn cắn răng cong người lại, chậm chạp lại gian nan theo sau bước chân của Thương Hải Lưu.

Dường như Thương Hải Lưu thực sự muốn làm hắn khó xử, lão đi cực kỳ nhanh, mặc dù chưa từng vận dụng bất cứ pháp môn hay là chân nguyên nào, nhưng đối với Từ Hàn mà nói, tốc độ của lão đã có thể dùng theo không kịp để hình dung.

Cũng không biết là vì đồ vật trên lưng Từ Hàn cực kỳ quan trọng đối với lão, hay là không muốn tự tát chính mình như lời nói của Từ Hàn, sau mỗi một lần bỏ xa Từ Hàn, lão sẽ dừng lại ở một chỗ nào đó, chờ hắn đuổi kịp, trong miệng nói lên một hai câu mỉa mai, sau đó cũng không cho Từ Hàn bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào, một lần nữa rời đi.

Nhiều lần như thế, thời gian cũng đã trôi qua bảy ngày.

Mặc dù Từ Hàn bị giày vò đến không thành hình người, nhưng cũng như kỳ tích hắn lại kiên trì được. . . .

Đêm hè, gió nhẹ nhàng thổi, không thể nói là mát mẻ nhưng nhiều ít thổi tan đi một tí khô nóng ngày hè.

Một chỗ trên sườn núi bên ngoài thành Long Cực của Từ Châu, Thương Hải Lưu ôm mèo đen của lão ngồi ở bên cạnh một đống lửa, hưởng thụ đêm hè yên tĩnh.

Lão nhân híp mắt, mèo đen trong ngực cũng híp mắt.

Tay của lão lướt nhẹ qua bộ lông mèo đen, ánh sáng nhạt màu trắng thuận theo tay của lão dũng mãnh tràn vào trong cơ thể nó.

"Đã đến Từ Châu, làm gì cũng phải đi gặp lão tiểu tử họ Nhạc kia." Thương Hải Lưu phối hợp nỉ non nói.

"Meo!" Mèo đen trong ngực dường như hiểu được lời nói của lão đầu trong miệng phát ra một tiếng kêu bất mãn.

"Kiếm tông trong thiên hạ, đơn giản chính là Ly Sơn cùng với Thiên Đấu, cả đời ta tu hành kiếm đạo, phút cuối cùng rốt cuộc được thử một lần Kiếm Tông nổi danh thiên hạ rốt cuộc có bổn sự như thế nào. Ly Sơn quá xa nhưng thành Thiên Đấu lại gần ngay trước mắt, không thể được khoa tay múa chân, lòng ta có. . ." Thương Hải Lưu tiếp tục nói, dường như đang kiên nhẫn giải thích với mèo đen trong ngực mình mấy thứ gì đó.

Nhưng hắn mới nói được một nửa bỗng nhiên lại cảm ứng được điều gì bất thường, chợt thu thanh âm, mà cũng đúng lúc này cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng thở dốc trầm trọng.

"Hô!"

"Hô!"

Một thiếu niên đã đứt mất một cánh tay, trên lưng đeo một vật dài được bọc trong vải màu trắng, thở hổn hển từ trong rừng đi tới.

Bước chân của hắn cực kỳ trầm trọng, sắc mặt lại vô cùng trắng bệch, thậm chí thân thể của hắn dường như cũng theo bước chân của hắn phát ra từng đợt run rẫy rất nhỏ. Nhưng dù là như thế, hắn vẫn đi tới trước mặt Thương Hải Lưu, cẩn thận từng li từng tí gỡ vật ở trên lưng xuống, bỏ vào một bên, sau đó thân thể của hắn mềm nhũn, buông mình ngồi trên mặt đất.

Thiếu niên này, chính là Từ Hàn.

"Ăn đi." Thương Hải Lưu nhẹ nhàng nhìn sang vẻ mặt đã không còn chút máu của Từ Hàn, thản nhiên nói, tay lại như cũ chậm rãi vuốt ve mèo đen trong ngực. Mèo đen kia vào lúc đó cũng cảm ứng được Từ Hàn đến, nó lười biếng mở hai mắt ra liếc nhìn Từ Hàn, liền nhắm lại một lần nữa, tiếp tục hưởng thụ việc được Thương Hải Lưu vuốt ve.

"Tạ. . . Tạ ơn tiền bối." Từ Hàn gian nan khẽ gật đầu, thanh tuyến hơi khô chát nói, sau đó hắn đứng người lên lấy ra một phần thức ăn được bầy đặt ở trước người Thương Hải Lưu, sau đó lại ngồi trở lại vị trí của mình, im lặng ăn đồ ăn mà không thể khiến hắn ăn đủ no.

Chỉ trong thời gian ngắn, Từ Hàn đã ăn xong đồ ăn trong tay.

Lúc này, hắn rốt cuộc nghênh đón thời gian nghỉ ngơi mà mình khó có được trong vòng một ngày.

Nhưng hắn cũng không lựa chọn đi ngủ, hắn hít sâu một hơi, trong hai tròng mắt ngưng tụ Thần quang, mãnh liệt đứng lên, rồi sau đó, chỉ nghe trong miệng hắn phát ra một gầm khẽ, chân đi theo quyền động, dĩ nhiên cũng bắt đầu thi triển ra một bộ quyền cước, Yêu lực trong cơ thể hắn vào lúc này cũng theo động tác của hắn mà bắt đầu luân chuyển, từ vùng đan điền bay lên, cho đến tứ chi bách hải của hắn.

Bộ này là pháp môn tu luyện mà Từ Hàn nhận được ở trong phòng tối năm đó, nó có thể xúc tiến Yêu lực trong cơ thể hắn vận chuyển, do đó tăng cường khí lực, nhưng có lẽ là bởi vì cánh tay phải đứt gãy, Từ Hàn không có cách nào thi triển tự nhiên rất nhiều chiêu thức bên trong bộ quyền cước này như trước kia, bởi vậy, bộ quyền cước này mang đến hiệu quả yếu ớt rất nhiều so với trước.

Nhưng Từ Hàn cũng không vì vậy mà nhụt chí, hắn vẫn cố chấp tu luyện bộ quyền cước này như cũ.

Bảy ngày trôi qua, ngày ngày đều như thế, chưa từng bởi vì mỗi ngày bôn ba mệt nhọc mà có một chút lười biếng.

"《 Tu La Quyết 》 của Sâm La Điện , pháp môn hại mình hại người như vậy ngươi luyện làm gì?" Từ Hàn thường ngày tu hành cái pháp môn này, Thương Hải Lưu xưa nay cũng chẳng quan tâm, nhưng hôm nay chẳng biết vì sao, lúc Từ Hàn vừa mới bắt đầu không lâu, vị lão nhân bị Đại Chu truy sát hơn mười năm lại chợt phát ra tiếng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch